Phần 13
Thời gian này là thời gian gấp rút của tôi đang chinh chiến với các môn thi cuối kì, mới đó mà đã 4 tháng vô làm tân sinh viên rồi, cũng nhanh thật, nhớ gia đình ghê gớm, trong vòng có 10 ngày mà thi 6 môn làm không kịp học hành chứ nói chi lo nghĩ tới mấy chuyện khác, cuối cùng thì tôi cũng giải quyết xong cái học kì đầu năm nhất, nhẹ nhõm hẳn, cái nhớ gia đình da diết khiến cho tôi vừa thi xong chạy ra bến xe miền đông mà đặt một vé để về quê mà không một lời từ biệt tất cả mọi người, lúc lên xe mới cầm điện thoại nhắn tin cho chị Hương, cho chị Nhã, lúc này mới chợt nhớ đến cô chủ nhà, mới nhớ là mình chưa có số của cô, ôi lúc mình về không ai biết, đã vậy định xuống nhà chào cô rồi về mà nhà cũng chẳng có ai, thôi kệ vài bữa sau điện thoại vậy.
Tin nhắn đầu tiên reply lại là của chị Nhã, chị cũng hỏi lại sao về sớm và gấp thế, bộ ở nhà có chuyện gì sao, rồi sau khi biết chuyện chị cũng chúc tôi đi đường thượng lộ bình an. 12H khuya, , xe đi tới địa phận tỉnh Bình Thuận thì có tiếng chuông điện thoại đổ, lúc nãy hãy còn chưa ngủ, tôi có thói quen đi đường hay nhìn cảnh hai bên đường nên khi đi xe tôi rất ích khi ngủ, lấy điện thoại ra thì đó là số chị Hương gọi cho tôi.
– Chị nè, chị mới đi event về, em đang trên đường về quê à.
– Vâng, em xin lỗi vì không qua chào chị rồi về.
– Ở nhà có chuyện gì sao mà em về gấp vậy?
– Dạ không a, em vừa mới thi xong, nhớ nhà quá nên về gấp.
– Vậy cũng mừng, chị tưởng gia đình em có chuyện gì chứ, mà em đi tới đâu rồi.
– Tới Bình Thuận rồi chị, chị đi làm về mệt không, ăn uống gì chưa?
– Chưa, chị vừa về tới nhà, mệt nên chẳng muốn ăn uống gì.
– Thôi để em quay lại, mua bún cá cho chị ăn nha.
– Hi, được đấy, em về mua hai tô có khi chị ăn cũng hết đấy.
Hai chị em cười lớn trong điện thoại làm cho những hành khách sát bên thức giấc và lầm bầm khó chịu, hiểu ý nên tôi nói nhỏ nhẹ với chị.
– Hai chị em mình tự nhiên ghê, mấy người nằm gần em tỉnh giấc vì cuộc nói chuyện của hai chị em mình đấy.
– Vậy hả, à hơ chị quên là em đang trên xe, hihi. À, mà khi nào em vào lại?
– Chắc khoảng hơn nửa tháng chị, trường cho nghỉ 3 tuần, khi nào vô em sẽ báo cho chị biết nha.
– Ok, em tranh thủ vô sớm còn đi chơi với chị nha.
– Vâng, thôi chị ngủ đi, khuya rồi.
– Uh, em đi đường thượng lộ bình an nha, khi nào tới nhà gọi điện cho chị.
– Vâng, chào chị.
Tắt vội điện thoại, lại nhìn về bên đường, đèn đường vẫn sáng trưng, lâu lâu lại gặp một đám choi choi tụm 3 tụm 7 ngồi một chỗ, có đám thì ngồi nhậu, có đám ngồi 8 rôm rả định chửi tụi này rảnh quá, giờ này mà còn ngồi ở đây, nhưng nghĩ lại lúc trước mình cũng có vài lần làm vậy ta, hứng lên với mấy đứa bạn thì chuyện gì cũng có thể làm được, hihi.
