Phần 5
Thời gian cứ thế dần trôi, cái chuyện không đáng nhớ năm nào đã chìm vào trong dĩ vãng, mẹ tôi giờ đã trở nên cảnh giác và cẩn thận hơn nhiều rồi, không còn là cái cô nàng ngây thơ cả tin như trước nữa. Tôi thì càng ngày càng lớn, mẹ tôi thì chẳng hiểu sao cứ càng ngày càng quyến rũ mặn mà, bà cứ như là 1 nữ thần với nét đẹp không tuổi vậy, à mà mẹ vẫn luôn là nữ thần trong lòng tôi rồi còn gì.
Mẹ con tôi vẫn lén lút làm tình với nhau, từ nhà tắm cho tới nhà bếp, từ phòng khách cho tới cầu thang… bất kể chỗ nào miễn không có mặt bố tôi là được. Nhưng kể từ sau vụ ở nhà nghỉ đó, có 1 sự thay đổi trong mẹ tôi mà phải 1 thời gian sau tôi mới phát hiện ra được. Tôi từng thấy trong truyện từng nói, cực âm thì sinh dương mà cực dương thì sinh âm, tôi không biết câu này có đúng với mẹ tôi hay không nhưng có vẻ như cái thứ thuốc gọi là cơn đam mê ấy, về sau nó đã đem tới tác dụng ngược lại với mẹ tôi rồi. Vốn dĩ mẹ đã rất dâm, vậy nếu như có 1 thứ gì đó còn dâm hơn cả mẹ nó kích thích mẹ vậy thì kết quả chưa chắc đã như nhiều người nghĩ.
Mẹ tôi sau đó đã đi tẩy cái nốt ruồi bên khóe môi, tôi hỏi sao mẹ làm thế thì bà bảo tự nhiên nhìn mình trong gương thấy dâm đãng thế nào ấy. Thế là kể từ đó mẹ tôi không còn dâm dục như trước nữa, tuy rằng lúc làm tình với tôi nàng vẫn cuồng nhiệt, vẫn mãnh liệt, nhưng mẹ đã không còn khẩu dâm với tôi như hồi trước nữa rồi. Mặc dù không đủ kích thích nhưng tôi thì lại thấy thế cũng tốt, bởi vì ban đầu khi chưa có được mẹ, đúng là tôi chỉ mong sao cho nàng càng dâm đãng càng tốt thôi, nhưng bây giờ cả trái tim, thể xác lẫn linh hồn mẹ đều đã thuộc về tôi rồi thì tôi lại thấy dâm quá cũng không tốt lắm, như mẹ tôi lúc này mới đúng là 1 nữ thần, 1 nữ thần hiền từ thánh thiện.
Nhiều lúc nằm tâm sự với nhau, mẹ đã mấy lần còn bảo tôi tốt nhất nên yêu rồi tìm 1 người khác lấy làm vợ, 1 người vợ hợp pháp thực sự, dù sao mẹ cũng không còn trẻ trung gì nữa, rồi cũng sẽ già, còn tôi thì khác, tôi còn có cả 1 tương lai phía trước. Nhưng lúc đó tôi đã giận dỗi mà kiên quyết lắc đầu. Cái gì chứ, tôi đã có 1 người vợ mà mình yêu nhất ở ngay bên cạnh rồi, làm sao tôi còn có thể yêu thêm bất kỳ ai nữa đây, với lại trong mắt tôi mẹ mãi mãi là người con gái trẻ trung xinh đẹp nhất. Mẹ tôi thấy tôi vậy thì chỉ im lặng cười, có lẽ mẹ cho rằng tôi chỉ nói thế để làm vui lòng nàng mà thôi.
Có 1 lần tôi đọc được câu truyện nào đó trên TuoiNung.Com, điều đáng nói ở đây là truyện này lại lấy nhân vật giống y như mẹ tôi vậy, cũng tên Dương Huyền. Mẹ kiếp, không biết là thằng nào viết ra nhưng nó viết về mẹ tôi như 1 con điếm ấy, chắc viết để thủ dâm đây mà, đã thế tên truyện đặt ra cũng có hai chữ nữ thần nữa chứ. Lúc đầu tôi đã tức giận vô cùng nhưng sau đó nghĩ lại chỉ cười khẩy, con điếm mà thôi chữ nữ thần đéo gì loại ấy, đúng là vấy bẩn hai chữ nữ thần. Truyện có hai phần nhưng tôi quyết định không đọc bởi vì phần 1 đã khốn nạn như vậy thì phần 2 chắc còn ghê tởm hơn. Nhưng mặc kệ nó muốn viết thế nào, tóm lại là cái con điếm kia với Dương Huyền mẹ tôi không có liên quan gì tới nhau hết.
