Phần 7: Chị em
Hai người tý toách bấm điện thoại, Vân thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Hằng. Giờ cô mới để ý Hằng cũng là một người phụ nữ đẹp, nước da trắng, chiếc cổ cao, đôi chân cũng dài và thẳng chẳng kém mình bao nhiêu. Nếu có chỉ là không có ngực to và eo thon so với mình do tuổi tác. Tầm tuổi Hằng chắc mình không thể được như thế, Vân thầm nghĩ. Không biết chị ấy sẽ đối diện với mình như thế nào, không biết mình nên nói thật hẳn ra hay không, hay chỉ nói phần trong sáng. Hoặc mình sẽ nói phần tối của bác Tuy thôi còn mình thì không có gì. Nên thế, nên thế, Vân quyết định.
– Chị viết sắp xong chưa?
– Chị chưa một chút nữa.
– Em sắp xong rồi đây. Xong chị gửi cho em qua số này nhé 098xxxxx…
– Oki em.
– Số chị bao nhiêu ạ?
– Đây em 091xxxxx Hằng vừa viết tay vẫn mải miết viết.
– Xong rồi. Mình gửi cho nhau đi.
– Tinh tinh.
– Em xin lỗi.
– Tại sao em lại xin lỗi chứ Vân.
– Vì dù thế nào em cũng cảm thấy có lỗi với chị và gia đình chị, em xin phép để chị đọc chuyện của em trước, nếu chị có thể vẫn tin tưởng em và chia sẻ với em được em mới có thể đọc và em cũng hứa sẽ chia sẻ với chị dù chuyện của chị ra sao.
– Nghe này Vân, chị cũng trải qua nhiều chuyện thương đau, dù chuyện gì nhưng linh cảm của chị em là người tốt. Nhưng để chiều lòng em chị sẽ đọc trước.
Hằng chăm chú, tay cô kéo xuống, kéo xuống. Sắc mặt đổi từ hồng sang trắng bệch rồi lại ửng hồng làm cho Vân vừa bấm tay vừa lo lắng.
– Bố chị thiệt thòi quá, giờ chị mới thấy ông khổ từ trước tới giờ luôn là người chịu thiệt thòi, đến giờ còn mang tiếng nữa.
– Chị tin em, chị thay mặt mẹ chị xin lỗi em, còn mẹ chị, chị hiểu bà chắc chắn coi em là kẻ thù, chắc chắn từ giờ em khó sống rồi, trừ khi, trừ khi.
– Sao hả chị?
– Chị nghĩ ra một cái này, chị sẽ nói với em sau, giờ đọc câu chuyện của chị đi.
– Chị không trách em sao?
– Không, chị còn không chăm được bố chị như em, hay em là em gái chị đi. Hihi…
– Vâng.
– Chắc chưa, đọc đi bà, khéo đọc xong lại chạy mất.
– Còn lâu ạ.
– Hứa nhé.
– Được rồi đợi em. Vân bắt đầu đọc tin nhắn của Hằng.
Chuyện từ 15 năm về trước lúc đó chị 25 tuổi, chị công tác ở văn phòng của huyện nơi có bạn của bố chị Chú Hùng, chồng của chị bây giờ. Cũng nhờ chú Hùng lúc đó là chủ tịch huyện xin việc cho mà nhà chị mới vào được chứ không nhà chị không có tiền. Mọi việc tưởng như êm đẹp nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc đó có bao nhiêu thanh niên theo đuổi chị đều không có cảm tình mà chị lại có tình cảm với chú Hùng. Ở chú ấy chị thấy sự từng trải, thâm trầm tuy ở vị trí lãnh đạo mà vẫn gần gũi, thân quen. Mà không phải chú ấy tán tỉnh chị mà chị tự phát sinh tình cảm với chú ấy, chú ấy lúc đấy 45 tuổi đúng tuổi phong độ nhất của người đàn ông và chị cũng không hiểu sao chú ấy lại chưa lập gia đình. Vì là bạn của bố chị nên nhiều khi chị cũng hỏi bâng quơ nhưng bố chị nhất quyết không nói rõ chỉ nói chú ấy duyên chưa tới. Rồi khi chị dò hỏi mẹ chị thì mới rõ là 2 người trước cùng đi bộ đội phòng hóa trong một đợt đi tẩy rửa vùng chất độc màu da cam do tai nạn nên bị ngã phơi nhiễm vào hóa chất không rõ là nội tình như nào nhưng người ta cho về 1 cục và cũng dặn dò cân nhắc trong việc sinh con. Thế sao lại có được con, chị hỏi thì bà bảo cân nhắc chứ họ có bảo không đâu, thế là chú ấy mới không lập gia đình, còn bố chị thì do áp lực của ông