Đúng 8 tiếng xe dừng lại, bước xuống xe đã thấy khác lạ, không khí trong lành dễ chịu, vị mặn của biển phảng phất trong hương gió làm tôi thêm ngất ngây, lâu rồi mình mới về với biển, thấy sao thân thiện và ấm áp đến lạ lùng, buổi sáng không nhiều xe cộ chạy, đường phố yên tĩnh, không khó để nhận ra bố mình đang chờ mình ở ngoài cổng bến xe, hỏi vài câu buâng quơ rồi lại lên xe, ngồi sau lưng bố đi hai bên đường thơm mùi hoa sữa thấy sao thích quá, yêu Nha Trang quá rồi.
Xe dừng lại tại nhà, tự nhiên giờ lại thấy khác khác sao đó, vẫn cảnh cũ, con người xưa nhưng thay đổi không gian một cách đột ngột làm cho tôi thấy xa lạ, gặp lại mọi người trong gia đình ai cũng vui vẻ, ông anh trai có gia đình ở riêng nên không có mặt, chị gái thì đang xách balo cho tôi, mẹ thì đi sát bên, em gái thì hí hửng vòi quà anh trai, thấy sao hạnh phúc quá đỗi, tôi có một gia đình êm ấm và có chuẩn mực đạo đức hẳn hoi, ấy thế mà đôi lúc tôi cũng không hiểu tại sao tôi sa ngã đến thế. Sinh viên xa quê được về nhà là một niềm hạnh phúc vô bờ bến, được cưng chiều, được cho ăn toàn món ngon lại còn được cho nhiều tiền đi chơi, muốn làm gì thì làm như bù đắp lại những tháng ngày vất vả trong sài gòn, vui lắm, hạnh phúc lắm, bạn bè thì cứ rủ đi café liên tục, hứng lên thì lại đi nhậu, rồi sáng dậy sớm chạy bộ với đám bạn ngoài bờ biển, biển lúc nào cũng nhẹ nhàng, bồng bềnh, lãng mạn như một người con gái.
Thấm thoắt về nhà cũng được một tuần, mọi sinh hoạt đều bình thường trở lại, cũng hết cưng chiều, mà giờ đây phải phụ làm nếu không sẽ bị la mắng, đi chơi cũng phải về sớm, nhiều lần bà già cũng cằn nhằn, kêu mày về tao mệt vì lo cho mày thêm, cứ lêu lỏng đi chơi miết, rồi trai gái, bồ bịch, gây gỗ đánh nhau. Ôi mẹ ơi, mẹ lo quá rồi đấy, con trai mẹ không hư đến thế đâu, con trai mẹ chỉ ham cái đấy thôi, kaka. Mấy ngày đầu về thấy vui vui, sau đó thì cũng thấy bình thường, ngày ngày lại trôi qua, chỉ thích được cái được ăn sung mặc sướng mà thôi, nhớ mọi người trong sài gòn da diết, bạn bè thì nhớ ít, còn lại thời gian toàn nhớ mấy chị với mấy cô trong đó thôi à, tôi sợ tôi luôn.
Rồi một ngày đẹp trời nhận được điện thoại của chị Hương, chị bảo hai ngày nữa chị sẽ đi cùng công ty của mình đi tham quan ở Nha Trang và hẹn ngày gặp tôi, chả thấy vui gì, nếu chị đi một mình có vẻ tôi sẽ cẩng lên vì sung sướng, nhưng lần này đi với cả đoàn cơ, buồn thế, làm ăn được mẹ gì. Tối đấy chị có điện thoại cho tôi, bảo là chị đang đứng chờ ở trước khách sạn Yasaka, lật đật chụp chiếc xe gắn máy chạy tới liền, không quá khó khăn để tìm thấy chị, chị đẹp quá, cái đẹp mặn mà, hôm nay chị mặc áo hở da thịt mới ghê chứ, quần lửng ngắn, áo thun cổ rộng có thể thấy được một phần của cặp vú, bỡ ngỡ nhìn chị thốt không nên lời.
– Chị Hương đây sao, sao chị đẹp ra thế?
– Chị đẹp hồi giờ mà em. – chị cười lớn.
– Em đùa đấy, chị xấu hơn trước rồi.
