Phần 20
Lòng ích kỷ thường chỉ mang lại đớn đau, không mấy khi nó mang lại cho người ta hạnh phúc cả. Quỳnh bàng hoàng lắm khi nghe ba nói về quê để sống, ba không muốn Quỳnh gần các anh ấy sao? Hay là chuyện đêm qua với anh Tiến, nhưng đêm qua lúc ba giờ khi ba chưa dậy thì Quỳnh đã tỉnh rồi bí mật bảo anh về. Nhưng thôi ở đâu có ba là ở đấy Quỳnh hạnh phúc rồi, ba gọi xe chuyển đồ đạc ngay lập tức. Nhưng có vẻ ba chỉ muốn đi một thời gian, bởi vậy đồ thô như giường tủ các thứ vẫn để lại. Xe lăn vội vã rời thành phố bụi nhòa mắt Quỳnh, ra đi không lời từ biệt như này có tốt không? Đúng là một cuộc trốn chạy chứ không phải gì khác, vậy ba sợ gì đây… sợ mất Quỳnh chăng?
Quỳnh không muốn gọi điện cho anh Tiến, và anh Long lại càng không vì có lẽ thế tốt cho tất cả. Cuối cùng cũng về đến quê những con ngõ nhỏ quanh co, rơm rạ vứt đầy lối nhỏ phân trâu bò vương vãi khắp nơi. Quỳnh cảm thấy nó nhàm chán bẩn thỉu, một đứa con gái quen với thành phố như Quỳnh nó là cả ác mộng. Đón ba với Quỳnh là ông bác họ thái độ khá vồn vã, nhưng đôi mắt him híp như hai con lươn chạy ngang. Cái đôi mắt đó làm Quỳnh thấy bất an, nhất là khi đưa Quỳnh cùng ba đến nơi ở. Đó là căn nhà nhỏ sát những thửa ruộng mênh mông, nó nằm tận cuối làng quạnh quẽ lạc lõng và hoang vu. Ông bác cười giả lả đôi mắt lươn híp tịt nói:
– Chú thông cảm ở quê nghèo, nhà cửa chỉ tạm bợ thôi gấp quẩn chỉ tìm được căn này thôi!
– Vâng! Thế này cũng tạm ổn rồi anh, từ từ rồi tính!
Quỳnh chán chường bỏ cái áo khoác ngoài vứt bịch lên giường, rồi nằm vật ra đó nhìn đăm đăm lên mái ngói mốc meo. Quỳnh chưa để ý ngay ra đôi mắt dâm dật, của ông bác đang dán vào mình không rời. Từ lúc Quỳnh bỏ áo là ông ấy đã chú ý rồi, con gái thành phố khác hẳn gái quê trắng trẻo mịn màng. Nhất là Quỳnh có làn da trắng đẹp bắt mắt, lúc cởi ra chỉ thấp thoáng hé lộ đôi chút. Nhưng khi nằm ngửa ra giường cái áo thun ngắn, bị kéo cao lên theo cái tay Quỳnh để trên đầu. Một khoảng bụng trắng hồng lộ ra, và cái rốn nhỏ sâu vào ở giữa bụng… đám lông măng mờ mờ nổi lên mọc xoáy xuống phía cạp quần. Bầu vú nhỏ nhấp nhô trong lớp áo mỏng, cái áo lót đen càng làm nó nổi bật. Quỳnh là đóa hoa kiêu kỳ phố thị ở đó Quỳnh là diện xinh gái, thì về nơi đây dĩ nhiên là thu hút ánh mắt người ta rồi. Ông bác đắm đuối săm soi không chớp mắt, mà ba đang cặm cụi xếp đồ đạc chả thấy.
Quỳnh khó chịu lắm ngồi dậy theo ba đi sắp đồ, nhưng mỗi lúc nâng lên hạ xuống cái gì đó cổ áo thun trễ ra. Bầu vú nhỏ trắng tròn lại bị con mắt dâm dục ấy soi mói, may sao đồ đạc cũng chả nhiều cho lắm. Sắp xếp xong xuôi ổn thỏa nhanh chóng, Quỳnh thở phào nhẹ nhõm thế là thoát.
