Phần 110
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Phương và Minh Nguyệt lúc này đang rời khỏi sân bay mà đi tới khách sạn đã đặt trước.
Bên cạnh việc tìm nguồn đá quý thì đây là thời gian hiếm hoi để hai người họ có thể thoải mái bên nhau. Công việc có thể hoàn thành trong vòng một tới hai ngày, Minh Nguyệt chủ động giãn thời gian ra để hai người có thể vui vẻ bên nhau.
Đây là lần đầu tiên Phương và Minh Nguyệt có chuyến đi chơi riêng với nhau. Lúc đầu khi mẹ nàng đề nghị thì Minh Nguyệt còn có chút ngại ngùng, nhưng biểu hiện rõ ràng đang vô cùng thích.
Bởi thế nên mẹ nàng càng ra sức thúc đẩy chuyến đi này, bên cạnh công việc thì còn có thể thư giãn đầu óc.
Chuyến đi chỉ vỏn vẹn ba ngày, nhưng do đi máy bay nên thời gian di chuyển rút ngắn lại rất nhiều.
Vừa bước xuống sân bay ngay lập tức có xe của khách sạn tới đón. Minh Nguyệt chọn chuyến đi rất sớm, nên tới nơi thì trời còn chưa sáng.
“Ngoài này lạnh nhỉ.” Minh Nguyệt khẽ nói một câu, đôi khi lạnh không phải vì trời lạnh, mà cần sự sưởi ấm của ai đó.
“Mặc thêm áo khoác vào đi.” Phương nhìn lên trời, nhìn mấy đám mây trắng bay sát bên, dưới sân thì vài vũng nước ướt đọng nên Phương nhận định trời vừa mới mưa xong. Minh Nguyệt chỉ khoác lên người chiếc váy dài nên rất dễ bị lạnh. Vừa hay nó đã có chuẩn bị áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
“Cảm ơn anh…” Minh Nguyệt dịu dàng một tiếng, âm thanh trong trẻo làm lòng người muốn tan chảy.
Thẳng tiến một đường tới khách sạn, khách sạn mà Minh Nguyệt lựa chọn nằm khá xa sân bay, phải di chuyển thêm một giờ nữa mới có thể tới nơi. Cũng may có xe của khách sạn tới đó, chứ không thì giờ này làm sao có thể tìm xe đi được cơ chứ.
Khu vực mỏ nằm cách đây một khoảng khá xa, để có thể tiện đường tới đó là Phương đã tìm hiểu việc thuê xe riêng để hai người có thể dễ dàng tới chỗ kia.
Bên khách sạn có đề nghị rằng có cần thuê người dẫn đường hay không, suy nghĩ một hồi thì Phương quyết định không cần. Nó thích cảm giác tự tìm hiểu hơn là có một người khác dẫn dắt đi từng chỗ.
Bước lên phòng, nhìn sơ ngang một cái Phương nhận định chắc đêm nay là một đêm khó ngủ rồi.
“Phòng này em đặt à?” Phương không biết cô nàng đặt phòng như thế nào, liền quay sang hỏi.
“Em không biết.” Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, nàng bước vào phòng liền vô cùng ngạc nhiên. Nhớ rằng nàng đặt phòng hai giường cơ mà, sao lại như vậy thì nàng không biết.
Phương cảm thấy có gì đó hơi sai, liền gọi điện hỏi nhân viên thì được câu trả lời là đã hết phòng hai giường nên họ sắp xếp cho hai người phòng như vậy.
“Chịu rồi. Khách sạn hết phòng rồi.” Phương cười một cái bất đắc dĩ, nhìn quanh phòng rồi Phương lại nói tiếp: “Em ngủ trên giường đi. Anh ngủ trên ghế cũng được.”
“Làm sao vậy được?” Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng làm sao bằng lòng cho Phương ngủ ngoài ghế được cơ chứ.
“Vậy chứ em muốn sao?” Phương khẽ cười, nếu không vậy thì làm sao bây giờ.
