Phần 38
Tiễn anh đi Nha Trang nhạt nắng, đón anh về Sài Gòn đẫm mưa. 7h sáng có mặt tại bến Đề Thám quận 1 trời mưa tầm tã, mưa như chưa bao giờ được mưa, ngồi chờ trong nhà đợi mà chỉ mong cho hết mưa, trời mưa nên không gọi cho thằng Nam tới đón, ngặt nỗi mưa càng lúc càng to không ngớt, cảm thấy tình hình không khả quan ngồi chờ có khi tới trưa, bấm bụng bắt taxi về nhà trọ, tốn thêm mớ tiền, hic. Việc đầu tiên khi vô lại là chào cô chủ nhà gởi một ít quà quê xong lên nằm ngủ liền, thằng Nam không biết sự xuất hiện của tôi trong căn phòng, chắc mưa to quá nên anh chàng ngủ say đắm. Mãi sau này mới biết ngày mình vô lại là ngày đầu tiên sài gòn chuyển mưa, những ngày trước nóng như lửa đốt, chắc suy nghĩ lại cách ăn ở của mình ra sao rồi ?
Hai thằng gặp nhau vui mừng tâm sự đủ chuyện, nó hỏi tình hình ở quê rồi có chuyện gì vui không, kể nó nghe, làm như mấy năm rồi không về quê không bằng vậy, thế là cũng kể, vui có buồn cũng có, thất tình cũng có, nó cũng chia buồn rồi hai thằng chợt nhận ra bây giờ hai thằng độc thân như nhau, cũng chỉ vì tiền mà hai đứa con gái rời xa tụi này, nghĩ càng thêm đau, bây giờ người ta đến với nhau vì tiền chứ đâu phải bằng tình cảm như lúc trước.
Tối 3 đứa, tôi Nam với nhỏ Thoa đi ăn uống sau nhiều ngày không gặp, 3 đứa cười nói rôm rả, tám dữ dằn, nhất là con nhỏ Thoa, méc với mình tùm lum, nào là anh Nam đi chơi về trễ, hay gắt gỏng em… Nghe mà muốn nhứt đầu với hai đứa này. Phải chi mình còn hồn nhiên như nhỏ thì hay biết mấy, cứ vui chơi tinh nghịch chẳng phải suy nghĩ gì cho mệt đầu óc.
– Thế học hành bữa giờ sao rồi?
– Em đang thi, gần xong rồi Thầy.
– Thế mấy môn trước thi tốt hết chứ.
– Cũng tàm tạm.
– Tàm tạm là hiểu rồi đấy, ráng học giỏi đi tôi có quà tặng.
– Thôi thầy cất quà của thầy đi, nghĩ sao học khá muốn khùng rồi nói chi giỏi.
– Vậy phải cố gắng chứ, khá quá dễ mà.
– Hứ
Ăn uống xong cả bọn kéo đi café bệt ngồi nói chuyện tiếp, sau cơn mưa Sài Gòn mát hẳn, cây cối xanh um, dòng người cũng đông hơn trên những chiếc xe gắn máy chở nhau đi hóng gió, cái thú vui của người Sài Gòn là vậy, nơi nào càng đông người ta càng thích tới để rồi phải chịu cái cảnh kẹt xe rồi khói bụi hít đã đời.
11h đêm cả bọn trở về phòng, hôm nay vui quá, lâu rồi mới cảm nhận được sự vui vẻ, chợt nhận ra niềm vui là do mình tự tạo ra cần gì mà phải cần những điều to lớn, niềm vui nho nhỏ những cũng đủ làm cho ta thêm phấn chân trong cuộc sống.
– Dạo này mày có gì khác không mày, ở một mình trong này vui chứ?
– Bình thường, chẳng có gì, tao đi suốt, xuống nhà bạn tao chơi, một mình cũng làm biếng.
– Uh, thế đã quen em nào khác chưa?
– Thôi đếch dám quen nữa mày à, sợ lại vì tiền nữa thì khổ.
– Mày làm như đứa nào cũng như nhau à?
– Đm mày nói giỏi lắm, sao đếch quen con khác cho tao xem đi.
– À, thì tao chưa muốn có.
– Xạo vừa thôi pa, keke
Mình chưa muốn yêu thật mà, mình cần thời gian để quên đi hình bóng của em. Một giấc ngủ dài kéo đến tới sáng, ngày đầu tiên ở Sài Gòn là vậy, ngày mới bắt đầu cũng là khi tiếng nhạc phòng bên vang lên Nếu như anh đến, mẹ cha nó thằng này nghe bài này miết, từ cái lúc ở trong này đã thấy nghe hoài, giờ vô lại cũng còn thấy nghe, điên thiệt. Làm phải thức dậy sớm trong lúc muốn ngủ tiếp, bực cả mình.
Dạo này không liên lạc với chị Hương, liên lạc rồi mới biết chị đang bệnh, cũng không nặng, chỉ vì quá sức luyện tập nên cơ thể không được tốt, mà tính chị thì lì, bệnh nhẹ không lo chữa trị nên cứ tiếp tục tập luyện đến giờ thì bác sỹ phải bảo là nghĩ tập một thời gian, tội nghiệp chị ấy. Thế là hỏi thăm vài câu sẵn tối định ghé qua thăm luôn, chị cũng đồng ý.
Công nhận chị nhìn càng gầy và xanh xao thật, tội cho chị ấy, công việc chị quán xuyến hết tất tần tật, tính chị hồi giờ vẫn thế không dám phiền ai việc gì liên quan đến công việc của mình, hai gia đình cũng đã sắp xếp rồi, tháng sau sẽ đám cưới, nghe mà giật cả mình, không ngờ nhanh đến vậy. Giờ đây cái cảm giác khi xưa không còn, thay vào đó là niềm vui cầu chúc hạnh phúc đến với chị, mong muốn người chồng tương lai sẽ yêu thương chị hết lòng, ấy là điều trong sâu thẳm tôi muốn nói. Hai chị em đi ăn, quán gần nhà, cũng không đông gì mấy, nhưng cũng đủ cho mọi người trong quán nhận ra sự có mặt của chị, hai chị em chọn một góc bên trong cùng ngồi ăn, lâu lắm rồi mới được ngồi ăn chung với chị, chị kể đủ mọi chuyện cho nghe, công việc, gia đình, tình yêu, thấy chị bận rộn thật, chị nghĩ có mấy ngày dưỡng bệnh mà công việc tăng lên nhiều vô số kể, ăn xong lại về nhà ngồi nói chuyện tiếp, chị Nhã cũng ngồi tham gia cùng, 3 người ngồi ăn trái cây hàn huyên tâm sự đêm khuya.