Bữa tối ông bác làm mấy mâm cơm mời cha con Quỳnh, mọi người ở quê thân thiện và đáng yêu. Nhưng Quỳnh chỉ thích các cô các chị, còn những đám đàn ông quê mùa cục mịch hay rượu lại có cách nhìn con gái rất vô duyên. Mà Quỳnh là bông hoa rực rỡ nhất trắng xinh nổi bật, quần áo thì cũng đẹp hơn và… mỏng hơn thành ra là trung tâm của sự chú ý. Ở đó Quỳnh thấy thân nhất chính là chị Phúc con ông bác dâm dê ấy, chị tên Phúc nhưng đời chị là vô phúc thật sự. Bởi chỉ vài ngày sau Quỳnh đã vô tình thấy, cái tăm tối ô nhục của chị sau lũy tre làng này.
Tối hôm đó về nhà khi đã hai giờ đêm, trần truồng ôm lấy ba sau cuộc yêu. Quỳnh thì thầm với ba:
– Ba! Con thấy ông bác đó không tốt, và cách ông ấy nhìn con rất ghê con thấy bất an. Hay mình về lại thành phố ba ơi, ở đây tắm rửa cũng phải đun nước cực khổ lắm.
– Ở tạm đã con rồi ba sẽ xây nhà cho con, một căn nhà đầy đủ như thành phố… cố lên con yêu!
– Vâng! Thôi vậy ạ… chỉ cần có ba thôi là được. Mà ba này Quỳnh muốn lần này chửa với ba… ba đồng ý cho Quỳnh sinh con với ba nhé! Quỳnh muốn như mẹ cơ…
– Thôi ngủ đi con…
Đêm lại tĩnh lặng miên man trong tiếng dế kêu rỉ rả, tiếng ếch ộp oạp gọi nhau ngoài đồng vắng. Quỳnh giật thót mình, bởi tiếng vạc kêu đêm bay vụt ngang nóc nhà. Xa xa tiếng chó tru dập dồn thê lương, Quỳnh đâu có biết lần này ba đi sẽ chả bao giờ ba về lại thành phố nữa. Những ngày sau mưa kín ngõ nhỏ, mưa căng hạt trắng xóa trên rặng cúc tần ở bờ rào trước cổng. Ở nhà chả có việc gì làm quanh quẩn bên ba, ra ngoài chỉ đồng với ruộng lại còn mưa gió. Mấy hôm ở đây Quỳnh thấy buồn vô cùng, mà thủ tục chuyển trường vẫn chưa được. Bên ba chỉ ăn rồi ngồi chơi tối thì cho ba yêu nhưng làm nhiều quá, từ hôm về quê đêm nào cũng quấn lấy ba. Bây giờ người mệt mỏi uể oải rã rời, cảnh mưa lại càng thêm chán nản buồn bã. Buổi chiều ba đóng lại cái bàn ăn, thế là ba sai Quỳnh:
– Con sang nhà bác Nam mượn cho ba cái cưa nhé!
Đó cũng chính là ông bác tí hí mắt lươn mà Quỳnh ghét, mưa gió lướt trong cái ô qua mấy con ngõ nhỏ lầy lội. Cuối cùng cũng đến nhà ông bác đáng ghét ấy, cửa cổng khép hờ Quỳnh lách cái cổng đi vào. Mưa lộp độp buồn bã trên mái ngói, căn nhà lặng lẽ vắng tanh chả lẽ không ai ở nhà. Nhưng khi bước sát hiên nhà thì không phải vậy, những tiếng cọt kẹt giường tiếng con gái thở gấp gáp. Ghé qua cửa sổ khép hờ thấy ông Nam mắt híp, người mà Quỳnh ghét cay ghét đắng đang đè lên chị Phúc. Quỳnh giờ đâu có lạ gì trò ấy nữa, nhưng nhìn mặt chị Phúc có vẻ miễn cưỡng đau khổ. Chứ không hạnh phúc như Quỳnh bên ba, nhìn thế tự nhiên Quỳnh thấy ghê tởm bỏ về nhà. Ba hỏi thì Quỳnh chỉ nói lại không có ai ở nhà để mượn.