“Thì… Anh ngủ phòng khác được mà…” Minh Nguyệt bẽn lẽn, nàng cũng muốn ngủ chung lắm nhưng mà vẫn còn ngại ngùng.
“Khách sạn nói hết phòng rồi.” Phương cười lớn lên một cái rồi nói, sau đó ngả người lên giường thoải mái nghỉ ngơi.
“Vậy thì tùy anh…” Minh Nguyệt bĩu môi, chuyện này nàng không lường trước được. Thôi thì tới đâu hay tới đó, trong lòng nàng một bên không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng một bên lại hồi hộp mong chờ điều gì đó.
“Nghỉ ngơi đi. Giờ vẫn còn sớm, một lát nữa đi dạo chơi một vòng xem sao.” Phương khẽ nhắm mắt, miệng vẫn nói.
Minh Nguyệt khẽ vâng một tiếng, vội soạn đồ đạc của nàng ra ngoài rồi sau đó lại lên giường nằm.
Một lát sau thấy im lặng, Phương nhìn sang thấy nàng đã rơi vào giấc ngủ. Chắc có lẽ nàng khá mệt mỏi, phải thức sớm để lên máy bay, giờ vẫn còn chưa sáng nên nàng có thể còn buồn ngủ.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như chú mèo con của nàng mà nó chợt mỉm cười dịu dàng, khẽ kéo chiếc chăn lên cho nàng rồi sau đó nó cũng khẽ nhắm mắt.
Minh Nguyệt mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng vô cùng quyến rũ, cái quyến rũ của nàng đến từ nhan sắc xinh đẹp sắc sảo cũng kèm theo đó là sự thông minh nhạy bén của nàng.
Phương vẫn giữ một hành động đúng mực, đối với Minh Nguyệt nó vô cùng trân trọng mối tình cảm này. Bởi nàng toàn tâm toàn ý với nó, Phương nhận ra ánh mắt say đắm của nàng mỗi khi nhìn nó. Ánh mắt đó biểu thị một tấm lòng trong sạch, một tình yêu trong sáng giữa nàng và nó.
Phương đối với nàng cũng vậy, nhẹ nhàng và tình cảm. Nó biết nàng không thích sự nhiệt tình như lửa, nàng nhạy cảm với mọi thứ, nàng muốn hưởng thụ từng bước một của tình yêu.
Khác với những cô gái tửng chủ động với nó bằng hành động, còn nàng Minh Nguyệt chủ động với nó qua lời nói cử chỉ và tấm lòng. Nó cũng sẽ như vậy đối với nàng, dịu dàng và nhẹ nhàng. Nó cũng không phải là một thằng ngốc chỉ biết mỗi tình dục.
Cho dù có say nó cũng biết giữ khoảng cách, trừ khi khoảng cách kia bị hai người chủ động xóa bỏ.
“Ưm… Em ngủ được bao lâu rồi?” Minh Nguyệt chợt thức giấc, nàng vươn vai một cái rồi lại hỏi.
“Không lâu… Dậy đi rồi mình đi ăn. Anh tìm được mấy chỗ ăn ngon rồi này.” Phương khẽ đáp…
“Oke…” Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó chui vào phòng tắm thay đồ. Sau khi thay đồ nàng còn phải trang điểm một tí nữa.
“Em cần trang điểm nữa sao?” Thấy Minh Nguyệt ngồi lên bàn, khẽ cười hỏi.
“Đương nhiên rồi. Phụ nữ lúc nào mà không cần làm đẹp.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, tuy nói trang điểm nhưng nàng không cần trang điểm cầu kỳ.
Bởi lẽ gương mặt nàng chẳng có chút khuyết điểm nào, trang điểm càng nhiều càng làm nét đẹp kia bị che lấp.
“Em có biết em đã đủ đẹp rồi hay không?” Phương bước lại phía sau nàng, chống tay lên ghế, nhìn thẳng vào chiếc gương ở đối diện.
“Vậy là không cần trang điểm thêm đúng không?” Minh Nguyệt khẽ buông dụng cụ xuống bàn, ngẩng mặt nhìn lên gương rồi sau đó lại hỏi.
