Phần 100
“BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH”
Trà My ngồi trên người Phương, bờ mông săn chắc của nàng dập mạnh trên người nó. Khúc thịt nóng hổi kia cứ trồi sục bên trong người khiến nàng thoải mái vô cùng.
Phương cũng khám phá được rằng Trà My không giống như mấy cô gái khác thích được hưởng thụ. Mà nàng lại thích được là người chủ động trong việc làm tình.
Ngồi trên khúc thịt kia khiến nàng trông vô cùng hấp dẫn, mỗi cái nhún nhảy của đều khiến dương vật to lớn kia nong rộng thành âm đạo trơn tụt của nàng.
Khoái cảm ngày một tăng cao, Trà My cúi người xuống ngực Phương, bờ mông vẫn nhấp theo nhịp phun ra nuốt vào dương vật to lớn kia.
Âm đạo ngày một co thắt, dương vật bị co bóp mạnh. Phương cả người sướng khoái vô cùng, đầu rùa nở to cạ mạnh vào từng thớ thịt bên trong âm đạo và điểm G khiến Trà My nhanh chóng lên đỉnh.
“BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH”
Cả hai lên đỉnh trong cùng một lúc, đại lượng tinh dịch bắn thẳng vào bên trong âm đạo Trà My khiến nàng cả người run rẩy. Dương tinh nóng hổi nằm trong cơ thể càng kích thích cơn khoái cảm tăng cao.
“Ứ… ứ… ứ… Sướng… a… a… sướng… a… a… a…”
“Hừ… hừ… hừ…”
Cả hai liên tục co giật từng hồi, mãi đến khi dương vật co giật lần cuối cùng thì Trà My cũng thả lỏng người nằm gọn lên lồng ngực của nó.
Nghe âm thanh phát ra từ lồng ngực nóng hổi kia, hai cánh tay rắn chắc ôm trọn lấy cơ thể nàng. Trà My vô thức mỉm cười một cách mãn nguyện.
Chín giờ sáng.
Hai thân thể trần truồng nằm ôm lấy nhau trong căn phòng khách sạn.
Phương khẽ vuốt ve một vòng trên tấm lưng mượt mà của nàng, sau khi xuất tinh thì nó cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi một lát, Trà My nhẹ nhàng nép trên ngực nó, miệng nhỏ khẽ nói bằng chất giọng oán trách:
“Mới sáng sớm mà đã hành hạ người ta…”
“Là nhớ đó biết không?” Phương nhanh chóng đáp, khẽ hôn lên mái tóc thơm của nàng.
“Chỉ biết nịnh mà thôi…” Trà My vùng vằn một câu, ngoài lạnh nhưng trong lại ấm áp. Chỉ cần những câu nói của Phương cũng khiến trí óc nàng nhũn ra, loại cảm giác này từ trước tới nay chưa bao giờ có được.
Cảm giác được dựa dẫm vào một người đàn ông.
Tuy có chút gì đó không đúng nhưng quả thật cảm giác này rất tuyệt. Tốt hơn nhiều so với sự mù quáng ngoài kia.
Nằm nghỉ ngơi thêm một lát, Phương lại nhẹ hỏi:
“Bây giờ muốn làm gì?”
Trà My cũng đã nghỉ công việc kia, bởi lẽ công việc đó đã không còn phù hợp với nàng.
“Làm gì cũng được. Chỉ cần mày nói là được…” Trà My lại nói, nàng thích cảm giác được dựa dẫm như thế này.
“Ui da…”
Phương khẽ gõ lên đầu nàng một cái, sau đó nghiêm khắc nói:
“Vậy là sai quan điểm. Nhất định phải tự bản thân vận động nhé. Tự tìm cho mình một công việc phù hợp. Một là thành lập công ty, mở quán ăn hay làm đầu tư, thành công hay thất bại cũng được. Hai là anh sẽ tìm cho một công việc nhưng nhất định phải làm được.”
