Phần 14
12h khuya, cơn lạnh đột ngột tan biến rồi lại tới nóng làm tôi không sao ngủ được, tiếng chuông điện thoại rung lên bài hát quen thuộc Trouple Maker, ái chà, giờ mà có ma nào gọi cho mình vậy ta.
– À lố.
– Bình hả con, cô nè.
Ấy chà, cô chủ nhà, cũng đã 10 ngày rồi mình chưa gọi điện cho cô, về nhà công việc vui chơi làm cho tôi quên đi cô mất.
– Dạ, chào cô, giờ này cô chưa ngủ à?
– Con làm gì mà cả tuần lễ này con không có trên phòng vậy, con có bị sao không?
– Con xin lỗi cô, con về quê mà không báo cho cô biết.
– Trời, vậy là con về quê à, làm cô cứ lo sợ, cô mới lên xin số của thằng Hải nên mới gọi cho con đó.
– Dạ, con cũng muốn gọi cho cô mà không có số, cô thông cảm cho con nha,
– Uh, không có gì, thế chừng nào con vô lại.
– Một tuần nữa cô à, sao giờ này cô chưa ngủ, chú đâu rồi cô?
– Đi mấy ngày nay chưa về, bực mìh lão già ấy, thôi đừng nhắc đến lão,
– Ôi tội nghiệp cô quá, xinh đẹp vầy mà phòng không lẻ bóng, thiệt là tội hết sức đó mà.
– Cái miệng vẫn không chừa mà.
– Con nhớ cô quá cô ơi, ước gì cô đang ở gần bên con, để con…
– Để làm gì?
– Để nói với cô một điều rằng, con thương cô nhiều lắm.
– Thôi tôi không cần tình thương của mấy cậu học sinh lóc nhóc búng ra sữa đâu.
– Lớn cũng búng ra sữa nói chi nhỏ, nhưng con tới 15 – 20 phút mới ra sữa mà, đâu có búng là ra liền đâu.
Tôi cười hê hê trong điện thoại, thấy cô cũng cười nhỏ, tôi có nghe giọng cô đang cười.
– Ê, đang nói gì đó?
– Con có nói gì đâu, nói vu vơ đó mà.
– Lạng quạng vô đây tui đuổi không cho ở trọ nữa nha.
– Thôi con xin cô, cô đuổi con chắc con có mà ra công viên con ngủ đó, rồi chiều chiều con lại được nhìn thấy cô chạy tập thể dục, như vậy con mới chịu nỗi, chứ con mà ở chỗ khác không được nhìn thấy cô thường xuyên có khi con chết mất.
– Thấy gớm, thôi không nói chuyện với con nữa, cô đi ngủ đây.
– Vâng, chào cô, hôn cô nè, chụt chụt.
Tiếng bíp vang dài trong điện thoại, vui quá, nói chuyện với cô vui thật, vậy là ổn rồi, không cần lo chuyện cô nữa, có vẻ cô cũng bắt đầu có cảm tình với mình rồi đây, chờ con cô nhé, hihi. Đêm đấy tôi được một giấc ngủ ngọt ngào, mơ tới nhiều chuyện, không biết mơ gì mà sáng dậy đã thấy một vũng ngay con chim in trên quần xì líp, tội nghiệp thằng nhỏ, lâu rồi không được trút bỏ gánh nặng chắc ức chế lắm, thôi cố lên em, đợi chờ là hạnh phúc.
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng chị Hương ở lại đây rồi, mà lại đi chơi với nhóm bạn nữa chứ, làm sao để có cơ hội tiếp cận bây giờ, để vụt mất là khó mà thân thiết lại lắm, suy đi nghĩ lại thấy khó quá, không lẽ điện thoại kêu chị về em có chuyện cần nói với chị gấp à, cái lý do hết sức vô lý không chấp nhận được, đành ngậm ngùi ngồi nhà chơi với cái tivi, cái radio và cái laptop.
“Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy, trong tình yêu đôi lúc em hay giận hờn anh biết nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh. Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu, nơi mà em khi chưa quen anh, anh thấy em vui hơn nhiều, anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời. ”
Lời bài hát nghe mà cảm động thật, nghe bài này đến cả mấy trăm lần và vẫn chưa thấy chán, mà để ý nha, nhạc việt toàn là mấy bài yêu nhau rồi chia tay nhau, rồi lại chúc phúc cho nhau ý, anh thấy vui khi em hạnh phúc bên người đàn ông khác, đụ mẹ câu nói dối ngu ngốc nhất trên đời, có cái thằng đéo nào mà thấy vậy, phải chăng là đang dối lòng.