bà nối dõi nên vẫn phải lấy vợ nhưng cũng có được mỗi chị. Quay lại chuyện chú Hùng thì vì thế mà chị càng khâm phục và mến thương chú ấy hơn cũng như khẳng định tình cảm của mình. Rồi chị lập kế hoạch và tiếp cận tán tỉnh chú ấy, lúc đầu chú ấy rất kháng cự và nổi giận còn dọa đuổi việc chị… nhưng rồi sao mà thoát khỏi tay chị được, nhưng cái khó nhất mà khi bắt đầu chị hiểu là bố chị chắc chắn ông và chú Hùng sẽ không thể vượt qua chuyện này dễ dàng. Cả chú Hùng cũng không thể đối diện với bố chị mặt đối mặt tới cả hiện giờ, thời điểm đó sau 1 năm từ khi yêu nhau, chị mới về nói với bố mẹ chị và đương nhiên là bị phản đối kịch liệt. Rồi bố chị quyết tâm từ mặt mình nếu mình tiếp tục đến với chú Hùng, cả chú Hùng cũng bị tác động từ bố chị mà nhiều khi định từ bỏ nhưng cuối cùng thì chị và chú ấy cũng quyết định đến với nhau, mà thực ra không hẳn là quyết định đến với nhau mà là chị úp sọt chú ấy trong 1 lần chú ấy tiếp khách say, gạo nấu thành cơm thì phải cưới chị thôi. Với chị thì chị thấy hạnh phúc là đủ còn mọi chuyện khác chị không quan tâm tuy nhiên chẳng thể tính được, ngoài chuyện bố chị từ mặt chị thực sự thì mọi người không ai tin vào tình yêu của chị và chú ấy, họ nghĩ chị mồi chài là đào mỏ… rồi sau đó tới thằng Việt, từ khi nó là giọt máu chị đã cầu trời khấn phật cho nó được khỏe mạnh lành lặn và mọi sự đã được như ý. Nhưng không hiểu sao từ bé nó chỉ muốn bú sữa mẹ lúc đẻ chị cũng thương vì nó còi nên có cho nó thử uống thêm sữa ngoài nhưng nó không chịu chỉ ăn sữa mẹ mà lại phải bú mới chịu. Việt không may từ năm lớp 2 bị một trận ốm bạo bệnh thành ra bị ảnh hưởng thần kinh rối loại, nhà chị mang đi chữa chạy khắp nơi mà không được đến khi gặp 1 thầy bói trên miền ngược phán rằng nó cần phải bú sữa mẹ mới khỏi được, chị không tin nhưng về cứ thử thì đúng là thằng bé lại bình thường. Khổ thêm là cứ thiếu thì nó lại thành ra như này đâm ra nhà chị vô cùng đau đầu, hồi bé còn tìm vú em thuê người ta được nhưng giờ nó đã 14 tuổi thật rất khó, nó lại còn dậy thì sớm nữa như em thấy đấy, 14 mà còn hơn người thường có con bé vú em chị mới tìm được 2 tuần đã sợ chết khiếp và chị lại đưa con vào đây điều trị tạm đấy em. Chị thực sự bế tắc, có chuyện chị muốn nhờ em chắc em cũng hiểu, chị cắn răng cắn cỏ lạy em, em muốn gì cũng được hãy giúp chị cũng như thằng Việt lúc này, em muốn báo đáp gì chị cũng bằng lòng.
– Thật hả chị?
– Ừ em ạ, chị cũng không biết như thế nào nhưng dù sao chị cũng muốn em giữ kín chuyện này, anh nhà chị tuy nghỉ hưu rồi nhưng chị không muốn điều tiếng thêm nữa mong em hiểu cho.
– Vâng em hứa giữ bí mật mà ạ. Em hứa rồi chắc chắn không nuốt lời.
– Thế em hứa sẽ chia sẻ với chị thì sao.
– Hic, để em suy nghĩ thêm ạ, chuyện này em cũng thấy sao sao ấy ạ.
– Chị hiểu mà, ừ thế em suy nghĩ thêm đi. Hằng mặt buồn rầu.
– Ah thế chị bảo chuyện chị tính giúp hòa giải em với mẹ chị thì sao nãy chị nói ấy.
– Ừ nhưng khó em ạ?
– Sao lại khó ạ?
– Chị cứ nói em nghe.
– Thì chị tính như này mẹ chị và em thực sự không thể cùng một gầm trời được huống hồ là hàng xóm, chị tính là chị tính tạm thời chị sẽ nhờ mẹ chị ra nhà chị chăm sóc nhà cửa, chị và thằng Việt sẽ chuyển về dưới nhà bố mẹ chị như thế mới ổn, rồi chị cũng sẽ đứng ra nói cho em trước mọi người để tránh dị nghị, nhân thể thằng Việt cũng được chăm sóc tốt hơn, nhưng chị e là khó rồi.