Phương lại dịu dàng vẽ ra cho nàng định hướng, đã chọn cách thẳng chân bước vào với tư cách là một người phụ nữ của nó thì nhất định không được có thái độ dựa dẫm như vậy.
“Vậy… Được thành lập công ty sao?” Trà My ánh mắt mở to, khẽ ngẩng đầu nhìn Phương. Dường như nàng đã có một ý nghĩ gì đó, chỉ cần chất xúc tác là có thể làm được.
“Đúng vậy. Về hãy vẽ nên một dự án thật hoàn hảo, sau đó gửi cho anh.” Phương ôm lấy Trà My, lại nói tiếp.
Đối với nó bây giờ mở một công ty chẳng phải là vấn đề gì quá khó khăn. Muốn tiền thì có tiền, muốn người cũng sẽ nhanh chóng tìm được người.
“Được… Nhất định sẽ thành công.” Trà My trong lòng hừng hực khí thế, biết Phương mở lời như vậy làm nàng xúc động vô cùng. Tự hứa hẹn với lòng rằng sẽ tạo nên một thứ gì đó giúp ích cho Phương thật nhiều trong tương lai.
“Chờ đợi tin tốt của em.” Trà My khẽ nháy mắt với Phương, bàn tay nhỏ của nàng khẽ tìm tới khúc thịt vẫn còn đang nhễ nhại dâm thủy kia.
“Ưm…”
“Hừ…”
Tự nguyện chui xuống bên dưới bú mút dương vật, bờ môi nhỏ của nàng vừa làm sạch vừa kích thích dương vật làm nó cứng rắn trở lại.
Trước biểu hiện tự nguyện của Trà My, Phương không thể nào phụ lòng nàng. Ngay sau đó hai người lại cuốn vào một hiệp khác.
Mãi cho tới đầu giờ trưa, chiếc giường trở nên ẩm ướt thì hai người mới âu yếm nhau vào phòng tắm.
“Hừ… Tại sao lại không trả lời… Thả một cái thích vậy là xong rồi ư… Đúng là đồ biến thái…”
Bên trong căn phòng nọ, Mỹ Hoa vô cùng buồn bực. Cảm giác hào hứng lúc sáng của nàng bây giờ biến mất sạch. Lần nào cũng vậy, hắn ta làm nàng đi từ cảm xúc này tới cảm xúc khác vô số lần.
Liên tục mở điện thoại lên xem hắn ta có trả lời hay không, cảm giác chờ đợi khiến nàng vô cùng bực tức, âm thầm mắng hắn ta.
“Hắc xì… Dạo này thời tiết thay đổi. Dễ cảm quá…” Phương bước ra khỏi phòng tắm thì chợt sổ mũi một tràng dài.
“Nhớ giữ sức khỏe… Mỗi ngày hai lần là tốt lắm rồi…” Trà My dính bên người Phương, tay cầm khăn lau người cho nó, miệng lại nhắc nhở.
“Hai lần… Chắc bệnh nặng rồi… Hắt xì…” Phương miệng lẩm nhẩm, lại hắc xì thêm một cái nữa làm nó thấy không đúng lắm.
Sau khi thay đồ thì nó chở Trà My quay trở về phòng của nàng, cũng nhắc nhở nàng tìm một khu phòng khác phù hợp hơn, không quên căn dặn nàng nhanh chóng vẽ ra một dự án để nhanh chóng lên kế hoạch thực hiện.
Còn nó thì phóng xe tới bệnh viện Hạnh Phúc để tham dự cuộc họp kia.
Hiện tại sau khi chia lại cổ phần bệnh viện thì chẳng có gì thay đổi nhiều, chỉ là số cổ phần tăng lên mà thôi.
Theo đó thì Phương đang nắm giữ 32% cổ phần và ngồi ghế chủ tịch của bệnh viện.
