Phần 22
Buổi chiều trời cũng đã mát, đi trên đường qua khu đất trống rộng thấy rất nhiều người đang thả diều, từng cánh diều đủ màu sắc bay lên bầu trời, không về vội tôi chạy vào xem, lâu lâu chợt thấy sống lại kí ức tuổi thơ, ngày đó tụi con nít gần nhà cũng hay mua diều về thả, có đứa thì dây bị đứt làm con diều bay xa, có đứa mắc vào cành cây giật dây mãi nên con diều te tua, rồi lại khóc đòi ba mẹ mua cho cái khác, ở cái thành phố này kiếm được miếng đất trống hơi bị khó, vì đây là khu nó quy hoạch nên bên này đất đai còn nhiều nên đất trống tha hồ mà chơi bời, cũng có vài nhóc cùng người lớn bày cho cách thả diều, rồi từng cặp thanh niên nam nữ ngồi tựa vào nhau nhìn lên con diều của mình đang tung bay trên bầu trời cũng mong rằng tìn yêu của mình cũng sẽ mãi bay cao và xa như cánh diều ấy, buổi chiều nhìn cảnh tượng ấy thật thấy nhẹ lòng, thanh thản, ở nơi đây đôi lúc bạn cần một không gian như vậy để được thoải mái, để được suy tư như vậy, cuộc sống đã tạo ra sài gòn một vùng đất nhộn nhịp, sôi động khiến con người ta cứ hối hả mà chạy đua với thời gian đôi khi họ không có một góc tĩnh lặng nào dành cho mình.
– Chú ơi, bày con thả diều đi.
Một thằng nhóc lớp 5 trong bộ đồng phục nhà trường có in tên và lớp chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, mỉm cười với chú bé trông rất đỗi dễ thương.
– Con đi một mình à?
– Vâng, con chờ mẹ con xíu nữa mới tới để chở con về. Chú bày con thả diều nha?
– Được thôi.
Tôi hướng dẫn cậu bé cách cầm con diều, rồi chạy một đoạn cho con diều nó có đà bay lên, rồi cách thả dây cho con diều bay lên từ từ, cậu bé cứ tròn xoe mắt mà nhìn chăm chú, diều lên cao tôi đưa cho nhóc cầm lấy cuộn dây.
– Thích quá chú ơi, diều con bay cao nhất kìa.
– Uh, diều con bay cao và xa nhất.
Thằng bé cười hoài, chợt thấy khuôn mặt cậu bé mới đáng yêu làm sao, y như mình lúc nhỏ, cái này nói không đùa đâu, hồi nhỏ mình kute lắm đó, ai gặp cũng đòi ẳm rồi nựng hai bên má mình mãi, nghe mẹ mình nói vậy.
Hai chú cháu ngồi bên nhau nhìn ngắm con diều bay trên không trung, tôi ngả người ra sau nằm xuống bãi cỏ, mùi thơm hương đồng gió nội phảng phất, cậu bé bắt chước nằm xuống theo.
– Giữ chặt dây không khéo nó bay mất đó cháu.
– Dạ.
Trông cậu bé vui mình cũng vui theo, tự dưng lại thèm có cảm giác có được đứa con như thằng bé nhỉ, lúc đó hai cha con chiều chiều đi dạo, đi thả diều, đi câu cá cùng nhau, rồi ban đêm chỉ cho con học bài, rồi những câu hỏi ngu ngơ con trẻ đôi khi làm mình cũng bật cười, tôi tưởng tượng ra viễn cảnh một ngôi nhà, một người vợ xinh đẹp, đảm đang và 2 đứa con một trai một gái, như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi.
– Ngày mai chú có ra đây nữa không?
– Không cháu, nhà chú ở xa lắm, chú đi ngang qua đây chơi thôi.
– Tiếc nhỉ, cháu thích thả diều với chú.
– Thì chú dạy cháu rồi đó, thế cháu biết cách thả diều một mình chưa?
– Cháu cũng không biết nữa.
– Vậy cháu kêu ba cháu đi thả diều với cháu.
– Ba cháu có bao giờ chở cháu đi chơi đâu, ba cháu đi làm tới khuya lúc cháu đi ngủ mới về, có khi toàn mùi bia rượu
Nghe thằng bé kể mà tội cho nó quá, tuổi thơ cần được ba mẹ chở che, được ba mẹ dẫn đi chơi cho biết với đám bạn, là tuổi cần biết nhiều điều, ấy vậy mà cha mẹ làm vậy có khác gì làm hư hỏng con cái đâu, cha mẹ sinh con ra không lo chăm sóc cho con đàng hoàng thì sinh ra làm gì cơ chứ, tôi khẽ lau mồ hôi trên trán nó.
– Chắc ba con bận công việc.