– Biết rồi, xấu quá đi chứ, không lẽ để chị đứng ở đây miết à, mấy anh bảo vệ nhìn chị như muốn ăn tươi nuốt sống chị kìa.
Nãy giờ mới để ý, hai gã đó nhìn ghê gớm thật á, mình nhìn còn thấy sợ chứ nói chi là chị, hai chị em đi lòng vòng thành phố ban đêm, đi hết tất cả các con phố, đến các ngỏ hẻm, Nha Trang cũng không lớn lắm nên 2 chị em cứ thế mà vi vu đôi lúc lại quay về lại chỗ cũ, nãy giờ không để ý chị đã ngồi sát vào mình nãy giờ, hơi ấm từ ngực phả ra ấm cả cái lưng, nhìn chúng tôi giống như một đôi tình nhân thật sự, đi lòng vòng cũng chán, chị không dám vô quán ngồi ăn tự nhiên như tôi, nên hai chị em gởi xe, đi dạo biển, hôm nay biển dậy sóng, đánh mạnh vào bờ, hai chị em nắm tay chân trần đi trên cát, thỉnh thoáng bọt biển bắn tung tóe lên thân người, nhưng cảm giác thật khó tả.
– Thích hen chị?
– Uh, lâu lắm rồi chị mới được dạo biển như thế này, cảm ơn em nhiều nha.
– Không có gì đâu, rảnh thì chị cứ ra đây, em tình nguyện làm hướng dẫn viên cho chị mà.
Đi mãi cũng chán, chúng tôi ngồi ở một ghế đá gần đó, giọng chị bỗng nhẹ nhàng:
– Làm người bình thường như em thôi thích nhỉ, đôi khi chị muốn bỏ tất cả để trở thành những người bình thường thôi, không một báo đài nào có thể đem ra so sánh, không nhìn khiêm khắc từng hành động, việc làm của mình, càng ít người biết mình càng tốt, chị muốn một tình yêu bình thường như bao người khác, nhưng sao xa vời quá em ơi.
– Sao hôm nay chị tâm trạng thế, bộ có chuyện gì buồn à, kể em nghe đi.
– À, không có gì, tự nhiên chị lại nghỉ vẩn vơ đó mà?
Chắc có chuyện gì khiến chị khó nói lắm, chứ tôi biết tính chị mà, nhìn mặt chị buồn, trên từng câu nói đan xen cả tiếng thở dài chán ngẩm, tội chị tôi quá, làm gì cho chị vui bây giờ.
– Chị em mình xuống tắm biển đi?
– Tắm biển? Bây giờ á?
– Uh, ngay bây giờ, đi mà tắm biển với em đi mà.
– Được thôi, tắm thì tắm sợ gì chứ.
Hai chị em bỏ lại dép trên bờ, tôi nắm lấy tay chị mà chạy ngay xuống biển, một làn sóng ập vào, chúng tôi ngã xuống nước, nước biển mặn chát làm cả 2 nhăn mặt, chợt nhận ra khuôn mặt ai cũng tèm nhem trông mà phát cười, 2 chị em lại cười to, khi con người ta được về với biển thì mọi buồn phiền, lo âu dường như tan biến hết, chỉ có ta với biển mà thôi, biển dịu dàng ôm ấp mọi tấm thân của tất cả mọi người, biển vỗ về an ủi, biết trút hết gánh nặng cho chúng ta, chính vì thế tôi rất yêu biển, tôi thấy hạnh phúc và tự hào khi mình được sinh ra ở vùng biển Nha Trang này, hai chị em đùa giỡn trong làn sóng biển, hết trò này tới trò khác, tung nước, rồi đuổi bắt, khi tôi bắt được chị tôi ôm eo và quật chị xuống, lúc đó cảm thấy thích thú vô cùng, nhìn chị bị ngạt nước mà bụm miệng cười. Trông yêu quá cơ, ước gì cứ được đứng ngắm chị mãi thôi như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi.
