Phần 24
Vọt xe phía trước, xe đi trên đường, con nhỏ hỏi.
– Làm gì cái áo dơ vậy?
Tôi mặc áo trắng nên chắc lúc nãy nằm trên cỏ nên dơ là đúng rồi.
– Nằm trên cỏ.
– Ủa đi đâu mà nằm trên cỏ?
– Cầu ánh sao.
– Cầu Ánh Sao? Một mình à.
– Uh, làm biếng về nên tôi đi dạo.
– Vậy giờ qua lại đi.
– Không, mệt rồi không đi nữa.
– Đi thầy, thầy đẹp trai, ga lăng, tốt bụng mà.
– Không là không.
Nhỏ ỉu xìu không them nói gì, chắc tôi cũng quá đáng, vì tôi mới đi về mà, bên đó chán ngắt, mà đi với con nhỏ này thì càng chán hơn, thấy nhỏ buồn mà cũng tội.
– Đi ăn kem không, tôi mời.
– Không them.
– Vậy thôi, đi về nhà.
– Còn sớm mà về làm gì, vậy thôi đi ăn kem.
Bó tay nhỏ này.
– Biết quán nào gần đây không? – Tôi hỏi con nhỏ bởi lẽ tôi biết nó chăc rành lắm, con trai đứa nào mà biết tới mấy cái quán trà sữa, kem đồ chứ, vậy mà nói tới quán nhậu nào rẻ ngon chắc biết rành là đằng khác.
Con nhỏ ngồi sau chỉ đường, ngằn nghèo gì mà tùm lum, chạy muốn khùng luôn mà cũng chưa tới.
– Tới chưa, sao lâu vậy?
– Từ từ, quên đường mẹ rồi.
– Má ơi, thiệt hay đùa vậy.
– Im lặng coi, rồi quẹo phải.
Nghe lời quẹo vô đi tới chút xíu thấy có quán cũng đẹp, khách ngồi chật kín, con nhỏ cũng rành quán xá quá, chỗ này không phải đường chính mà khách đông chắc có lẽ quán nổi tiếng lắm.
– Được không? – Nhỏ quay qua hỏi tôi.
– Tới rồi thì vô đi chứ hỏi cái gì.
Khó khăn lắm mới kiếm được một cái bàn trống trong mớ người hỗn loạn này, tiếng nói chuyện ầm ầm từ khắp tứ phía gây cho cảm giác không mấy thoải mái, thôi kệ, vô ăn nhanh rồi về.
– 2 Ly kem xôi.
Nhỏ tự kêu luôn mới ghê, mà tôi cũng đâu có biết kêu cái gì đâu, đi café thì lúc nào cũng café sữa pha phin, nhỏ quay phắt qua cười nói
– Quán này kem xôi là ngon nhất.
Hai ly được bày ra trông khá bắt mắt, phía dưới là kem lạnh ngắt, phía trên là xôi nóng ấm, hai cái trộn lại một cảm giác ngon nơi đầu lưỡi thật khó tả, ngon thật.
– Ngon không ?
– Cũng được.
Định kêu ngon lắm, nhưng muốn dằn mặt nhỏ cho bỏ cái tật kêu đi long vòng muốn khùng, nhỏ Thoa ngồi ăn ly kem ngon lành, mút cái muỗng thấy bắt ghét.
– Ăn nữa không. – tôi quay qua hỏi nhỏ.
– Nữa.
– Anh ơi cho em them 2 ly nữa nhé.
Lần thứ 2 nó không thèm hỏi ý kiến của mình, nhỏ đứng dậy la to, làm mấy đứa ngồi gần nhất là mấy đứa con trai nhìn nó không chớp mắt, công nhận nó cũng xinh thật, chắc nó thấy hãnh diện lắm, còn tôi thì thấy ngại ngại khi nhiều người nhìn vào bàn mình, bực mình con nhỏ này ghê. Thằng phục vụ đem ra hai ly, ly của tôi ăn chưa hết, nhỏ với lấy ly mới lại tiếp tục ăn ngon lành, thấy con nhỏ ăn mà cũng thấy vui vui, học trò mình đấy hả, rồi tự cười một mình, không ngờ nó cũng có học trò, mà học trò của nó xinh nữa chứ.