Tôi là thanh niên nhưng rất yêu thương trẻ thơ, tôi thích được vui chơi nói chuyện cũng mấy bọn nhóc, có người nói tôi yếm mềm, sao cũng được, nhưng tôi yêu trẻ thơ lắm, chắc cũng vì lí do đó mà người yêu tôi thích tôi, vì nàng là sinh viên đang học trường sư phạm mầm non.
Ngồi ngắm trời ngắm diều một lát có tiếng chuông điện thoại reng, quái có 2 người tiếng chuông lạ hoắc không phải của mình, nhưng nghe âm thanh rất rõ gần đây, thằng nhỏ cười
– Của con đấy, chắc mẹ con gọi.
Thằng nhỏ cầm điện thoại ra nghe một cách sành điệu như một người lớn.
– Mẹ chờ con chút, con đang thả diều ở gần trường.
Nó cúp máy, với qua tôi.
– Chú ơi, thu diều lại dùm con đi.
Tôi nắm tay cậu bé bày cách thu lại diều, từ từ từ từ, rồi con diều cũng gần và nằm gọn trong bàn tay cậu bé, cậu bé vui mừng đón lấy nó, trông cậu bé hôm nay vui lắm.
– Mẹ con đang chờ chỗ nào, để chú chở con tới đó.
– Trước cổng trường con đấy.
Từ chỗ này tới cổng trường cũng không xa lắm, chạy thẳng tới cổng trường, thấy có vài phụ huynh đứng chờ, thằng bé bước xuống chạy về phía mẹ nó, hồ hởi giới thiệu.
– Chú này dạy con thả diều đó mẹ.
Bà mẹ mở khẩu trang ra, nhìn đẹp thật, khuôn mặt đều đặn, dáng người chuẩn, đang ngồi trên chiếc air blade trông thật tuyệt với, chị khẽ gật đầu chào.
– Cảm ơn em đã chơi với thằng nhỏ.
– Không có gì đâu chị, tại em cũng rảnh.
Chị cười với tôi, quay lại với cậu bé, chị bảo cậu bé chào tôi, cậu bé lễ phép chào
– Chào chú cháu về, khi nào rảnh chú lại qua dạy cháu thả diều với nhé!
– Chào cháu.
Tôi không dám hứa với thằng nhóc vì tôi biết rằng đứa trẻ rất tin vào lời người lớn nói, nếu mình hứa mà không làm được thì tụi nhóc buồn và giận dữ lắm, có khi lại cho rằng tất cả người lớn nói đều xạo và không ai tin tưởng chúng, chị nhoẻn miệng cười chào tôi lần cuối rồi phóng đi trên đường, tôi ngẩn người nhìn hồi lâu theo bóng dáng hai mẹ con khuất xa, chợt lắp bắp nói một mình.
– Mẹ thằng bé xinh quá.
Sài Gòn đang mưa, mưa to ghê gớm, chỉ qua một trận mưa mà thấy dễ chịu thật.
Nói chuyện vơi cậu bé xong nó thấy lòng thanh thản và yêu đời hẳn lên, cũng phải thôi con người ta ai mà không muốn cứ là trẻ thơ mãi, để được vô tư hồn nhiên mà không phải vướng bận một điều gì hết, được cưng chiều trong vòng tay của ba mẹ, của mọi người, 5h chiều đường phố kẹt xe cứng ngắt, gặp như mấy ngày khác thì nó bực bội mà cáu gắt lên rồi, rồi thầm chửi làm cái quái gì mà đông thế đông biết, nhưng hôm nay lại khác, tôi vui vẻ hẳn ra, cứ chầm chậm mà đi, nhìn ngắm đường phố xe cộ một cách thanh thản báo hại cái mặt về rửa chục lần nước mà vẫn còn nhớt nhợt bởi khói bụi xe cộ, hôm nay tôi không đi dạy nên đi ăn cơm trễ cũng không sao, tôi chờ thằng Nam về rồi cùng đi ăn cho vui.
Hôm nay phải học bài thôi, ăn chơi miết mà quên đi học hành lâu rồi, chính vì hành động đó của tôi làm thằng Nam thấy ngạc nhiên:
– Học bài luôn, coi chừng xíu nữa mưa to.
– Mưa cái đầu mày, tao rất là siêng học đó nha.
– Không chừng bão kéo đến rầm rầm chạy không kịp đó Bình ơi. – nó cười ngạo nghễ.
– Có im cho tao học hay không, ồn ào bực cả mình.
Thấy tôi có vẻ quyết tâm học nên nó cũng không chọc nữa, đúng là chơi bời không sao, học hành mới thấy mệt mỏi, các con số bài tập toán làm rối cả lên, nhưng đã học rồi không lẽ lại nghỉ, nó cười cho thúi mũi, cặm cụi làm mà đôi khi mình cũng không biết mình đang làm gì. Thế rồi cũng qua một ngày đầy mệt mỏi nhưng cũng thấy vui.