Phần 2
Một chiều vì công việc nên Loan về muộn, lúc này ông Tư cũng đang lo cơm chiều. Cũng khá thân quen nên Loan đi xuống nhà bếp xem anh Tư chiều nay nấu món gì. Tiếng giày đi về phía bếp làm ông Tư ngồi bật dậy bối rối nhìn Loan đang bước tới sát cạnh ông đang ngồi nhặt rau.
– Ơ xin lỗi cô để tôi đi mở cổng.
– Không có gì đâu anh Tư, tôi xuống xem anh nấu món gì ăn chiều nay mà.
Ông Tư quẹt mồ hôi trên trán đứng dậy nhìn Loan bối rối trả lời:
– Lặt ít rau muống luộc ăn chứ có gì đâu cô.
– Sao anh ăn khổ vậy, chắc dành tiền gửi về nhà à?
– Không phải đâu cô, già rồi thích ăn đơn giản vậy thôi.
Ông Tư định vào Toilet mặc quần dài để ra mở cổng, như nhiều lần rồi vậy. Nhưng Loan chưa vội về nên lên tiếng:
– Tôi cũng chưa vội lắm, anh Tư nhặt hết chỗ rau này đi.
Lúc này mùi mồ hôi đàn ông của người nông dân thoảng nồng lên mũi Loan, làm Loan chợt chút bồi hồi. Có lẽ cái mùi đàn ông nào cũng hấp dẫn như thế này sao? Nhất là mùi mồ hôi nữa. Loan thừ người thoáng lặng yên nhìn ông Tư nhặt tiếp chỗ rau còn lại, vừa hỏi thăm chuyện nhà quê của anh Tư, nhưng cái mùi đàn ông làm Loan thấy rạo rực lạ lùng. Tuy mặc quần đùi khá rộng nên nhờ đứng sau ông Tư nên Loan cũng không dám nhìn xuống chỗ đó.
Khi nhặt xong rau ông Tư vẫn còn chút ngại ngùng lên tiếng:
– Cô lên trước tôi ra mở cổng cho.
– Thế anh còn làm gì nữa à?
– Không… mà mặc thêm cái quần dài vào… để ra mở cổng cho cô…
Loan thầm cười rồi chẳng ngại ngùng nói:
– Ôi dào tưởng chuyện gì… thôi anh cứ để quần cộc ra mở cho tôi về cũng được…
– Ơ ngại lắm cô à…
– Ngại gì anh với tôi có tuổi hết rồi… vả lại…
– Kỳ lắm cô ạ.
– Thôi tùy anh Tư đó.
Nói rồi Loan vội chen ngang qua cái bàn ăn để đi ra cổng trước, nhưng bất ngờ vấp phải cái ghế nên ngã xoài xuống nền. Loan chị kịp kêu á lên một tiếng rồi lồm cồm định gượng dậy, ông Tư trong Toilet chưa kịp mặc quần dài nghe thế liền chạy ra kịp nắm tay Loan kéo dậy:
– Ôi cô có sao không hả?
– Không sao đâu anh, tại em quên nhìn thấy cái ghế ngang lối đi…
Ông Tư bối rối nắm lấy tay Loan phụ nâng đỡ Loan đứng lên, mùi nước hoa đắt tiền từ thân thể người phụ nữ hồi xuân bổng làm ông rạo rực không kém chuyện vợ chồng hàng xóm đụ nhau trong nhà tắm vừa rồi.
Một thoáng bối rối ông Tư vẫn nắm chặt lấy tay chị Loan, ông dìu Loan ngồi lên ghế bàn ăn, cả hai ngượng ngùng mà quên đi chuyện ông Tư chỉ mặc trên người chiếc quần đùi mỏng dìu người đàn bà cao hơn mình về phía bàn ăn. Mùi đàn ông như làm cho Loan tỉnh lại giữa gian bếp chỉ có hai người khác phái như thế này.
– Có sao không cô, có đau chỗ nào không cô?
Ông Tư lo lắng thật sự vì lỗi ông để cái ghế làm cô giám đốc xinh đẹp phải ngã nhào như thế này. Ông Tư đi lấy nước từ tủ lạnh đưa Loan uống rồi nói:
– Cô ngồi uống nước nghỉ chút đi, tôi ra mở cổng đây…
– Vâng, anh để tôi nghỉ chút vậy. Tôi chưa vội về anh ạ.
– Cô có bị trầy gì không?
– Chỉ chút thôi anh ạ, tại cái váy nó ngắn nên vướng nên xước chỗ đầu gối chút thôi…
– Tôi đi lấy dầu cho cô nhé?
– Khỏi đi anh.
…
Nhưng ông Tư vẫn lại kệ bếp lấy lọ dầu xanh mang lại bàn ăn nơi Loan đang ngồi trên cái ghế nhựa rên khe khẽ vì đau. Ông Tư đứng bên nhìn xuống đầu gối chỗ mà Loan vừa khẻ nâng cái đầu gối trái lên cho ông Tư xem, qua chút ánh sáng của bếp ông Tư thấy lờ mờ bên sâu váy Loan là màu trắng chiếc quần lót ren trắng, Loan bỏ chân xuống đứng lên dạm thử rồi bảo:
– Được rồi, tôi đi được anh Tư à.