Bên cạnh đó doanh nhân Bùi Hiển Huy nắm giữ 20% cổ phần, hiện ông ta đang nắm giữ một quỹ đầu tư nước ngoài trong lĩnh vực công nghệ.
Bà Phan Thị Trúc Đào nắm giữ 19% cổ phần, bên cạnh đó thì bà cũng đang là giám đốc cho một công ty xét nghiệm y khoa.
Ông Nguyễn Long Vĩnh nắm giữ 14% cổ phần, hiện cũng đang là cổ đông cho một công ty Thiên Ấn thuộc lĩnh vực sản xuất hàng tiêu dùng.
Một người còn lại là ông Trần Quang Chính, với số cổ phần đang nắm giữ là 11%. Hiện ông đang làm việc cho tập đoàn đa quốc gia chuyên buôn bán sản phẩm điện tử.
Và một người khác đó chính là giám đốc Lâm Nhật Duy cũng được chia một số lượng cổ phần nhỏ, chỉ 4%.
Phương nắm rõ lai lịch của cả bốn người kia, sau khi điều tra thì có vài chuyện cần phải xử lý.
Trong số bốn người đã từng làm cổ đông kia có hai người từng có những tiền án mà không được phanh phui. Những vết nhơ đó tưởng chừng đã được thời gian rửa trôi nhưng đối với Phương thì không.
Lòng người là thứ khó đoán, hơn nữa bệnh viện Hạnh Phúc sau đó sẽ có vô số sự đổi mới. Nó sự lòng tham của hai người kia trỗi dậy khiến nó phải chịu những mất mát.
Để ngăn chặn các mối nguy cơ đó thì ngay từ bây giờ nó phải có động thái.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-sinh-vien.html
Trong phòng hợp bây giờ cũng đã đầy đủ các gương mặt đại diện.
Ngoại trừ giám đốc Duy và bốn vị cổ đông kia thì còn có những trưởng phòng của các đơn vị trong bệnh viện.
Ngay lúc này tâm trạng của những người có mặt ở đây không mấy vui vẻ. Bởi vì đây là ngày đầu tiên mà họ được thấy chủ tịch mới.
Trong số những người đó cũng có người đã từng làm việc dưới trướng của tên chủ tịch cũ. Sau khi được thoát tội không liên quan với các việc làm của tên chủ tịch cũ thì bây giờ nỗi lo của họ đó chính là chủ tịch mới này.
Nghe mọi người kể lại thì vị chủ tịch mới này đã nắm rất rõ tình hình của bệnh viện trước khi nắm quyền chủ tịch.
Chiếc ghế cũ kia cũng bị người đó cưa bỏ, ngay lập tức lên thay thế mà không có bất kỳ dị nghị nào từ phía bốn vị cổ đông kia.
Phải nó vị chủ tịch mới này làm bọn họ lo lắng vô cùng, bởi chiếc ghế họ đang ngồi cũng đang có vô số người ngấp nghé.
Vì lý do đó mà tất cả đang ngầm đồng thuận với nhau trước mắt ngoan ngoãn nghe lời của vị chủ tịch mới này.
Còn được giữ chức vị này lâu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không ai dại gì phản kháng để rơi vào tình trạng giống vị chủ tịch cũ kia.
Ai trong số họ cũng từng có những dấu vết phạm tội. Hơn ai hết thì chính bản thân họ hiểu được số phận của mình sẽ ra sao nếu bị phanh phui.
Thay vì có những hành vi phản đối thì ủng hộ để được ngồi chức vị này lâu hơn có phải tốt hơn không.
Bốn vị cổ đông trước khi ngồi chung lại với nhau tại căn phòng này cũng có những toan tính riêng của bản thân.
Ngày đó chứng kiến cảnh tượng một chàng trai trẻ khiến một lão già phải ăn quả đắng đã khắc sâu vào tâm trí khiến họ khó lòng mà tin được.