Hai chị em ướt nhẹp, những đường cong trên thân thể chị lại hiện lên trên chiếc áo trắng trông mới tuyệt diệu làm sao, cứ nhìn thấy mà muốn sở hửu thôi, kìm nén lắm mới giữ cảm xúc bình thường, nhưng đôi lúc ức chế lắm, chị không biết điều đó nên chị cứ vô tư, hồn nhiên mà tung tăng nhảy nhót, đêm khuya lác đác chỉ có vài người khùng như chúng tôi, mặc kệ ai muốn nói khùng, dở hơi cũng được, miễn làm chị vui là được rồi.
– Vui không chị?
– Uh, rất rất vui, cảm ơn em nhiều lắm.
– Cảm ơn không thôi à, phải làm gì để chứng tỏ đi chứ?
– Bữa nay bày đặt đòi hỏi nửa hả, thôi được rồi khi nào vô lại Sài Gòn chị dẫn đi ăn, được chưa?
– Chờ tới khi đó lâu quá, em muốn bây giờ cơ?
– Bây giờ hả, làm gì đây ta?
– Hôn em chẳng hạn.
Tôi nói mà không một chút do dự, thấy chị ngạc nhiên vì câu nói ấy, nhưng chị cũng đủ thông minh để biết cái ý nghĩ đen tối của tôi.
– Hôn má thôi nha.
– Tùy chị vậy.
Nụ hôn rụt rè của chị đặt lên má tôi, ôi lâng lâng làm sao ấy, khó tả lắm, chẳng ngần ngại gì mà không dám ghì chặt chị vào lòng mình, sau đó là vuốt tóc và lại xoa bờ má đang lạnh run lên, đôi môi mới đáng yêu làm sao, cả thân hình chị đang nằm sát cơ thể mình mới thấy ấm áp đến lạ lùng, tâm trí cứ mách bảo còn chần chừ gì nữa mà không đặt lên môi chị một nụ hôn.
– Cho em hôn chị nhé.
Chẳng kịp nghe câu trả lời, tôi đặt lên môi chị một nụ hôn đầu tiên, chị không chống trả cũng không đáp lại, cứ thờ ơ như thế, không nản lòng, được hôn chị như vậy là hạnh phúc lắm rồi, cử chỉ e ngại của chị cũng dần dần tan biến, được lúc sau chị chủ động hôn lại, ôi nụ hôn thật nóng bỏng, tôi ngây dại đến tan chảy, cảm giác thật là hưng phấn, được lúc sau chị ngừng lại.
– Chị lạnh quá, mình về thôi.
Hai chị em tay trong tay ra về, hạnh phúc khi đi cùng nhau mặc dù cả 2 thân thể đang run lên bần bật trước cái lạnh ở biển về đêm, tới khách sạn, xe dừng chị xuống xe.
– Chị cần em đưa lên phòng không?
– Thôi, không cần đâu em, bạn chị chắc đang đợi chị ở trên đó.
– Vậy thôi, chúc chị ngủ ngon, mà khi nào chị vô lại Sài Gòn?
– Tối mai em, mai tụi chị đi tham quan các đảo ở đây, mai em rảnh không, đi với bạn chị luôn.
– Dạ thôi, mai em bận rồi.
Nói vậy để từ chối nhẹ nhàng chứ thật ra có bận gì đâu, nhưng đi với cả đám người thà ở nhà còn hơn, nghĩ tiếc thật ấy chứ, phải chi chị ở khách sạn một mình có khi mình đã theo lên mà sung sướng rồi, đằng này, đành ngặm ngùi lủi thủi dắt con Sirius mà quay trở về, má ơi lạnh thấu xương, lúc nãy có người ngồi sau lưng nên thấy bình thường, bây giờ đoạn đường một mình mới cảm thấy lạnh run, chạy một mạch thật nhanh, khuya rồi nên không ai còn thức, rón rén mở cửa dắt xe bước vô phòng, việc đầu tiên vô nhà tắm xả nước ào ào, chưa tới 2 phút, thay đồ lật đật bay lên giường đắp chăn kín mít, quấn chặt chăn như chưa bao giờ được chặt, 15 phút sau nóng nực, quăng chăn luôn, kaka.