Nhưng chưa bước được một bước nào thì Loan phải khụy xuống vì hãy còn đau, ông Tư ngồi xuống lấy lọ dầu ra rồi cho chút lên tay, ông nhẹ nâng đầu gối cô giám đốc xinh đẹp mình lên rồi xoa nhẹ qua lại, Loan cũng ngậm miệng lại chịu rát đội chút và mắc cỡ đỏ cả mặt khi biết lần đầu có một người đàn ông khác không phải là chồng mình đang nâng niu cái đùi mình.
Ông Tư cũng rạo rực, tim đập thình thịch, tay ông run vừa xoa vừa liếc nhìn sâu vào dưới váy, cái quần lót mỏng thêu ren gần được ông nhìn thấy rõ hơn.
Cặc ông đang cương cứng chĩa sang một bên ló ra khỏi đáy chiếc quần đùi. Loan ngồi trên ghế nhìn xuống thấy nó đang ngọ nguậy to khừ, gân guốc mờ mờ bên trong, Loan thấy thẹn đỏ cả người khi bất ngờ nhìn thấy cái của nợ của người bảo vệ già to thế kia, thỉnh thoảng Loan ngước lên trần để tránh cái nhìn xuống chỗ đó nữa, Loan suýt xoa rên khẻ vì đau và vì cái gì đó khó tả rạo rực khắp người khi vừa nhìn thấy con cặc của ông Tư.
Loan ngồi yên để ông Tư xoa dầu mà mặt càng thêm đỏ gay và dưới lồn mình bỗng thấy như có chút nước dâm đang từ từ ứa ra. Loan biết chắc như thế. Cô không ngờ anh Tư với tuổi này lại sở hữu cái buồi còn to đến thế. Loan nhắm mắt lại khẽ rên khi tay ông vẫn xoa dầu quanh đầu gối, thỉnh thoảng ông Tư ngước nhìn lên hỏi thăm chừng Loan, nhưng thấy Loan ngậm miệng lại ngước lên trần nên ông cũng tranh thủ nhìn kỹ vào đáy quần lót nhỏ của Loan, cặc ông nứng căng cứng vì sự thèm khát bấy lâu giờ như sắp được giải tỏa. Ông cũng cố ghìm cơn cám dỗ lại.
Rồi Loan khẽ nói:
– Ôi em aa… cảm ơn anh Tư đã làm tôi bớt đau rồi…
– Cô ngồi nghỉ thêm chút đi rồi về.
Ông Tư cũng muốn người đàn bà ngồi nán với mình để được nghe mùi da thịt và được săn sóc thật riêng tư trong gian bếp riêng tư như thế này mà chả sợ ai dòm ngó.
Vừa rồi ông bất ngờ nghe Loan xưng em với ông nữa, điều này làm ông thêm phấn chấn tự tin về tình cảm của cô giám đốc đã dành cho mình.
Loan ngồi cầm ly nước ông Tư đặt trên bàn uống vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ, Loan cảm thấy xấu hổ vì địa vị mình đang bị một lão nông dân lấy đi sự tự tin vốn có mà bấy lâu nay biết bao nhiêu lời mời mọc, nhưng Loan cương quyết từ chối, Loan không dễ mềm lòng, mà sao giờ đây Loan như mềm ra dưới bàn tay chai sạm của người bảo vệ già?
Rồi như thấy đã đỡ và để ông Tư bớt ngượng, Loan lên tiếng:
– Anh Tư tôi khá rồi anh ạ. Cảm ơn anh Tư nhiều nhé!
– Có gì đâu cô, lỗi tại tôi vô ý để cái ghế ngang lối đi…
Ông Tư đi trước, Loan theo sau dọc hành lang bếp ra cổng. Mùi đàn ông mà Loan đi sau nên nghe được hết một sự nôn nao lạ lùng. Ông Tư ra mở cổng nhìn ông Tư với ánh mắt biết ơn và đầy ẩn ý. Ông Tư cũng quay vào lo bữa cơm chiều nốt và lòng vẫn lâng lâng rạo rực khi nhớ đến cặp đùi và cái khe quần lót trắng đầy hấp dẫn của giám đốc.
Đêm đó ông Tư có giấc ngủ thật ngon hơn những ngày khác, vì hình ảnh cô giám đốc bây giờ đã xâm chiếm lòng ông, điều mà ông không hề dám nghỉ tới. Ông nghĩ đến những chuyện sẽ diễn tiến sắp tới đây, có phải như ông nghỉ về đàn bà. Ai cũng vậy, cũng dâm mà không dám nói ra. Ai cũng giấu nỗi thèm muốn mà không có điều kiện.
Rồi ông nghĩ đến Loan với tuổi hồi xuân này, với cơ thể ngồn ngộn kia sao chịu đựng được những cơn đòi hỏi của xác thịt được nhỉ?
Biết đâu cô đang nhắm đến mình? Ông thiếp đi giấc ngủ đầy mộng mị.