Phần 13
Bữa tối xong hai anh em khoác tay nhau đi dạo, gặp có đôi thì đang nói chuyện đôi thì hôn nhau…
– Anh em mình ra bờ biển ngồi cho mát tí rồi về ngủ đi.
– Đi anh ơi.
Em ngồi sát vào tôi đầu ngả vào vai hai tay em ôm lấy người tôi.
– Hì may em đã vượt qua cú sốc đó anh mừng lắm cái Thu cái Trà chắc cũng thế, mai chúng ta lại quay lại cuộc sống hiện tại lên anh mong em vững tâm hơn trong cuộc sống…
– Anh ơi!
– Sao thế em.
– Anh nói em hiểu rồi giờ để em cảm nhận những phút giây như thế này đi ạ em sợ nó đi mất.
Tôi im lặng tay kia vỗ nhẹ vào vai em… Cứ thế cứ thế thời gian nó không ngừng lại mà vẫn trôi qua, cơn gió thổi nhẹ cùng tiếng sóng biển ào ào khung cảnh bình yên quá…
Chắc gần 10h tôi xem đồng hồ: 9h42p thời gian qua nhanh thật cảm giác trời về khuya lạnh hơn.
– Về thôi em ơi anh thấy lành lạnh.
Em ôm thật chặt rồi buông tay đứng dậy kéo tôi về, tôi như đứa trẻ phải theo cứ để em lôi đi… Tôi cởi quần áo bên ngoài mặc nhẹ vào đánh răng xong ra giường kiếm quyển sách đọc thì.
– Cho em ngủ với anh nốt đêm nay nhé.
Chưa đợi tôi trả lời em bước qua người tôi ngồi phụp xuống bên cạnh tôi, em nằm dài bỗng em leo lên nằm sấp trên tôi.
– Em có nặng không anh.
– Có nặng lắm chứ chuyện con heo đè lên không bẹp ruột là may rồi.
– Em muốn nằm trên đây để ngủ được không anh (em gục mặt xuống ngực tôi hít hà)
– Không được thế anh bị mất ngủ thì sao, mai về sớm đấy à hình như váy ngủ không mặc nội y à.
– Hihi mặc vầy cho thoáng và…
– Uh vậy thì ngủ đi.
– Vâng em ngủ trước đây, chúc anh ngủ ngon.
Hơi thở nhẹ dần và thở đều, tôi để tay trên lưng em cũng nhắm mắt ngủ.
Thời gian chậm chạp trôi 5p… 15p… 30p… Rồi 1h sao tôi không ngủ được, em thì vẫn ngủ ngon cùng tiếng ngáy nhẹ. Sao tôi không ngủ được, sao vậy nhỉ… Thật nhẹ nhàng cẩn thận nghiêng người cho em xuống nằm bên, đắp chăn cho em tôi ngồi dậy nhìn em trong bóng tối. Mình phải thấy vui chứ mà sao có cảm giác gì đó khiến tôi không thể ngủ nổi, sang giường bên nằm xuống cố bắt mình để ngủ. Hết lăn qua lăn lại rồi nó cũng đến, lúc trở mình thấy âm ấm êm êm cả mùi thơm nữa chắc là em rồi…
[ Chúc mừng hai em… Chúc mừng hai bạn… Chúc mừng mày nha.
Hahaha cưới rồi nhé chú rể là tôi mà không biết cô dâu là ai, ngoảnh mặt lại nhìn kỹ. Á là em gái tôi đang cười với nụ cười hạnh phúc. Tôi đang nắm tay em chạy dọc trên bãi biển trong tiếng hò reo cổ vũ cùng tiếng sóng biển ầm ầm, nhưng biển lặng mà sao tiếng sóng vỗ nghe dữ dội vậy. Tôi giữ em đứng lại lắng nghe, tiếng xì xào bắt đầu to hơn.
( Ghê nhỉ, hay nhỉ, lạ đời, chúng nó không biết gì à, sao chúng nó dám, buồn cười nhỉ, liệu bố mẹ chúng nó biết không… dài dài lắm. {Chúng nó là anh em ruột mà}, câu nói đó là tôi nghe rõ nhất ]
Bộp… bộp… là đá đang bay về phía anh em chúng tôi, tôi vội lấy người che lấy em. Á đau! Một hòn đá trúng chán tôi, rất đau giật mình tỉnh dậy, là mơ là giấc mơ thôi. Người tôi mồ hôi ra đầy nhìn xuống thấy em đang cuộn tròn ngủ, định nằm xuống ngủ tiếp với tay lấy điện thoại xem giờ: 5h12 thôi không ngủ nữa xỏ giày chạy vài vòng đã. Ra khỏi phòng không quên mang theo bao thuốc, chạy dọc bờ biển khá xa rồi vòng lại nhưng sao hôm nay bước chân tôi thấy nặng quá mới có gần cây số đã thở dốc. Dừng lại tìm chỗ ngồi rọi thuốc hút, mặt trời cũng bắt đầu mọc ánh lên vùng sáng ở phía chân trời xa, nghĩ lại giấc mơ tôi thoáng sờ sợ. Nếu nó là thật thì sao, không thể để nó xảy ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, tắt thuốc đứng dậy ra về lúc này mặt trời đã lên qua mặt biển…
– B ơi B dậy đi em.
