Phần 102
“Có chuyện gì sao?” Thấy giám đốc Duy bước vào phòng, Phương khẽ hỏi.
“Có… Tôi không biết phải giải thích như thế nào nữa…” Giám đốc Duy chua chát trả lời, chuyện này cũng có liên quan một chút với vị chủ tịch này.
Chuyện đã tới nước này, ông cũng có chủ ý kể với chủ tịch nhưng lại bị cô em Tâm Như làm loạn nên tâm trạng có chút không ổn định.
Sau khi tâm tình trở nên tốt hơn thì giám đốc Duy mới kể ra cho Phương biết. Chỉ đơn giản chuyện của ông nội ông đang cần phải điều trị gấp mà thôi.
Còn chuyện mâu thuẫn giữa ông với gia đình thì ông không nhắc tới, bởi lẽ chuyện đó không liên quan gì tới việc ông nội cả. Mỗi khi nhắc tới lại khiến tâm trạng mất kiểm soát.
Phương nghe giám đốc Duy kể thì cũng hiểu ra đôi chút, chuyện đó không phải là khó. Chỉ cần giữ thêm một suất nữa là có thể ổn thỏa thôi.
Nhưng cái mà nó không hiểu đó chính là việc hai người họ làm sao có thể to tiếng như vậy được. Hơn nữa dường như vị giám đốc này mỗi lần nghe về gia đình kia lại như hóa thành kẻ mất kiểm soát.
“Chắc chắn có vấn đề…” Phương thầm nghĩ, chỉ đơn giản cầu xin chữa bệnh cho ông nội anh ta thì làm sao có thể phản ứng dữ dội khi nhắn tới như vậy.
“Đưa bệnh án của ông nội anh cho ban giám định xem. Nếu nguy cấp có thể bắt đầu ngay bây giờ. Mọi việc khác không cần phải suy nghĩ nhiều.” Phương khẽ gõ bàn, sau đó nhẹ nhàng đồng ý.
“Cảm ơn cậu…” Giám đốc Duy khẽ thở ra một hơi, cả người nhẹ nhõm hơn một phần. Sau khi nhận được sự đồng ý của Phương thì tin chắc rằng ông nội sẽ bình phục mà thôi.
Cả hai tiếp tục bàn thêm vài chuyện nữa rồi mới rời khỏi phòng họp.
Lúc này Tâm Như đang ngồi dưới sảnh, khi nãy tuy bị kéo ra nhưng vẫn thấy bóng dáng của một người nữa ngồi trong phòng. Phán đoán của nàng cho rằng đó là một nhân vật khá quan trọng.
Sau khi nghe ngóng được từ nhân viên rằng vị chủ tịch mới kia đang có cuộc họp khá quan trọng. Khi nãy nàng xông vào cũng không phải việc làm đúng đắn.
Tuy bề ngoài là một cô gái lạnh lùng nhưng nàng cũng biết suy nghĩ đúng sai. Có những lúc cao cao tại thượng nhưng cũng có lúc mềm yếu giống như bao cô gái khác.
Bởi vì chuyện của ông nội đang lúc nguy cấp nên nàng mới cả gan xông lên trên kia như vậy. Lúc này suy nghĩ lại hy vọng rằng việc làm của nàng không có chuyện gì ảnh hưởng tới việc làm của anh ta.
Cho rằng mối quan hệ giữa hai người có chút thân thiết nhưng Tâm Như không biết rằng nếu đem chuyện kia ra miệng thì chắc chắn anh trai cô lên cơn bực bội ngay lập tức.
Ngồi ở sảnh suy nghĩ vấn đề, bên cạnh đó nàng tìm hiểu thêm từ nhân viên thì Tâm Như biết được tình hình của bệnh viện đang khá là căng thẳng.
Tuy rằng vừa công bố được hạng mục nghiên cứu quan trọng nhưng lại phát sinh vài vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.
Vấn đề này liên quan đến việc vị chủ tịch cũ kia bị điều tra dẫn tới nhiều chức vụ trong bệnh viện bị xáo trộn.
Bên cạnh đó không ít nhân viên có liên quan bị đình chỉ công tác, trong số đó có cả vài bác sĩ quan trọng.