Cũng có người suy nghĩ vị chủ tịch mới này có thể là con rối do ai đó bày ra. Bởi lẽ công trình nghiên cứu kia không phải một người trẻ tuổi có thể nắm được.
Hơn nữa các bí mật của vị giám đốc cũ bọn họ tuy biết nhưng cũng chẳng dám phanh phui. Thấy Phương có thể thoải mái kể ra, hơn nữa tên kia lại dường như không có sự phản kháng.
Bọn họ cũng là người giai cấp trên, có phần hiểu được những hành động của những tên tai to mặt lớn phía trên. Lầm tưởng rằng Phương chỉ là một con cờ của bọn họ, một con cờ thì chỉ biết làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Chỉ là họ không biết mục đích chiếm bệnh viện này là gì. Điều đó mới đúng là thứ khiến họ băn khoăn lúc này.
Căn phòng lặng im phăng phắc, trên mặt ai cũng có những cảm xúc riêng biệt nhưng chung quy lại vẫn là đợi chờ ngày hôm nay chủ tịch mới có những điều chỉnh gì hay không.
“Mọi người chờ đợi đã lâu…”
Một âm thanh vang lên phá vỡ không khí ngột ngạt của căn phòng. Phương bước chân vào phòng họp với một xấp tài liệu trên tay. Do không có ai làm thư ký cho nó nên nó phải tự tay chuẩn bị mấy thứ này.
Mọi người nhanh chóng đứng lên khẽ chào Phương một cái cho đúng thủ tục, sau đó lại an tọa.
Phương khẽ mỉm cười, nhận ra vài ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình. Đây là những tàn dư của tên chủ tịch cũ mà vẫn chưa thể quét sạch. Ngày hôm nay nó cũng có quyết định xử lý những người này.
Ngồi vào ghế ở giữa, Phương đặt chồng tài liệu xuống bàn, ánh mắt liếc một vòng quanh tất cả những người có mặt trong căn phòng.
Ở vị trí này, Phương cảm nhận được một cảm giác gì đó vô cùng khác lạ. Cảm giác của một người lãnh đạo không thể nào tầm thường được.
“Được rồi… Bắt đầu đi…” Phương quay sang ra hiệu cho giám đốc Duy bắt đầu cuộc họp ngày hôm nay.
Đi từ lý do tổ chức cuộc họp cho tới các vấn đề có liên quan, sau hơn một giờ thì thư ký của giám đốc Duy cũng đã trình bày xong.
Đó là hiện trạng của bệnh viện bây giờ, việc thiếu thốn nhân sự cho tới thiếu các loại vật tư thay thế sau khi xử lý vụ việc kia với bên công an đang là vấn đề cần phải giải quyết.
Sau khi trình bày xong thì tới các phòng ban báo cáo về các vấn đề hiện tại đang mắc phải. Mất thêm một giờ nữa để tất cả các phòng ban có thể nêu ra ý kiến của đơn vị mình.
Phương im lặng lắng nghe, bây giờ nó ước gì có người ngồi thay thế nó giải quyết mấy sự việc này.
Phải chi có một người toàn năng làm quản lý cho nó thì hay biết mấy. Nhưng bây giờ tìm ở đâu ra, nó quả thật vô cùng lười ngồi nghe mấy cái báo cáo như thế này.
“Báo cáo đã xong… Mời chủ tịch cho ý kiến…” Giám đốc Duy gật nhẹ đầu, kết thúc thời gian báo cáo thì quay sang Phương.
Phương gật nhẹ đầu, lúc này nó mới lên tiếng:
“Ừm… như mọi người đã biết… Tình hình bệnh viện đang trong tình trạng khó khăn. Lúc này cần sự chung tay giúp đỡ của mọi người.”
“Hy vọng chủ tịch có thể miêu tả một chút về định hướng cho tương lai của bệnh viện.” Ngay khi Phương vừa dứt lời, một vị trưởng phòng nhanh chóng đặt câu hỏi.