– Để em ngủ tí nữa đã.
– Dậy đi ăn sáng còn về mà.
Tôi phải kéo em nó mới dậy, mồm ngáp tay dụi mắt đi vào nhà tắm… 15p em bước ra quần áo đã mặc xong.
– B lại anh nói chuyện đã em.
Tôi đang ngồi ghế em đến ngồi lên lòng tôi ôm lấy cổ tôi.
– Vâng ạ hí hí.
– B à em có thương anh không.
– Sao anh hỏi lạ vậy, không những thương anh mà còn yêu anh nữa ý.
– Ừ vậy em có thương bố thương mẹ không.
– Có chứ ạ.
– Em nghĩ sao nếu chuyện của anh và em bị vỡ lở ra…
Em không trả lời mà im lặng tôi tiếp tục nói.
– Em có nghĩ sẽ ra sao khi bố mẹ biết và bị cả làng cả xã cả xã hội này nói này nói nọ và lên án nữa chứ… Tôi nói dài dài…
Em không nói gì cả mà người bắt đầu rung nhẹ, tôi biết em đang khóc em đã khóc thật.
– Uh cứ khóc đi khóc thật to vào khóc cho vơi bớt nỗi niềm…
Bất ngờ em hai tay em lấy gáy tôi em hôn vào trán vào mắt vào mũi vào môi tôi, tôi cũng hôn lại môi em. Người ta bảo nụ hôn thường ngọt ngào lãng mạn mà sao tôi thấy nó mặn chát và cả nhói đau nữa…
Chúng tôi cứ ôm nhau như thế, không gian thật buồn.
– Em đã đỡ chưa.
Em không nói mà chỉ gật nhẹ.
– Đi rửa mặt còn đi ăn sáng.
Em không muốn đi cứ ngồi bên tôi, tôi phải nhấc em dậy kéo em vào nhà tắm rửa mặt cho em… Em ăn có tí rồi ngồi trầm ngâm.
– Xong chưa còn về thanh toán phòng em.
Em hôm nay khác hôm qua nhiều tôi biết em đã vượt qua cú sốc đó giờ em đang buồn vì chuyện của em và của tôi…
Suốt chặng đường trên xe em vẫn im lặng em ngồi cách tôi mặc dù tôi kéo em gần mấy lần, đến lúc mệt quá em ngả đầu vào vai tôi tay vòng ôm lấy tôi. Nó vẫn bé bỏng như ngày nào… Xe vào bến xuống xe trước khi gọi xe ôm tôi nhặn em.
– Em à anh vẫn mãi quý em thương em cả yêu em nữa nhưng đến đây chúng ta dừng lại đi, anh cũng sợ mà…
– Vâng.
– À mà giờ về gặp hai bạn em cố gắng tự nhiên vui vẻ nhé.
– Vâng em hiểu rồi.
Hơn 20p sau đã đến cổng tôi gọi.
– Thu ơi Trà ơi ra nhận người nè.
Cả hai ào ra ôm lấy em tôi rồi cười khóc lẫn lộn, tôi đã hoàn thành việc của mình rồi nhìn ba em thấy vui mừng. Nhưng ánh mắt em vẫn thấy thoáng buồn nhìn tôi. Tôi ở lại chơi nói chuyện nhắc nhở các em rồi gần tối lấy xe đi lên Hà nội để mai kịp đi làm…
Một hành trình tìm lại nụ cười cho em đã thành công tôi đã giúp em vượt qua nỗi đau đó tôi thấy tự hào về bản thân mình và điều đó cũng giúp tôi hoàn thiện bản thân hơn. Cầu chúc em luôn khỏe mạnh vui vẻ xinh tươi trên đường đời sắp tới. Tôi thương em nhất…
Ai cũng có thể vấp ngã nhưng khi đã ngã rồi thì chỉ cần một bàn tay chìa ra thôi đã có thể giúp họ đứng lên và bước tiếp. Họ là ai là người thân bạn bè người quen biết thậm chí cả người không quen, vì thế trên đời này chỉ cần có một tấm lòng là đủ:) Hihi…