Cuộc họp ngày hôm nay đề tài đó chính là giải quyết những vấn đề cấp bách này, đưa bệnh viện vào một khuôn khổ nhất định.
Tâm Như trong đầu suy nghĩ điều gì đó, nếu ông nội có thể chữa bệnh thành công thì nàng sẽ cố ra sức khuyên nhủ ông nội làm điều gì đó an ủi anh ta. Nhớ tới cơ ngơi của ông nội khi xưa cũng có liên quan tới bệnh viện nên chắc sẽ giải quyết được vài vấn đề.
Đang ngồi suy nghĩ miên man thì hai bóng dáng nhẹ bước xuống sảnh. Lúc này giám đốc Duy đã trở nên vui vẻ hơn, cười cười nói nói với vị chủ tịch trẻ kia.
Từ dáng vẻ lẫn gương mặt đều nhận ra được vị chủ tịch kia trẻ hơn giám đốc Duy không ít. Nhưng ngược thì giám đốc Duy dường như rất khiêm tốn khi nói chuyện với vị chủ tịch trẻ.
Lần này Phương đã ra mặt nên cũng không ngại cho mọi người nhận ra mình. Cho dù có giấu thì cũng không giấu được bao nhiêu nên Phương cứ để cho mọi chuyện tự nhiên.
Nó bây giờ cũng chẳng còn sợ gì nữa, đã có thể thẳng người chống chọi với những cự đầu bên ngoài. Bây giờ chỉ là những bước ban đầu mà thôi, hứa hẹn một tương lai đầy hoành tráng với những thành tựu lớn.
Tâm Như ánh mắt nhìn sang vị chủ tịch kia, nàng hoàn toàn không nhận thức được Phương. Âm thầm đánh giá một phen, gương mặt non nớt kia không thể nào giấu được tuổi tác. Tuy nhiên phong thái ung dung lẫn hành động lại toát lên một thứ gì đó cuốn hút vô cùng.
“Anh Duy… Em xin lỗi vì khi nãy đã làm phiền…” Tâm Như hít sâu một hơi, khẽ bước lại gần rồi nhận lỗi.
“Em còn ở đây sao? Đã nói chuyện đó không cần em phải quan tâm mà?” Lâm Nhật Duy khi gặp Tâm Như thì tâm trạng có chút bối rối, vừa né tránh lại vừa dặn lòng khó xử.
Khó xử bởi vì Tâm Như không liên quan gì tới việc của anh với ba mình. Hơn nữa đối với ông nội thì anh vẫn có sự quan tâm nhất định. Ngày trước bởi vì lão cha anh gọi với giọng điệu ra lệnh lên khơi gợi lại ký ức đau buồn kia.
Nếu không có cuộc gọi đó thì khi nãy hai người vẫn không xảy ra to tiếng đâu.
“Em hiểu mà… Anh cũng suy nghĩ nhiều rồi… Có thể dành chút thời gian gặp ông nội chứ?” Tâm Như gương mặt hơi buồn, nàng sau khi suy nghĩ thì cũng hiểu thấu đáo vấn đề. Không còn thái độ bực dọc kia nãy nữa, thay vào đó là sự cảm thông đối với tâm trạng của anh lúc này.
“Tình hình ông nội như thế nào rồi?” Lâm Nhật Duy thở nhẹ hơi dài, không thể không quan tâm được.
“Tương đối xấu… Chuyện đó…” Tâm Như khó khăn nói ra, không thể nói rằng ông nội tiên lượng rất xấu, hầu như khó mà chữa trị được. Nhận ra được thái độ của ông anh Nhật Duy thay đổi, Tâm Như lại khẽ hỏi.
“Chủ tịch đồng ý rồi. Em yên tâm về đi… Cho anh hỏi thăm sức khỏe ông nội…” Lâm Nhật Duy khẽ gật đầu với Phương một cái, sau đó lại nói.
Khi nãy hỏi ý thì Phương cũng đã đồng ý cho ông nội ông một suất chữa bệnh. Vẫn phải cảm ơn Phương một tiếng.
“Không cần cảm ơn tôi. Sau này ai cũng sẽ có cơ hội. Hai người cần không gian riêng tư thì cứ nói chuyện đi. Tôi đi trước đây.” Phương khẽ mỉm cười đầy hứa hẹn, không đợi sự đồng ý thì Phương rảo bước rời đi.