Năm tôi 25 tuổi, ra trường với tấm bằng bác sĩ trên tay, đúng như mong ước của tôi là trở thành 1 bác sĩ để có thể khiến cho mẹ tôi mãi mãi được trẻ trung xinh đẹp. Cả nhà tôi vui lắm, mở tiệc liên hoan tưng bừng, tối hôm đó thì khỏi phải nói, hai mẹ con tôi chờ cho bố ngủ say là lại quấn lấy nhau, làm tình với nhau mãnh liệt, điên cuồng…
Song hỷ lâm môn, tối đó mẹ đã nói với tôi 1 tin, 1 cái tin mà tôi không sao có thể tin nổi, mẹ tôi có em bé rồi, mà lại mẹ nói cái thai là của tôi chứ không phải của bố, các bạn biết rồi đấy, bố tôi rất khó trong chuyện chăn gối, mà trước giờ hấu như trong bụng mẹ chỉ toàn được tinh trùng tôi lấp đầy thôi, cho nên mẹ có thể khẳng định điều đó. Tôi sung sướng đến nỗi đã hét lên 1 tiếng rõ to làm mẹ tôi phải cuống quýt bịt mồm tôi lại, sợ bố tôi nghe thấy. Hạnh phúc quá, tôi bế đứng mẹ lên mà chạy lung tung khắp phòng làm mẹ tôi cứ cười khúc khích:
– Hihi… Kìa, làm cái trò gì thế… bỏ em xuống… hihi… thôi… bỏ em xuống…
– Anh hạnh phúc quá Huyền ơi, đây là… con của chúng mình à?
– Chứ không thì của ai, của bố anh chắc?
Nàng lại phụng phịu đánh cho tôi 1 cái.
– Anh yêu em chết mất thôi, nữ thần của anh…
Tôi để nàng xuống rồi ôm ghì lấy nàng như sợ mất, chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như thế này, trước đó thi thoảng tôi vẫn hay nói đùa là đẻ 1 đứa cho anh nhé, nhưng mẹ chỉ toàn làm bộ giận dỗi rồi nhiếc mắng tôi thôi, tôi cũng cho là mẹ và tôi sẽ không bao giờ có được kết tinh tình yêu của riêng nhau. Nhưng bây giờ rốt cục cũng có rồi, thảo nào dạo gần đây làm tình mẹ đều bắt tôi phải thật nhẹ nhàng cho mẹ. Lần đó chắc mẹ đã giấu tôi không uống thuốc tránh thai nữa, mẹ muốn dành cho tôi bất ngờ đây mà, chao ôi người vợ tuyệt vời của tôi.
– Ôi con yêu của bố, con đang ở trong này hả?
Tôi cúi xuống áp tai lên bụng nàng mà hỏi.
– Hihihi… con yêu của mẹ…
Nàng vuốt lấy tóc tôi tủm tỉm nói.
– Em nói ai đấy?
– Hí hí… cả hai…
– Dám trêu anh hả, trêu này… trêu này…
– Á… thôi… hihi… buồn… đừng mà… thế em nói không đúng à…
– Đúng thì đúng nhưng không phải lúc này nhé, lúc này anh là chồng của em…
– Em nói đi, nói anh là chồng của em đi nào…
– Hihihi… thôi buồn nha… nỡm ạ… bố dậy bây giờ đấy…
Tôi với mẹ đùa nghịch với nhau y hệt như cặp vợ chồng mới cưới, cả hai chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn lúc này, mẹ tôi như cảm thấy được sinh ra tôi lần nữa vậy, cái cảm giác đó, chắc là phải vi diệu lắm nhỉ.
– Em cũng không biết chuyện này là đúng hay sai nữa, nhưng em cũng hạnh phúc lắm, được ở bên anh em thấy thật hạnh phúc. Em yêu anh!
Mẹ lại nép sát người vào lồng ngực tôi thủ thỉ.
– Ôi nữ thần của anh, người vợ tuyệt vời của anh, anh sẽ còn khiến em được hạnh phúc hơn nữa. Anh cũng yêu em rất nhiều!
Tôi mỉm cười mãn nguyện ôm siết lấy nàng. Ôi, Sao mẹ cứ chỉ toàn biết nói những lời khiến cho tôi chết mê chết mệt mẹ thế này chứ.
