Phần 20
2h khuya tự dưng bật dậy, lần đầu tiên trong mơ mà thấy hoảng sợ đến vậy, mơ cái gì không nhớ rõ những mồ hôi chảy ra ghê lắm, văng vẳng trong căn phòng tiếng nhạc bài Giật mình trong đêm của Tuấn Hưng vang lên.
“Giật mình trong đêm khuya giữa giấc mơ êm đềm, lại đang thấy dáng em đi cùng anh như lúc xưa.
Giật mình trong đêm khuya khi ánh trăng chưa tàn, chợt nhận ra mình đã xa lâu rồi. Chỉ là cơn mơ thôi không có em bên cạnh, mà tại sao trong trái tim chưa thể quên, chưa muốn tin. Giật mình trong đêm khuya không thể tiếc giấc mộng vì xót xa, vì nhớ em vô cùng”
Từng câu chữ, lời bài hát sao mà hợp với tâm trạng của tôi lúc này đến thế, không biết ai mà mở nhạc lên ngay tại thời điểm này cơ chứ, chắc là phòng bên cạnh, cũng đang giật mình chăng? Giật mình rồi lại thấy khó ngủ, chán ghê, chắc tại lạ phòng nên cảm thấy khó mà chợp được mắt, ngó bên cạnh thấy thằng bạn mình nó ngủ sao mà ngon thế, tiếng ngáy vẫn đều đều phả vào không gian, tiếng quạt bay phù phù không thể thổi được cái nóng của sài gòn tháng 3, lăn qua rồi lăn lại, trăn trở suốt cả đêm, mãi cho đến 1 tiếng sau khi nhìn đồng hồ trên tường thấy 3h10, đó cũng là cái nhìn cuối cùng đưa tôi vào giấc ngủ.
Tiếng chuông điện thoại báo thức reng liên hồi không làm cho tôi thức giấc bởi đêm qua tôi thức khuya quá nên sáng sớm dậy không nổi, thằng Nam còn đang ngái ngủ nghe chuông bực bội đánh bốp bốp vào lưng tôi
– Dậy mày, đi học kìa.
– Sớm mà, gọi chi sớm vậy.
– Móa, mày hẹn giờ mà hỏi tao.
– Thôi buồn ngủ quá, không đi học nữa.
– Vậy ngủ tiếp đi
Hai thằng không ai nói thêm câu nào, nằm ngủ ngon lành tới trưa, công nhận nướng đã thật, muốn khét luôn cả căn phòng, 10h thằng Nam dậy trước nó đánh răng rửa mặt xong vô kêu tôi, tôi vùng vằng chửi nó kêu chi sớm, nó thọt lét đến không ngủ được, bó tay với thằng này, mặt còn ngái ngủ ngu thấy ơn lủng đủng bước vô nhà vệ sinh, thăng quỷ nó cười ngặt ngẽo, không biết vui cái nỗi gì mà cười không hiểu nữa.
Hôm nay là ngày đặc biệt trong đời, tối nay tôi sẽ làm thầy giáo của con nhỏ Thoa, không biết được hay không nhưng tâm trạng lúc đầu lúc nào cũng háo hức và hồi hộp chờ đợi, rồi cũng tới giờ, tắm rửa ăn mặc gọn gàng, chải tóc đàng hoàng, thằng Nam lại cười, mẹ nó chứ, cười chi lắm thế không biết.
– Tao thấy tình hình không được tốt đâu Bình ơi, cẩn thận nhé.
– Khi nào tao có lương tao dẫn mày đi nhậu, chống mắt lên mà xem anh mày nhé.
– Chắc không có ngày đó đâu mày ơi, tao sợ 3 buổi mày chạy mất dép.
– Đừng khinh thường anh mày nhé chim.
Không nói nhiều, áo quần chỉnh tề bước đàng hoàng xuống dưới, phòng con nhỏ ở lầu 1, ngay dưới phòng tôi, gõ cửa, con nhỏ ra mở cửa.
– Chúng ta bắt đầu học được chưa?
– Tới rồi còn hỏi.
A dis, hết hứng rồi đó nha, mình nhỏ nhẹ mà nó cứ gì đâu.
Có một cái bàn lớn, trên đấy có 1 cái máy tính bàn, nhỏ đang ngồi online chat chit, tôi kêu nó tắt máy tính và lấy sách vở ra bắt đầu học, nó ngán ngẩm kêu chờ mấy phút nữa đi, hối nó mấy lần nó mới chịu tắt máy, cầm 1 đóng sách quăng xuống bàn cái rầm, nó làm như ông nội mình vậy.