– Nhìn cái gì mà cười vậy cha nội?
Đù móa ăn nói kìa, chơi lên ông nội luôn.
– Được người khác kêu bằng ông nội nên mừng.
– Kem ngon không?
Lại câu hỏi chẳng lien quan gì đến tình hình kinh tế chính trị quốc gia
– Dở ẹc.
– Dở mà ăn hai ly.
– Kêu ra không lẽ không ăn.
Muốn nổi quạu với con này luôn, nhỏ ăn hết trước mình, ăn cũng mạnh khiếp, chắc ăn hàng thôi, chứ ăn cơm mà nhanh vậy cũng mừng. Tôi dơ tay ra hiệu tính tiền ra về, thằng phục vụ chạy lại, móc tiền ra trả, con nhỏ nhanh hơn, rút ra 100k, đưa thằng phục vụ,
– Để em trả, coi như cảm ơn thầy đã mất buổi tối vì em.
Cũng được thôi, gì chứ giành trả tiền thì anh mày thích lắm, dù là nam hay nữ. 10h30 pm trên đường về, gió mát, con nhỏ ngồi một bên ôm eo mình cứng ngắt, chắc lạnh, đã vậy mặc đồ mỏng tanh, cho chừa.
– Lạnh quá hả?
– Không lạnh, lo nhìn đường chạy đi kìa, nhiều chuyện.
Móa quan tâm vậy mà còn, ghét lên ga chạy nhanh tới 80km/h chứ không ít, đường vắng chạy sướng, nhỏ ngồi sau sợ nhưng không dám nói gì, ôm tôi chặt hơn.
Tới nhà thắng lại cái kít, nhỏ nhào về phái trước như quán tính đôi vú mềm mại ấn mạnh vào lưng, cảm giác lâng lâng, nhỏ xuống xe mà thấy tội nghiệp, chắc đừ lắm.
– Làm gì mà chạy nhanh như công an rượt vậy hả, muốn nôn luôn à?
Tôi cười cười, không nói.
– Mở cửa ra coi. – tôi ra lệnh cho nhỏ.
Dắt xe vô nhà, tới ngay cầu thang bị chặn lại, không ai khác là mẹ nó, bà mập chứ ai.
– Con chở em nó đi sinh nhật à?
– Dạ, con chỉ đưa rước thôi chứ không có đi chơi chung.
– Em nó còn nhỏ nha con.
Câu nói như muốn nhấn mạnh rằng, mày đừng có hòng mà rờ vào nó nha, dụ dỗ nó thì coi chừng tao cắt đó, hoho.
– Cô ơi, nó còn ranh hơn con nữa đó.
Tôi cười với cô, nhỏ bực bội lên tiếng.
– Nói cái gì đó, ranh gì?
– Ừ thì không có gì, nói vu vơ đó mà.
– Đừng tưởng là thầy muốn làm gì làm nha.
– Thôi, hai đứa lên phòng đi, đúng là con nít.
Nhỏ vùng vằng lên trước, đi ngang qua tôi còn dúi cái tay vào sườn thật mạnh, ui cha đau thấu trời xanh, nhỏ mà ác thật.
– Có sao không con, trời cái con này.
Có kịp nghe mẹ nó chửi đâu, nó chạy lên chắc tới phòng rồi.
– Dạ không sao, hihi.
Cố cười cho nó mạnh mẽ chứ thật ra đau thấy bà, mà không lẽ nói đau trước mặt mẹ nó, thôi cố chịu đựng âm thầm trả thù sau.
– Thôi con lên phòng, cô ngủ ngon.
– Uh.
Bộ mặt thất thểu vì đau lết bộ lên cầu thang lên phòng, thằng Nam thấy mình vào, ngó qua rồi lại dính mắt vào màn hình tiếp, không them hỏi thăm một tiếng luôn mẹ, ụ ẹ nó. Nằm vật xuống nền thở hổn hển.
– Làm gì thở dữ cha nội?
Im lặng không nói, mệt nói chuyện với nó cũng như không, nằm xíu lấy đồ đi tắm, tắm xong quay qua nói với nó:
– Tắt điện ngủ mày.
Thằng Nam đơ người, chắc nó hôm nay mình uống nhầm thuốc.
– Uh, thì ngủ.