Phương không lạ gì mà nhận ra người kia là một trong số những người còn sót lại. Nhưng quả thật hắn ta rất có tài năng trong việc quản lý tài sản, là một cánh tay đắc lực trong việc quản lý tài chính cho bệnh viện.
Một người như vậy chắc chắn nó sẽ không đuổi, Phương thản nhiên trả lời:
“Anh có chắc sẽ làm ở đây cho tới khi chứng kiến được sự thay đổi của bệnh viện này hay không?”
Phương vừa trả lời, ánh mắt nó đảo một vòng quan sát biểu hiện của từng người.
“Ý chủ tịch là sao?” Tên trưởng phòng tài chính bị Phương hỏi ngược lại, có chút lúng túng hỏi lại Phương.
“Ý tôi là liệu anh và mọi người ở đây có góp sức chung tay xây dựng bệnh viện cho tương lai hay không? Khi có câu trả lời rồi thì tôi mới có thể nói được.”
“Nếu tôi nói vấn đề đó ra bây giờ thì các người có chắc rằng sẽ giữ bí mật và sẽ tiếp tục cống hiến hay không?”
“Hay sao đó đâm cho chúng tôi một nhát dao sau lưng?”
Phương ánh mắt sắc lẹm, vừa nói vừa nhìn từng người đang ngồi trong căn phòng này. Chuyện nó đề cập cũng đã vừa xảy ra, cho nên tâm thế đề phòng mọi chuyện là điều hiển nhiên.
“Tôi lấy danh dự ra đảm bảo sẽ trung thành với bệnh viện…” Suy nghĩ một hồi lâu, tên trưởng phòng tài chính ánh mắt nóng hổi liền lên tiếng.
Trước đó đã chứng kiến Phương đem về kỳ tích, nếu trong tương lai hắn có thể làm việc được thì chắc chắn sẽ có lợi ích vô cùng lớn.
Nửa muốn trả thù, nửa còn lại cũng muốn tiếp tục sống sót. Trước mắt thỏa hiệp, còn lại sau này tính toán tiếp.
“Được… Lời nói không bằng hành động. Đây là hợp đồng, ai còn muốn tiếp tục làm việc thì ký vào đây. Đã soạn sẵn cho từng người.” Phương đẩy chồng tài liệu ra giữa bàn, bên trong đó là mười bộ hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.
“Cho mọi người thời gian nửa giờ. Sau khi cân nhắc kỹ rồi hả quyết định.” Phương khóe miệng nhếch lên, ai can đảm đặt bút ký vào thì xem như an tâm làm việc.
Còn ai không muốn tiếp tục làm việc thì xin thứ lỗi, nó không cần nữa. Chỉ cần ký vào hợp đồng thì mọi chuyện không cần lo lắng nữa.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, tổng cộng tám bản hợp đồng được ký xuống. Có hai người không muốn tiếp tục làm việc. Phương không một chút bận tâm mà cho bọn họ đi thẳng xuống phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.
Chỉ là hai trưởng phòng mà thôi, còn vô số người có năng lực để thay thế vị trí đó.
“Được rồi… Chúc mừng những ai còn ngồi tại đây. Ba mươi phút nữa chúng ta tiếp tục họp, xin mời mọi người nghỉ giải lao.” Phương khẽ vỗ nhẹ tay, mỉm cười hài lòng.
“Riêng bốn vị cổ đông và giám đốc Duy… Mời ngồi lại một chút…”
Từ nãy giờ Phương không phải không chú ý tới bốn vị cổ đông. Mà là sau khi xử lý việc hợp đồng kia thì mới tiếp tục bàn bạc với bọn họ.
Hôm nay nhất định nó phải nắm được quyền hành cao nhất ở bệnh viện này, không riêng gì nhân viên. Mà cả bốn vị cổ đông này nó cũng phải nhất định nắm bắt cho được.