– Ở trường học tới đâu rồi, không hiểu chỗ nào?
– Hông hiểu tất cả.
– Chứ lên trường làm cái quái gì mà không nghe giảng để không hiểu, đâu có khó lắm đâu? – Tôi gắt gỏng la nó.
– Biết cái gì mà nói, khó mới không hiểu.
– Được rồi, bắt đầu từ Toán, lấy vở ra.
Những công thức, những bài tập đã lâu không gặp nên tôi cũng phải xem lại, rồi bày con nhỏ làm, ngoan đâu được 20 phút, nhỏ hết muốn học, ngồi nghịch, bấm móng tay, móng chân, tôi nói mãi mà không chịu nghe, tức mình, tôi đứng phắt dậy đập hai tay xuống bàn cái rầm, la lớn.
– Bây giờ sao? Có học không? Không học thì tôi xuống nói với mẹ em là tôi không dạy nữa, tôi không thích đi dạy cho em lấy tiền mà em ngồi đó chơi không, không tiếp thu được cái gì.
Nhỏ có vẻ sợ, nhìn tôi trân trân, lát sau chắc lấy lại bình tĩnh mới trả treo lại.
– Học thì học, làm gì dữ vậy.
Bắt đầu học tiếp, nhỏ cũng không đến nỗi ngu dốt giảng không hiểu, chắc do mới lên lớp 10, còn tư tưởng như cấp 2, học tàng tàng cũng đủ đậu, sai lầm, lên cấp 3, cách học khác, không tự tìm tòi học hỏi thì có mà hỏng, cộng thêm một phần con nhỏ chắc cũng ăn chơi không lo học hành.
Suốt cả buổi học tôi với con nhỏ chỉ đề cập tới mấy chuyện bài vở mà thôi, không liên quan đến chuyện phàm phiếm, cũng phải, con nhỏ thì chán học, chán tôi, còn tôi thì đâu có thích nói chuyện với con nhỏ đâu, con gái con nứa gì mà học dở, ăn chơi, tôi mà anh trai chắc tui đánh suốt ngày. Được khoảng một tiếng, học lúc 7h giờ đã 8h, nhỏ quay qua hỏi:
– Nghỉ được chưa?
– Chưa, nửa tiếng nữa.
– Làm gì mà đúng giờ giấc vậy, bữa đầu tiên làm quen học như vậy đủ rồi.
– Không là không.
Mặt nhỏ bí xị, thù lù một đống, học đối với nó y như là cực hình không bằng, học mà tâm trí để ở đâu thì làm sao mà tiếp thu cho được, lấy nó lơ mơ ở đâu, tôi gõ cái cốc lên đầu nó.
– Ui cha, làm cái quái gì vậy?
– Đang học mà đầu óc để ở đâu vậy?
– Thầy quá đáng nha, ba mẹ tôi còn chưa dám làm vậy với tôi đó.
– Mặc kệ em chứ, tôi có cách dạy riêng của tôi, nếu không muốn vậy thì học đàng hoàng đi.
Con nhỏ chắc tức lắm, nó nghiến răng ken két, bấu nát tờ giấy, tôi lấy cái thước kẽ gõ vô cái tay
– Đừng hành hạ nó, có ngon thì đánh tôi nè.
– Thầy được lắm, bực mình, không học nữa.
– Còn 15 phút nữa lận baby, cố lên đi.
Nó hét lên “aaaaa” trông mà tôi cũng phát cười, chắc nó ghét tôi lắm.
Cuối cùng cũng xong ngày đầu tiên, cũng thấy không đến nỗi nào, nhỏ cũng vui lắm, hí ha hí hửng như vừa thoát nạn.
– Cho tôi mượn mấy quyển sách tôi về đọc lại nha.
– Đó, muốn lấy sách gì cứ lấy.
– Mai học môn gì để tôi để lại.
– Không cần, mai lên coi chung với bạn cũng được, lấy quyển nào cũng được.
Bó tay con nhỏ này, vừa lấy xong mấy quyển sách, tiếng con nhỏ chảnh chọe vang lên:
– Làm gì mà lâu vậy thầy, nhanh đi ra về cho em đóng cửa thay đồ cái.