Mấy hôm sau Quỳnh sang lúc chị Phúc đang thái rau cho lợn, bóng chị xiêu xiêu trong nắng chiều. Quỳnh hỏi nhỏ chị rằng sao chị làm thế với ông ấy, ban đầu chị cố chối quanh nhưng khi Quỳnh dẫn chứng việc hôm đó. Thì chị nghẹn ngào nước mắt lăn dài trên má, chị thổn thức bảo:
– Em đừng nói với ai ô nhục lắm em ạ, ông ấy hiếp chị mấy năm nay rồi. Ai đến tìm hiểu đều đuổi đánh đi hết. Ông ấy có cả hai thằng đệ tử là dạng đầu trộm đuôi cướp ở đây, có lần bắt chị chiều cả chúng nó hu… hu… Không chỉ mình chị mà con Bích nhà chú Đông nhà mình, cũng bị ông ấy và bọn kia hiếp chúng nó không phải người và giờ Bích nó bị như chị… toàn họ hàng cả. Ông ấy là cha đẻ chị đấy em ạ… nhưng mà còn không bằng con thú!
– Sao chị không tố cáo? Ông ấy đã tệ thế cho đi tù đi!
– Ở đây là quê em ơi! Nói ra ô nhục lắm kệ cam chịu thôi… Mà em xinh như thế cẩn thận bố chị nhé… ông ấy là loại lưu manh mất tính người. Chuyên cho vay nặng lãi ở đây, mọi người chả ưa nhưng ông ấy quá xảo quyệt không ai làm gì nổi!
– Em không sao đâu! Chị cố gắng lên nhé… khổ thân chị quá!
Quỳnh ra về trong một nỗi băn khoăn, tại sao mà cái danh dự hão lại quan trọng hơn hạnh phúc thường ngày của mình? Ô nhục thì sao chứ cam chịu thế, sống vậy còn tệ hơn bị miệng lưỡi người đời mà. Quỳnh chợt nhớ đến anh Tiến, liền gọi cho anh và cho địa chỉ để anh xuống. Rồi Quỳnh cũng quên béng đi cái chuyện ông bác khốn nạn ấy, một hôm sau anh Tiến xuống chơi. Và trời cũng đã hửng nắng sau những đợt mưa dài, dấu ba cùng anh đi chơi một vòng.
Trở lại thành phố Quỳnh như thấy về nhà vậy, nhưng cuộc vui mấy cũng phải tàn. Nắng chiều tắt vụt trên con phố Quỳnh, vội vã bảo anh đưa về nhà. Không dám hỏi anh Tiến về anh Long, mà cũng mấy hôm anh đâu có gọi cho Quỳnh hay nhắn tin. Anh Tiến còn chịu khó quan tâm nhắn gọi, chắc anh Long quên Quỳnh thật rồi. Về đến nhà điện đóm tối om om chắc mất điện rồi, cái đất quê này cái gì cũng dở cơ.
Quỳnh vào căn nhà im ắng lạ thường với tay bật điện, thì một cái bóng người nhào vồ lấy Quỳnh ôm chặt lại. Quỳnh ú ớ la lên:
– Ba! Con không đùa đâu nhá!
– Tao mà đùa ha… ha… bật điện cho nó xem ba nó!
Ánh điện lóe sáng chói mắt nhưng khi ổn định lại, Quỳnh thất ba bị trói gô vào cái cột nhà mặt mũi bê bết máu. Ba thằng một thằng béo trung tuổi và hai thằng thanh niên, một thằng đang ôm Quỳnh còn thằng kia đang đứng cạnh chỗ ba. Chúng đều đeo khẩu trang nhưng Quỳnh đã biết chửi luôn:
– Tao biết mày là thằng Nam già mắt híp rồi nhá, tao không bao giờ gọi mày bằng bác đâu… bố tao là anh em với mày mà mày khốn nạn!