Rồi đôi môi chúng tôi lại tìm đến nhau, quấn lấy nhau say mê đắm đuối, mãnh liệt, điên cuồng trong biển tình yêu nồng nàn…
Mấy tháng sau, đứa bé được sinh ra trong niềm yêu thương vô bờ bến của cả ba người, tôi, mẹ, và cả bố nữa, đó là 1 bé trai vô cùng kháu khỉnh, giồng tôi như đúc vậy. Bố tôi thì tất nhiên chẳng có nghi ngờ gì, vẫn nghĩ đó là con của mình, đơn giản thôi vì tướng mạo của tôi và bố cũng giống nhau mà. Chúng tôi đặt tên cho con là Hoàng. Thực ra lúc mẹ sắp sinh tôi lo sợ lắm, sợ rằng đứa con này sinh ra sẽ là 1 quái thai, nếu như chuyện đó xảy ra thật thì thật quá kinh khủng. Nhưng không, hiển nhiên là cái chuyện mà khoa học nói đó không phải là tuyệt đối chút nào, con của tôi và nàng sinh ra vô cùng bụ bẫm, kháu khỉnh và khỏe mạnh hệt như bao đứa bé bình thường khác.
Năm bé Hoàng được 5 tuổi, bố tôi lâm bạo bệnh qua đời, đó là 1 hung tin không thể buồn hơn đối với gia đình tôi, dù tôi đã dùng tất cả năng lực của tôi nhưng bố vẫn không thể qua khỏi. Tôi thương bố lắm, dù sao đó cũng là người đã sinh ra tôi và hơn hết là mang tới cho tôi người mẹ, người tình và người vợ tuyệt vời nhất. Nhưng ngẫm lại, đó có lẽ đây cũng là 1 cách giải thoát tốt nhất đối với cả ba chúng tôi rồi, bố tôi sống mà cứ phải sống trong sự tội nghiệp như thế thì… thôi tôi nghĩ kết quả như vậy là tốt nhất.
Trước khi ra đi bố vẫn còn không chưa yên tâm về tôi: “Cái thằng này sao đến bây giờ vẫn còn chưa chịu lấy vợ”. Điều tiếc nuối nhất của bố đó là trước khi nhắm mắt không được trông thấy thằng cháu mình ra đời.
Tôi đã òa khóc khi nghe những lời cuối cùng của bố: “Bố… con xin lỗi, con sẽ chăm sóc cho mẹ đến hết cuộc đời này!”.
Thực ra thì bố đã được như ý nguyện rồi, chỉ là ông không hề hay biết mà thôi.
Còn mẹ tôi, đám tang của bố nàng đã khóc rất nhiều, khóc như mưa, không biết là vì cảm thấy mặc cảm, tội nghiệp, hay vì vẫn còn thương yêu bố tôi nữa. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh an ủi mẹ. Đêm hôm đó và suốt 1 thời gian về sau này, tôi và mẹ quyết định sẽ tạm thời không làm tình với nhau nữa, chỉ là tạm thời thôi.
Con người ta thường nói, thứ hạnh phúc đáng quý nhất là hạnh phúc chỉ đến 1 lần trong đời, bởi nó là duy nhất, không gì có thể thay thế được, tôi và mẹ cũng đã từng trải qua niềm hạnh phúc tuyệt vời như thế. Loạn luân thì sao, mẹ con thì sao, tôi không hối hận và mẹ cũng vậy. Tôi và mẹ là tình yêu chân thành nhất, nó không chỉ đơn thuần là thứ tình yêu dựa trên xác thịt, mà quan trọng là từ sâu tận trái tim nữa.
Và giờ đây, khi mà con chúng tôi đã trưởng thành khôn lớn, dù tôi và mẹ đã trở thành những ông già bà cả nhưng điều khiến mẹ tôi lo lắng nhất đã không hề xảy ra, tôi vẫn giữ đúng lời hứa năm nào là sống với mẹ trọn đời và không bao giờ lấy vợ, mẹ tôi đã chảy nước mắt khi nhớ lại những lời tôi năm đó. Mẹ, người vợ tuyệt vời duy nhất của tôi, cô giáo Dương Huyền dạy văn quyến rũ năm nào giờ đã già đi trông thấy mất rồi, nhưng đối với tôi thì nàng vẫn mãi là nữ thần xinh đẹp nhất.
Không gì sánh được. Và có lẽ câu truyện này cũng nên đến hồi kết rồi nhỉ, chúng tôi đã sống 1 cuộc đời vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không còn gì để kể cho các bạn nghe nữa rồi. Xin chân thành cảm ơn những ai đã trân trọng câu truyện này của tôi!
— Hết —