Nó đuổi mình còn hơn đuổi tà đó trời, thôi về sớm cho nó tự do, trước khi ra về cũng không quên dặn
– Bài hôm nay tôi dạy, ngày mốt sẽ hỏi lại, nếu không biết làm đừng trách tôi.
Nhỏ đáp lại cái rụp
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
– Biết thì tốt, đi chơi vui vẻ.
Đóng cửa lại đi vè phòng, mở cửa ra không thấy thằng Nam ở nhà, chắc lại đi chơi với ghệ nó rồi, móa nóng nực quá trời, đi dạy con gái nên mới lịch sự, mặc quần jean áo thun, chứ học trò là con trai thì có mà quần xì lỏn đi dạy cũng được, trời gì mà nóng kinh hồn, đôi khi online facebook toàn thấy giang hồ chửi nhau vì cái nóng, ụ ẹ nóng quá, muốn nhảy cầu, rồi ước gì được ở trên Đà Lạt giờ phút này, đại loại mấy câu như thế, vứt hết quần áo ra, chỉ còn mặc mỗi cái quần si lip, bật máy tính online, ngồi chơi được xíu, có tiếng gõ cửa, quán tính cái miệng kêu mời vào, người kia vừa bước vào ngó lên nhìn người, rồi lại ngó nhìn xuống dưới, chỉ kịp á lên một tiếng, ba chân 4 cẳng chụp lấy cái quần phi vô nhà tắm, thay xong mà không dám đi ra, đứng tần ngần trong đó, không biết lúc nữa đi ra nói cái gì đây, tự nhiên lại vô đúng lúc này trời, bực mình.
Thật tình là không dám ra nói chuyện với cô chủ nhà đang đứng chờ mình, phần vì ngại, mới đến ở lần đầu mà không giữ ý tứ gì hết, mặc cái quần xong rồi mà còn ngại, đứng tần ngần ở trong đó mãi, lát sau mới dám mở cửa bước ra.
– Cô, cô lên có chuyện gì không ạ, con xin lỗi tại nóng quá.
– Trời, làm gì mà xin lỗi.
– Dạ, cô vào trong ngồi.
Phòng cũng chật, không có ghế gì hết hai cô cháu ngồi dưới nền đất, trông cô ngồi bệt ra càng thấy được thân hình béo ục ịch của cô, gớm người gì mà mỡ không, xẻo ra bán chắc cũng được khối tiền đấy.
– Con thấy con Thoa học sao?
– Dạ được, nhưng hơi ham chơi nên làm biếng học, con thấy em nó siêng học lên xíu chắc cũng học khá.
– Uh, mọi chuyện trông cậy vào con, chứ cô thì bận kinh doanh nên cũng không có quan tâm tới việc học của nó nhiều.
– Cô buôn bán gì hả?
– Uh, cô bán tạp hóa ở ngoài đường chính phía trước nhà mình đó.
– À, con có biết(chắc bán ế quá nên ngồi 1 chỗ nên mới ra thân hình như thế này đây mà), còn chú làm gì hả cô?
– Chú làm bên văn phòng, làm trợ lý cho giám đốc, công việc cũng nhẹ nhàng nhưng cũng hay đi công tác với giám đốc miết.
– Vậy chắc chú học giỏi lắm.
– Cũng được, nhưng có người quen giới thiệu vô công ty rồi làm nhiều năm có kinh nghiệm nên cũng lên được chức đó.
– Vậy cũng tốt rồi cô nhỉ.
– Uhm, cô trông cậy hết vào con đó, lo dạy đó đàng hoàng nha, cô không tính toán chuyện tiền nông với con đâu,
– Dạ, con sẽ cố gắng.
Nhà cũng có điều kiện đây mà, mình mà dạy đàng hoàng con nhỏ học tốt lên đằng nào không có khoản tiền kha khá bồi dưỡng, nhà giàu ai lại xo kèo với tụi sinh viên đồng tiền làm gì.
– Thôi cô xuống dưới đây, con làm gì làm đi.
– Dạ, chào cô.
Người vừa bước ra người trong đóng cửa lại, hú hồn, tưởng đâu bả thấy vậy bả thèm rồi đè mình ra mà vật chắc chết mất, công nhận cô này tuy ngoại hình không có nhưng ăn nói thì được ghê, lại cũng thấy tốt bụng, kệ xấu ngoài tốt trong mà.