– Thôi đã thế bỏ khẩu trang ra mấy thằng em, còn bố mày ngày xưa giàu có coi khinh anh em tao. Lên vay bố mày mấy chục bố mày nói chả ra đéo gì, lần xây mộ tổ bố mày về cho tiền họ. Nhưng lại bởi chuyện ăn cắp sắt thép xây mộ ra, mà tao chỉ đạo làm chứ ai… tao nhịn nhục chờ ngày này lâu rồi. Bố mày chắc sợ chúng nó siết nợ quá hay sao mà quên hết chuyện cũ, chạy về đây nhờ tao là ngu ha… ha… Tao cố tình tìm cái nhà tận ngoài làng này đấy, nhưng việc hôm nay tao làm lại là vì mày. Bố mày đẻ đứa con gái xinh long lanh như mày cũng là có tội… Thuận Còi! Thằng em tạt nước cho nó tỉnh, để nó xem mình chơi con gái cho nó cay… ha… ha…
Quỳnh rùng mình chị Phúc cảnh báo mà mình đâu nghe, ai ngờ nó khốn nạn không tưởng. Nhưng Quỳnh đâu dễ bắt nạt, đã từng học võ với anh Long một thời gian. Lợi dụng thằng ôm mình đang lỏng tay, Quỳnh vùng mạnh ra được. Nhanh như chớp Quỳnh xoay người lại xuống thế tấn dùng cùi trỏ, thúc một cú trời giáng vào sườn thằng đó. Thằng ấy gục ngay xuống đất đúng là mấy loại cao bồi thôn, chỉ bắt nạt dân quê hiền lành mà thôi. Thằng Thuận Còi lo quýnh lên bảo lão Nam:
– Con bé con nó có nghề đấy anh! Đánh nhanh thế khéo anh em mình dở!
– Kề dao vào cổ thằng bố nó cho anh!
Rồi lão quay lại Quỳnh và nói giọng lạnh như băng:
– Con ôn con! Mày ngon nhào lại xem bố mà chết trước hay tao chết trước… ngoan biết điều tự cởi quần áo ra. Tao chơi phát rồi tao tha cho… còn không đéo cần đánh chết! Chỉ cần xẻo mẹ dái thằng bố mày đi ha… ha… mà hai bố con mày phang nhau nhiệt tình lắm mà… Tao rình mãi rồi… mày bản lĩnh làm đi…
Quỳnh nghĩ nếu mình có thể thay đổi tình thế, nhào đến đoạt dao thằng kia hiện lão Nam già kia chưa có vũ khí. Nhưng lão là con cáo già ở đất quê này rồi, Quỳnh vừa nhúc nhích lão đã hất hàm. Thằng Thuận Còi cứa luôn mạnh dao vào cổ ba ứa máu, Quỳnh chùn luôn lại, nó không đùa thật. Vết cứa khiến ba tỉnh lại, mà chưa cần đến nước lạnh tạt vào. Ba thấy Quỳnh liền vội nói:
– Con chạy đi kệ ba! Nhanh lên mấy thằng này không đơn giản đâu!
– Chạy đi xem mày dám không? Cởi quần thằng bố nó ra nó té thì mày cắt luôn cho anh…
“Xoạt… xoạt” lưỡi dao sắc lạnh xé tan cái quần short của ba, ba bị trói chặt bất lực giãy dụa. Quỳnh thừa thông minh để hiểu chúng nó có ba thằng, cái thằng mình vừa đánh gục. Có thể chưa tỉnh nhưng hai thằng còn lại khó ăn, chỉ còn một cách ngoan cho nó chơi mình rồi tính sơ hở vậy. Quỳnh đành xuống nước:
– Thôi được cùng lắm cho ông làm, nhưng ông phải biết giữ lời!
