Phần 25
Rồi những ngày sau đó mọi việc cũng bình thường trôi qua, hằng ngày tôi đi học, 3, 5, 7 thì dạy con nhỏ Thoa, còn những ngày không dạy thì ngồi nhà online, chat chit, học hành này nọ, cũng đã lâu rồi không gặp lại người xưa, nhất là cô chủ nhà cũ, mà tạm gọi cô là cô Thảo đi nha, vì bây giờ có tới 2 cô chủ nhà, một người dáng chuẩn tên Thảo, một người như cái thùng phi tên Tròn(vậy cho dễ nhớ).
Đối với con nhỏ Thoa thì dường như càng ngày cũng đã lễ phép mà nói chuyện với tôi, bởi lẽ khi xưng hô nhỏ cũng biết thưa thốt, dùng em với thầy, thấy cũng vui vui, nhìn nhỏ cũng xinh nhưng chưa bao giờ tôi dám có ý nghĩ quen em, cũng bởi lẽ tính cách của em tôi không thích lắm, lý do thứ 2 tôi sợ quen người ở gần nhà quen biết lắm, đằng này lại ở chung nhà, chẳng thà không có chuyện xảy ra với cô Thảo thì tôi cũng còn có hy vọng, đằng này một lần rồi, chắc con người ta cũng không dám lặp lại vết xe đổ trên chính cái cuộc đời của mình.
– Thầy có người yêu chưa?
Đang học mà con nhỏ cắt ngang, làm tôi cũng chột dạ.
– Hỏi làm gì, tập trung vào học đi.
– Thì có hay không thôi mà, có gì mà phải ngại không dám nói ra chứ.
– Ừ thì có rồi, được chưa?
– Vậy chị đó ở đâu hả thầy?
– Nhiều chuyện, nói ra rồi lại hỏi tiếp, học đi.
– Không nói thì thôi, người ta quan tâm mà còn la nữa.
– Không cần, chỉ cần cô học giỏi lên cho tôi nhờ là được rồi.
– Nếu như em học tiến bộ trong học kì này thì thầy thưởng cho em cái gì nào?
Trời, nó làm như nó em gái tôi không bằng, đòi hỏi, mà nghĩ lại nó mà học giỏi thì mình cũng có công lắm chứ, thằng đó dạy con tôi đó, thấy vậy mà giỏi ghê, kèm cập cẩn thận, bây giờ hiếm có đứa thanh niên nào mà như nó, nghĩ vậy thôi mà cũng thấy sướng trân người rồi.
– Vậy thì tôi sẽ thưởng cho em 1 món quà, nhưng với điều kiện?
– Điều kiện gì hả thầy?
– Em phải được học sinh giỏi.
– Vậy thôi, thầy cất cái quà đó luôn đi, nghĩ sao học để được khá mà còn chết lên chết xuống, nghĩ sao kêu được giỏi, làm như người ta là siêu nhân không bằng.
– Vậy thôi.
Nhỏ phụng phịu học tiếp, nhìn nhỏ tức giận trông cũng đáng yêu phết đó chứ, nói vậy thôi nhưng nếu nó học tốt thì tôi cũng sẽ tặng cho nó món quà, nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu chứ không có nói ra, tôi muốn con nhỏ phải tự mình học hỏi hơn nữa, phải học nghiêm túc và học hết khả năng của mình, cho dù nó học dở nhưng cố gắng tôi cũng sẽ ghi nhận điều đó.
– Chị đó tên gì vậy thầy?
Cốc, một cái lên cái đầu con nhỏ, nó chu choa muốn bể phòng, blab la.
– Cái tội nhiều chuyện.
– Không học nữa, không học nữa đâu, Mẹ ơi mẹ ơi thầy đánh con.
Làm y như con nít, không biết vì tiếng la to hay do cô chuẩn bị trước mà cô Tròn cũng gõ cửa rồi bước vào, trên tay là dĩa trái cây.
– Hai thầy trò nghỉ ngơi ăn trái cây rồi học tiếp.
Con nhỏ chưa kịp nghe hết câu, bay qua liền.
– Học thì dở ẹt, mấy cái ăn uống thì giỏi lắm.
– Kệ em, có ăn mới có học được chứ.
– Lại ngồi ăn với em nó nè con, mà nè nhớ nghe lời thầy dặn nha, học cho đàng hoàng, không là tao bỏ mặc đấy.
– Vâng biết rồi.
– Thôi hai thầy trò ăn rồi học tiếp nha, cô đi xuống dưới đây.
– Vâng, cảm ơn cô.
– Dưa ngọt ngon ha thầy?
– Bình thương, thôi ăn lẹ đi còn học nè.
– Từ từ chứ, ăn mà cũng hối, mắc nghẹn sao.
– Từ từ với em chắc hết giờ luôn quá.
– Hết thì thầy khỏi dạy nữa, càng sướng.
– Tôi không thích làm vậy, dạy ra dạy, chơi ra chơi, hiểu không?
– Hiểu rồi, khổ lắm nói mãi.
Công nhận nhỏ này học cũng khá, mới đầu chắc làm biếng học, nhờ sự kèm cập của tôi nhỏ cũng thông minh được chút chút, tới tuần thứ 3 thì thấy nhỏ cũng chẳng thua kém gì mình, có lần nói với nó.
– Nếu em học như thế này thì cần gì thuê gia sư làm gì, có lẽ tháng sau tôi xin nghỉ.
– Thầy nói gì kì vậy, mớ gì phải nghĩ.
– Thì em cũng học khá lên rồi đó.
– Cũng nhờ thầy hết thôi, giờ thầy không dạy nữa, em học ngu nữa đó.
– Trời, không lẽ bắt tôi dạy em hoài à.