Nó cũng nhận ra tại sao giọng nói kia quen thuộc, bởi vì cô gái này nó đã tiếp xúc hai lần. Hơn nữa đã nấu cho cô ta một món, đã điêu khắc cho cô ta một chiếc vòng tay và chiếc trâm cài bằng ngọc.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-sinh-vien.html
Tình hình bệnh viện đã xử lý xong. Sớm muộn gì cũng sẽ được đưa vào khuôn khổ.
Thời gian này đã có thể rảnh rang đôi chút, gọi điện thoại về cho ba mẹ nó một tiếng rồi sau đó ngã người ra giường nghỉ ngơi.
Một buổi sáng sớm. Thời tiết hôm nay mát mẻ lạ thường, sau một trận mưa lớn thì không khí trở nên tươi mát hơn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa đã gần tới tết Trung Thu. Có lẽ ngày tết Trung Thu cũng là ngày mà khu phức hợp HCL được khai trương, giữa việc tham gia buổi khai trương và về nhà thăm ba mẹ thì nó cũng đang suy nghĩ xem nên làm chuyện nào hợp lý hơn.
Hôm nay cũng chính là ngày mà bắt đầu cuộc chơi chứng khoán. Sau khi thống kê lại số tiền mà những người tham gia cùng thì bắt đầu cho chú Định và Bùi Khả Lương là giám đốc công ty Tiên Hoa hỗ trợ tham gia quá trình đầu tư.
Cái tên giám đốc Tiên Hoa này trước đó cũng thích tham gia vào thị trường chứng khoán, ngay sau khi Phương ra hàng loạt thông báo cho các cấp lãnh đạo có thể tham dự vào cuộc chơi này thì hắn cũng khá hứng thú bèn gợi ý cho tham gia cùng.
Có thêm một người hỗ trợ nên chú Định ít việc hơn một chút, lần trước kiếm lời một khoản kha khá nên lần này ông đã quyết định tất tay một phen. Vô cùng tin tưởng vào những gì mà chủ tịch đã thể hiện vào lần trước, không chút đắn đo và ông đã bỏ vào tận 200 triệu. Đó là tất cả những gì mà ông có được sau khi gom hết vốn liếng.
Có thêm sự tham gia của vài người khác, bao gồm nhóm anh Long, Trung, Nghĩa, Duy mỗi người 100 triệu góp vui.
Nó nhất định mời mẹ Minh Nguyệt tham gia cùng với nó lần này. Bởi vì sau khi góp tiền xây dựng chi nhánh thì tài chính của công ty cũng đã cạn kiệt, cần phải bổ sung vào.
Bên cạnh đó thì vài nhân viên của Xuyên Á cũng hào hứng tham gia chung vui.
Chỗ thằng Đức đang bận bịu việc chuẩn bị hồ sơ cho bố nó nhập viện nhưng cũng không quên đầu tư cùng Phương thêm một vố. Chỗ Tuấn anh bà con của thằng Đức lần này không tham gia bởi vì đã đầu tư hết vốn về nhà mở quán.
Sau khi thống kê lại, tài khoản của nó còn 10 tỷ cũng gom hết vào chơi lần này. Đồng nghĩa với việc nó đang nghèo rớt mồng tơi.
Chỗ tên Bùi Khả Lương kia cũng góp vào 300 triệu, mẹ Minh Nguyệt góp vào 400 triệu.
Bên phía công ty Xuyên Á gom lại cũng hơn 300 triệu. Thằng Đức sau khi tính toán chi li thì nó cũng góp vào 100 triệu.
Cô nàng Kiều Thu ham vui cũng muốn tham gia, Phương không ngại thì từ chối cả. Thế là cô nàng góp vào thêm 50 triệu.
Sau khi hoàn thành việc chuyển tiền thì nó giao hết cho chỗ chú Định toàn quyền xử lý. Sau 7 ngày sẽ biết được kết quả.
Quá trình này sẽ diễn ra một cách bí mật, sau khi quá trình này hoàn tất sẽ cho mọi người một bản kê khai đầy đủ. Những ai đã từng tham gia với Phương thì một chút cẩn thận cũng chẳng quan tâm, chỉ có những ai chưa từng tham gia với Phương lần nào mới nóng lòng mà thôi.