– Mày còn thích mặc cả không? Để tao bảo nó làm luôn cho nóng…
Quỳnh biết đây là loại quá khó ăn, đành cam tâm cho nước chảy bèo trôi mà lựa thời tính kế. Quỳnh cắn răng cởi áo ra hai thằng mắt háu nhìn vào, khi cái áo lót bung ra bộ ngực trắng nhỏ phập phồng. Hai đầu ti bé nhỏ rung rinh theo hơi thở lúc nhanh lúc chậm, bộ mặt xinh đẹp của Quỳnh đăm chiêu tư lự càng làm hấp dẫn chúng. Gái quê chả ai đẹp như Quỳnh cả, vì có xinh lại chưa chắc trắng nõn trắng nà thế. Quỳnh tụt quần ra cặp đùi trắng thon thả, làm cho cái mu lưa thưa lông đen mờ khêu gợi gấp đôi. Lão Nam híp nuốt nước bọt đánh ực cái, bật lên lời khen tự đáy lòng:
– Ngon đấy… hơn cả bọn người mẫu trong đĩa…
– Đừng con! Con sao không đi đi… nó giết ba là cùng!
“Bốp bốp!”
– Im mẹ mày mồm đi!
– Cứ cởi trói thằng cha nó ra khỏi cột nhà, tý cho nó lết xung quanh xem tao chơi con gái nó ha ha!
Thằng Thuận Còi đánh ba bật máu mồm nhưng nó vẫn tức đấm thêm hai cái mới cởi dây trói ba khỏi cột, ba im lặng vì hiểu nói ra tình hình bất lợi hơn thôi. Ông đau khổ thực sự cái này chính là quả báo cho mình đây, oan nghiệt khi độc chiếm con gái làm của riêng. Mắt ông cay xè giàn dụa khi thấy đứa con gái nhỏ của mình, đang lặng lẽ tiến lên giường nằm xuống. Đúng cái giường mấy hôm nay ông đã làm việc loạn luân đê mê với con.
Quỳnh có vẻ chịu trận hoàn toàn rồi, thằng già Nam híp cuống cuồng cởi quần áo ra. Lúc đó một con dao găm dắt ở người lão rơi tuột xuống đất, Quỳnh hơi run vì nghĩ chủ quan khi lão vẫn găm đồ. Còn cái thằng bị Quỳnh đánh vào sườn vẫn nằm đó. Có lẽ cú thúc làm nó gãy sương sườn cũng nên, nó nằm im không cục cựa gì hết, chắc nó ngất. Thân thể to béo của lão ụp lên Quỳnh, lão béo chim ngắn to nhưng không dài. Quỳnh bặm môi chịu đau khi lão ấn luôn cái chim vào, của Quỳnh khô khan chạm của lão rát rạt rất khó chịu. Nhưng không đau bằng ba của Quỳnh lần trước anh Tiến chơi Quỳnh chỉ là nghe tiếng. Còn hôm nay đây ba nhìn rõ mồn một, cái chim gân guốc của lão Nam híp đang ấn dần vào Quỳnh.
Bướm Quỳnh vẫn bé lắm lên hai mép bị dãn ra tối đa, khi lão cắm ngập bắt đầu nhún mạnh hết sức. Thì rát lẫn tức tức chật chội vô cùng khó chịu, dù cắn môi tiếng rên vẫn bật lên đau đớn. Ba cũng đau nhói trong tim vì nỗi nhục này, cả vì đắng cay của sự vay trả đầy nhân quả của cuộc đời. Nhưng lúc ấy có một bóng đen cao to nhanh như chớp vụt vào, anh Tiến có linh cảm chả lành đã quay lại. Nhưng hơi muộn một chút vì lão đã chơi Quỳnh rồi, vào ngó qua thấy cục diện đó anh ra xe lấy dao. Bao năm giang hồ anh hiểu không thể mạo hiểm, tiếc là lần này không mang súng theo.