– Vân trầm ngâm 1 lúc, nếu tính thì đúng như chị Hằng mới là ổn nhất chỉ có điều phải cho thằng Việt bú cũng là cả 1 vấn đề phức tạp, đầu Vân rối bời.
– Thôi chị ạ, em đồng ý như phương án của chị nói. Vừa nói Vân vừa nghĩ mình tính không hết được đành chọn cách ít xấu nhất mà thôi.
– Thật chứ Vân?
– Vâng ạ.
– Cảm ơn em, em gái của chị, Hằng ôm chầm lấy Vân mà khóc rưng rức, dường như mọi gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ nhẹ nhàng. Chỉ có Vân là đầu nặng trĩu lúc này.
– Vâng thế giờ mình cần làm gì hả chị? Vân chả vờ đáp.
– Giờ chắc em cho thằng Việt ti giúp chị rồi 1, 2 hôm nó ổn lại xuất viện về, chị sẽ có cách nói với bố mẹ chị và dọn về dưới ấy với em.
– Vâng ạ. Thế bình thường ở nhà Việt ti các chị vú em thế nào hả chị, có gì đặc biệt hơn không?
– Ờ, ờ không em ạ, em cứ cho bú như thằng Việt là con của em ấy. Hằng ngập ngừng.
– Vâng. Thế để em.
Không phải để Hằng chờ lâu, Vân ra ngoài chốt cửa lại.
– Chị ngồi xuống kia đi để em cho cháu bú. Hằng hấp tấp nghe theo, cô không nghĩ mọi việc lại nhanh đến thế, còn về phía Vân sau khi cân nhắc giờ cô cảm thấy phần nào thoải mái khi có cách làm vú mình bớt tức sữa khi mà đã cả tuần nay Ánh gần như không ti mấy, cô thì không có thói quen vắt ra dù rất căng tức nhưng vẫn cố chịu thì giờ Việt như một chiếc phao cứu sinh với Vân. Vân vòng tay qua sau và cởi khuy áo lót ra để ra một bên rồi trèo lên giường nằm xuống cạnh Việt và vạch áo. Hai bầu vú to trĩu nặng vì sữa chúi xuống theo hướng nằm của Vân.
– Cô cho Việt ti nhé, ngoan nhé, Vân vừa vạch vú vừa kéo thằng Việt nằm nghiêng sang phía mình. Một tay kê lên đầu, 1 tay Vân hướng đầu vú vào hướng miệng của Việt.
– Chụt. A… Như bản năng thằng Việt nút ngay lấy núm vú của Vân còn vì bất ngờ mà Vân kêu lên khe khẽ.
– Chụt chụt Việt mút rất mạnh, từng dòng sữa phun trào nhiều tới mức tràn ra cả khóe miệng, nó cảm nhận được càng bú mạnh hơn. Vú bên kia vì bị kích thích nên cũng phọt ra 1 tia sữa.
– Ư ư… một tiếng rên nhẹ phát ra từ kẽ răng của Vân, thằng bé bú như một người đàn ông, nó ngoạm cả bầu vú của Vân, làm cô giật mình lên 1 cơn sướng.
– Đổi bên đi con, Vân quên mà nói với Việt và rút vú dưới thấp ra, áp người để Việt có thể bú được vú bên kia dễ hơn.
– Chụt chụt. Vân thỏa mãn vì 2 vú đã được bớt đi nhiều sữa, mắt Vân đang cảm nhận sự thoải mái này.
– Chụt chụt. Thằng Việt vẫn miệt mài bú như ở phía dưới dương vật của nó đã cương cứng và nổi nên đẩy vào chân Vân.
– Chết dở, không lẽ nào thằng Việt nó bị kích thích do bú mình, thế này thì không ổn rồi. Vân nghĩ thầm.
– Việt nó trông thế nhưng ngây thơ lắm, không biết gì đâu em ạ, nhiều khi ngây ngô buồn cười lắm. Hằng đột nhiên nói như thanh minh khi biết chuyện gì đang xảy ra.
– Chụt chụt. Ti đi cháu, ti đi. Vân dùng 2 đầu ngón tay miết bầu vú sừng trâu trắng căng mọng sữa của mình. Thằng Việt vẫn hăng say chắc nó cũng biết nó đang thưởng thức sữa từ một bầu vú đẹp không tì vết nên không động đậy trừ cái cục ở giữa chân.
– Vân cho bú từ vú này sang vú kia để cho đều ngực, cô sợ nhất vú bị lệch nên làm Việt cũng mơ màng tỉnh ngủ dần rồi mở mắt.
– Buồn tè, buồn tè. Thằng Việt hoảng hốt.