Điển hình như nhân viên công ty Xuyên Á, lần trước còn có chút hồi hộp. Nhưng lần này lại bình thản đến đáng sợ, bởi vì ngày nào bọn họ cũng ngồi trên máy và tham gia vào thị trường chứng khoán nên quá quen thuộc rồi.
Đối với họ việc này cũng như việc thường ngày mà thôi, khác có một chỗ đó chính là thời gian ngắn mà sinh lợi nhuận khổng lồ.
Nó cũng muốn tất cả mọi người đều có thể tham gia nhưng sau khi suy nghĩ thiệt hơn thì nó lại thôi. Đôi khi có những người không giữ được mồm miệng dễ gây những việc không đáng có.
Bàn giao xong công việc cho chú Định và tên kia, nó thoải mái ngả lưng xuống giường.
Nhưng không được bao lâu thì nó chợt nhớ lại ngày trước hình như có người giao xe cho nó. Nhưng lại ngay lúc họp ở bệnh viện Hạnh Phúc nên không thể nhận xe được.
Đã bảo nhân viên mang xe vào trong hầm xe để cho nó, chắc có thể lúc này xe vẫn còn được đắp chiếu trong kia.
Đối với siêu xe nó vẫn có chút gì đó hào hứng, từ trước tới giờ chỉ ngắm siêu xe bên ngoài đường hai trên điện thoại.
Không biết được cảm giác được sở hữu và ngồi lái xe này như thế nào nữa. Có chút nôn nóng khiến nó không nhịn được nhảy ngay xuống hầm xe.
Con Merc nó đang đậu bên ngoài, bình thường nó lười mang vào hầm xe nên quên rằng có sự xuất hiện của chiếc xe mới.
Hầm xe khá lớn, rộng khoảng 100 mét vuông, ước chừng có thể đậu được chục con xe. Nó ngẫm nghĩ không biết có nên nhét đầy hầm xe này hay không nữa.
Ngay trước cửa hầm xe, một con xe được đậu gọn gàng, khoác lên một chiếc áo màu đen vô cùng huyền bí.
Con xe này đã được nhân viên bảo trì chỉnh sửa hoàn tất, bây giờ chỉ việc mang ra chạy mà thôi.
“Soạt…”
Kéo chiếc áo mà đen đang che lại xuống nền, vẫn là một màu đen. Nhưng lần này đầy sự khỏe mạnh với các điểm nhấn nhá trên thân xe, nước sơn màu đen huyền bí, điểm nhấn lên nó là các đường nét màu vàng vô cùng bắt mắt.
Đây là con xe với số lượng vô cùng ích ỏi trên thế giới lẫn trong nước. Với công suất 480 mã lực, tăng tốc từ 0 lên 100 km chỉ trong vòng 3, 4 giây, bên cạnh đó đây là một con xe thể thao có thể dễ dàng di chuyển trong những khu vực địa hình. Những trang bị trên xe đều là những thiết bị tốt nhất nhằm tối ưu cảm giác lái.
Ngắm nhìn con xe một vòng, Phương vô cùng nóng lòng muốn thử sức mạnh của một con siêu xe. Hơn nữa đây lại là con xe dùng để di chuyển xa và địa hình. Vô cùng thích hợp khi muốn di chuyển một quãng đường xa.
Nghĩ là làm ngay lập tức, nó đã có dự định đi tới phía khu du lịch kia. Phương bắt điện thoại gọi một cuộc gọi sau đó nhanh chóng tiến lên phòng thu dọn một chút đồ dùng.
Chuẩn bị cho một chuyến đi dài trước khi quay trở về tham gia cùng với Kiều Thu chinh phục giải đấu.
Cốp xe khá rộng đủ để chứa chiếc ba lô của nó. Ngồi vào xe làm nó cảm giác được sự khác thường so với con xe kia, cảm giác của mùi tiền.
Phóng xe ra khỏi biệt thự, sau đó hòa nhập vào con đường vô cùng đông đúc. Nhưng nó lại cảm thấy dường như đường vắng xe hơn không ít, không phải vì ít xe mà là vì không ai dám lại gần một con biệt thự di động như vậy.