Ăn cơm xong lên giường làm một giấc tới chiều, bật mình dậy, oái 4h chiều rồi, điện thoại hỏi chị đi chơi về chưa, ấy vậy mà vẫn chưa về, còn nói có lẽ chị về trễ chắc không gặp em chào được, có gì vô sài gòn chị em mình gặp nhau sau nữa chứ, bực mình, ừ vậy thì vậy đi, em cũng mệt chị rồi, rủ mấy thằng bạn chí cốt ra biển ngồi đi chơi, chiều hè, gái gú nườm nượp như trẫy hội, gái tây toàn mặc bikini nô đùa tắm biển, mấy cô trẻ trẻ không nói, mấy bà vừa già vừa xấu, ấy vậy mà vẫn cứ thích khoe cái bó đì thấy ớn, mà công nhận họ sống thoáng ghê, mặc bikini vào mà cứ nhong nhỏng chạy nhảy á, gái việt nam mình được vậy cũng đỡ, thỉnh thoảng vài nhóm học sinh đi học về, tụi nó tung tăng đi dạo, áo dài bay trong gió, toàn nữ sinh đẹp, em nào em nấy nhìn mà phát thèm, ôi tôi yêu Nha Trang tôi quá đi mất, mấy thằng bạn rủ đi theo chọc mấy em nó cho vui, đồng ý liền, chạy lon ton theo sau, vài câu nói buâng quơ làm quen, rồi lại rủ nhau vào ăn kem, mẹ tốn tiền thí bà, tụi mày thì còn ở đây lâu dài còn quen được, chứ tao thì bó tay, thôi kệ vì bạn bè hy sinh vậy.
Ngồi nói nhảm, tán dóc cũng hết giờ, cả bọn tranh thủ đi về, trong buổi nói chuyện cũng thấy nhiều em dễ thương nhưng cảm giác bây giờ thấy sao sao nên không còn hứng thú để chọc nữa, với lại mấy con đó nếu so với con người yêu của tôi thì thua xa, mà cũng lạ, cả buổi nói chuyện không thấy em nào để ý đến mình hết ta, có lẽ mình xuống sắc rồi.
Tối ấy nhận được tin nhắn, chị lên máy bay rồi, hẹn gặp em ở sài gòn nhé, thế là xong, hết cơ hội cho mình, còn tới 5 ngày nữa mới tới ngày vô sài gòn, bao nhiêu háo hức về quê bao nhiêu thì bây giờ lại muốn vô lại sài gòn bấy nhiêu, không chờ đợi tới 5 ngày, tối đó tôi nói với ba mẹ tối mai tôi vô lại sài gòn, ba mẹ tôi không hỏi lý do mà chỉ gật đầu đồng ý, chắc cũng mừng vì tôi vô lại khỏi lại phải lo như khi tôi ở nhà.
Tiễn mình lên xe mà tụi nó làm như đi qua nước ngoài định cư không bằng á, kéo nguyên tập đoàn, rồi hoa bó tùm lum, nhìn mắc cười thật đấy, mấy thằng chí cốt lại tới ôm rồi đập vai bình bịch kêu giữ gìn sức khỏe, mẹ tụi mày mà tốt với tao vậy cũng đỡ, sợ tụi mày luôn, thấy cảnh tưởng đó mà gia đình tôi không khỏi phì cười, khi tôi lên xe ở dưới cả đám còn quẫy tay quá trời, mấy người ngồi gần cứ nhìn tôi trân trân, họ nghĩ chắc là fan của tôi hay sao đó, ngó xem thử mặt có quen không, nhưng họ đâu biết tụi bạn tui nó khùng đến cỡ nào đâu, ngồi trên xe vô lại sài gòn mà tâm trạng háo hức lắm, muốn vô gặp cô ngay lập tức, nhưng cuộc đời có bao giờ bằng phẳng đâu, nôn nóng quá sinh hư và tai hại, nghĩ lại lúc đấy mà còn thấy sợ.
Đúng 6h sáng xe có mặt trên đường Đề Thám quận 1, cũng chẳng có ai thân quen để gọi ra đón nên tôi gọi một chiếc xe ôm để trở về chỗ trọ, sài gòn sáng sớm thật dễ chịu, hôm nay chủ nhật nên cũng ít xe cộ chạy vào giờ này, ước gì giao thông ở thành phố cứ thế này mãi thì hay biết mấy. Ngồi ngó ngang ngó dọc, cứ y như là lần đầu tiên vô sài gòn vậy, cứ nhìn say sưa mà xe dừng trước cổng nhà không hay, xuống xe mở cổng, sáng sớm chủ nhật cả nhà chưa ai dậy hết, mở cửa lên thẳng phòng, cũng may đóng kín cửa nên cũng không có bụi bặm gì nhiều sau nửa tháng không ở và dọn dẹp, để đại cái balo xuống nền nhà, nằm xuống nệm ngủ cái đã, trên đường đi chẳng ngủ được gì, cứ lo nhìn cảnh, chợp mắt đâu khoảng 3 tiếng thì xe đã tới nơi, làm một giấc cũng tới trưa luôn, đi kiếm cái gì ăn chứ đói quá, lạ nhỉ hôm nay cô đâu mất tiêu ta? Sáng giờ không thấy bóng hình đâu, thôi kệ vô rồi từ từ sẽ gặp.