Nhưng yêu Quỳnh lắm nhìn thấy lão đang đè Quỳnh ra ấn phầm phập, khuôn mặt người yêu đau đớn nhăn nhó tột cùng. Giận mất khôn lẽ ra phải hạ thủ thằng Thuận Còi như đã tính, anh lao vào lôi lão Nam ra khỏi Quỳnh. Anh gầm lên đâm liên tiếp vào lão máu phun đỏ cả người anh, Quỳnh thì bất ngờ quá chưa kịp nhỏm dậy.
Thằng Thuận Còi lao vào đâm anh Tiến, thì ba đứng lên chèn lên giữa đỡ trọn luồng dao cho anh. Ba gục xuống cũng là lúc anh Tiến vung dao xuyên thấu tim thằng Thuận Còi, ba thở nói ngắt quãng trong hơi tàn:
– Cho chú xin lỗi! Chú đã nghĩ không tốt về cháu… có vết săm chưa chắc đã xấu… mà như chú mới là xấu. Quỳnh con hãy sống cho tốt… dù… lấy…
Nhưng ba không nói được tiếp nữa nhát dao oan nghiệt, mang ba đi xa mãi mãi… Quỳnh ôm ba nghẹn ngào nức nở khóc, anh Tiến thì đang kiểm tra xem hai thằng chết hẳn chưa. Thì lúc đó thằng bị đau đã tỉnh dậy nó rút con dao sau lưng nhào về phía Quỳnh, mải khóc Quỳnh đâu biết cái chết đến gần. Anh Tiến đã nhìn ra không kịp vớ lại dao anh vùng lên, cả thân thể anh to lớn phủ lấy Quỳnh. Và nhát dao anh đã đỡ thay Quỳnh, khi Quỳnh khống chế được tên đó thì anh thều thào:
– Em đừng giết nó để còn có cái đối chứng pháp luật em vô tội…
Một ngày sau anh Tiến mất ở bệnh viện thành phố, vết thương quá nặng chẳng cần tòa nào xử tù anh nữa và anh cũng chả bao giờ về. Đám ma anh làm chung với ba… hai cái quan tài nằm lặng trong căn nhà nhỏ, nơi mà trước đây cả ba người đã uống rượu bên nhau. Anh Long cũng đến anh im lặng cúi đầu, có lẽ trong anh rất nhiều u uất. Anh chỉ nói với Quỳnh một câu:
– Anh sai và em cũng sai… tất chúng ta đều lạc bước cả!
Đưa ba và anh Tiến đi Quỳnh còn lại một mình còn lại với cuộc đời, Anh Long chia tay Quỳnh đi học bên Nga nâng cao nghiệp vụ, còn Quỳnh thay anh Tiến làm tiếp những gì anh giang dở với Long Hổ bang. Là một đóa hoa chỉ sống trong đêm tối… Đơn giản vì Quỳnh chính là loài hoa nở về đêm…
Hai năm sau Quỳnh gặp lại anh Long thì đã là hai bờ chiến tuyến. Và cuộc nam chinh của Quỳnh đang bắt đầu, căn nhà cũ bỏ hoang không ai ở. Màu tháng năm đã ố đầy trong một lần quay lại với hoài niệm cũ, anh Long đã phát hiện ra các vết đạn trên tường sau nhà. Nhưng biết được người con gái mình yêu và Quỳnh Kun trong chuyên án là một. Tim anh đau nhói, Quỳnh thì giỏi lách luật, hiện thì vẫn vô can sau mọi cuộc thanh toán về mặt pháp luật. Nhưng giờ đây anh là một người chiến sĩ, nên đưa Quỳnh ra ánh sáng công lý cho tội lỗi của mình? Hay là vì trái tim yêu câm lặng để cho Quỳnh nở bóng trong tối tội lỗi kia, nhưng dù đúng sai… con đường nào cũng vậy. Bởi sẽ có một ngày, tất cả phải đối diện với cái gọi là tòa án lương tâm. Đó là nơi công bằng nhất và mức án là đau khổ và dằn vặt, nó mạnh mẽ hơn mọi xiềng gông thật sự.
— Hết —