– Không hẳn thế, nhưng giờ chưa phải lúc thầy ngừng dạy, em thích cách dạy của thầy.
Con nhỏ nói thật lòng làm mình cũng thấy vui vui, lần đầu tiên trong đời đi dạy học không ngờ cũng không thê thảm như mình nghĩ, cũng không dám nói là thành công, nhưng như vậy cũng thấy vui rồi.
– Thầy, cho thầy xem cái này.
Nhỏ rút ra trong ngăn bàn hai bài kiểm tra 1 tiết môn Toán với Lý, môn Toán được 8,5, môn lý được 9 điểm.
– Thầy thấy em giỏi không?
Ngó qua một hồi tôi phá lên cười.
– Gớm, bài toán ra đề dễ ồm, tôi mà làm chắc 10 điểm tròn, có 8,5 mà khoe nỗi gì, còn Lý nữa, mấy cái chương này có khó gì đâu.
Tôi biết là em nó khá lên đấy nhưng không dám khen nó, vì tôi sợ nó ỷ lại vào điều đó mà lại sa đà nữa, mặc dù những bài toán đó tôi thấy cũng khó, nhưng nó làm được vậy là quá ok rồi, mình mà làm chắc thua điểm nhỏ xa, kệ thầy muốn tốt cho em thôi.
– Tưởng khen, ai dè.
– Học tiếp đi, khi nào toán 10 tròn thì khoe với tôi.
– Xí, không cần.
Tháng lương đầu tiên cũng tới, tôi cũng không nhớ là ngày hôm nay mình nhận lương sau đúng 1 tháng miệt mài dạy học, có ai ngược đời như tôi không, mà cũng đúng, người ta đi làm cuối tháng nhận lương nên nhớ mà đếm từng ngày, còn tôi dạy ngày 18 mà, không nhớ được, tôi đó khi dạy em xong tôi trở về phòng, lát sau có tiếng gõ cửa, thằng Nam ra mở cửa, cô Tròn bước vào.
– Chào cô, có chuyện gì không cô?
Hai thằng nhìn nhau thử đoán xem có chuyện gì không mà cô lại đích thân lên trên này, thường thì chúng tôi thuê phòng nhưng cô ít khi nào lên kiểm tra lắm, chỉ đôi lúc kêu mấy đứa đem rác xuống đường bỏ thôi, thằng Nam chắc nó nghi có chuyện gì với đứa con gái của bả hay sao mà nhìn tôi chằm chằm, mẹ cha nó, làm như ai cũng như nó.
– Cô lên đây để trả tiền con dạy con Thoa, được 1 tháng rồi.
Úi cha nghe cô nói mời mừng trong bụng, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng không à, thằng Nam lúc này mới dãn thần kinh được chút xíu, ríu rít rót nước mời cô uống, nãy giờ ngồi muốn mòn đít giờ mới mời, bó chim thằng này.
– Ủa vậy con dạy được 1 tháng rồi hả cô, con cũng không nhớ nữa.
– Uh, mai nữa là đúng tháng, thấy con nhỏ học cũng tiến bộ, cô cũng mừng, cảm ơn con nhiều.
– Trời, có gì đâu cô, em nó tự học đó chứ, con có làm gì đâu mà cô cảm ơn.
– Thì cũng nhờ con kèm cập em nó mới học tốt được chứ, à mà giá cả sao con nói đi, thẳng thắn nói đừng ngại, tại cô lần đầu mướn gia sư nên cũng không biết giá cả sao.
Khó xử rồi đây.
– Con cũng vậy thôi cô ơi, Thoa là học trò đầu tiên của con đấy, con không biết lấy bao nhiêu cả, thôi tùy cô, muốn đưa bao nhiêu cũng được.
– Cũng hơi khó nhỉ, thôi giờ cô đưa con triệu rưỡi, nếu con thấy có ít thì cứ nói thẳng ra, chứ cô cũng đoán giá đó chứ cũng không biết bao nhiêu cả?
– Có nhiều lắm không cô?
– Vậy là được rồi, nhiều là được rồi.
Nói rồi cô lấy trong túi ra phong bì rồi chìa về phía tôi, thằng Nam nãy giờ ngồi im không nói, tập trung hết sức vào cuộc nói chuyện của tụi tui, thằng con trai mà nhiều chuyện thấy ớn.
– Dạ, con cảm ơn,
– Cô mới là người cảm ơn con chứ, con tiếp tục kèm cập em nó nha.
– Dạ.
– Thôi cô về, chào 2 đứa.
– Vâng chào cô.
Thằng Nam chào rồi đóng sầm cửa lại, giật ngay cái phong bì đem ra đếm:
– 1 trăm hai trăm, 5 trăm, 1 triệu, triệu rưỡi, trời ơi tao không ngờ mày tài quá Bình ơi, tới triệu rưỡi cơ.
– Bây giờ mày tin lời tao nói chưa?
– Tin, tin sát rạt, thế giờ đi nhậu chứ?
– Khuya rồi, để mai.
– Ok mày luôn, kaka
Mình nhận lương tháng đầu mà thấy nó còn vui hơn cả mình, số tiền đầu tiên mình nhận đây sao, là số tiền mình tự làm ra đây sao, vậy là nó cũng có thể làm ra tiền để nuối sống nó rồi, nó vui lắm, nó nhìn cái bì thư, nó nhìn thằng Nam, rồi nó lại cười, vui như chưa bao giờ được vui, tuy số tiền đó không đáng giá mấy nhưng cái gì mình làm từ mồ hôi nước mắt mình thì lúc nào cũng đáng trân trọng, ngày mai nó phải gọi điện về cho gia đình nó để báo tin vui này mới được, phải gọi cho chị Hương, em Dung của nó nữa, phải thông báo hết, thông báo hết.