“Dạy anh trang điểm được không? Anh muốn tự tay trang điểm cho em.” Phương không dám trả lời câu hỏi kia của Minh Nguyệt, nó trả lời câu hỏi kia như thế nào cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Thế là nó lại đánh trống lảng.
“Được chứ… Ngồi sang đây…” Minh Nguyệt bĩu môi một cái, sau đó lại nói.
Phương nhanh nhảu bắt cái ghế sang ngồi bên cạnh nàng, rồi sau đó chăm chú nghe theo nàng hướng dẫn.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/03/truyen-sex-sinh-vien.html
“Đồ ăn ở đây cũng tạm được.” Minh Nguyệt ăn một miếng thịt rồi sau đó đánh giá một phen. Bởi vì nàng thưởng thức qua tay nghề của Phương nhiều lần cho nên vị giác của nàng trở nên kén chọn hơn.
Các món ăn tạm được của nàng đối với người khác đã là rất ngon rồi.
“Chỉ là tạm được thôi sao? Có phải em đang khó tính lên hay không?” Phương cười nhẹ một cái, lại nói.
“Không phải là vì anh hay sao? Cái lưỡi của em bị mấy món ăn của anh mê hoặc rồi.” Minh Nguyệt gắp thêm một đũa thức ăn cho vào miệng, sau đó đáp lại.
Tuy không đánh giá cao món ăn nhưng hương vị khác lạ cũng có chút kích thích vị giác.
“Thế thì phải làm sao đây?” Phương mỉm cười hỏi ngược lại nàng. Lời nói của Minh Nguyệt chẳng khác nào đang khen ngợi nó, vẫn mang chút hương vị ngọt ngào.
“Thì phải thường nấu ăn cho em. Anh phải chịu trách nhiệm mới được.” Minh Nguyệt phồng má, nàng vừa ăn vừa không quên nhắc nhở.
Nhất định phải tới nhà nàng thường xuyên hơn, chỉ vắng mặt mấy ngày thôi mà mẹ đã réo bên tai nàng. Hơn nữa chính Minh Nguyệt cũng vô cùng ủng hộ việc Phương sang nhà nấu cơm cho hai mẹ còn nàng.
“Chiều hư em rồi đấy.” Phương cười nhẹ, lại nói.
Ăn uống no nê, thì Phương mới chở Minh Nguyệt tới khu vực giao dịch đá quý của nơi này.
Từ chỗ ăn uống sang phía bên kia mất khoảng hơn một giờ lái xe. Tuy đường sá xa xôi nhưng bù lại quang cảnh xung quanh đường vô cùng hùng vĩ.
Đối với Phương đây là lần đầu nó tới nơi này, vừa lái xe vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh làm nó choáng ngợp vô cùng.
Phía trước là một dãy núi cao lớn giống như một bức tường ngăn cách đồng bằng với một khu vực bí hiểm.
Lái xe ngày càng gần tới dãy núi nó mới nhận thấy được sự hùng vĩ của nơi này, hai ngọn núi cao ngất ngưởng. Ở giữa hai ngọn núi là một cái khe sâu hun hút, mà ở giữa khe núi từ lúc nào lại mọc ra một con đường để xe có thể tiến vào dễ dàng.
Vừa qua khỏi ngọn núi thì ngay lập tức một làn gió mát rượi thổi qua, mặc dù ngồi trong xe nhưng nó vẫn có thể cảm giác được cái lạnh ở chỗ này.
Lái xe qua khỏi ngọn núi một quãng khá xa thì mới tới được nơi mà Phương muốn đến.
Nằm ở giữa một thung lũng, một khu thị trấn mọc lên giữa đồi núi bao la. Không biết người dân đã tới đây xây dựng từ bao giờ, nhưng ở giữa một vùng núi đá lại có thể mọc lên nhiều nhà cửa như thế này.
Cạnh bên hồ nước lớn trong trung tâm thị trấn, chiếc bảng hiệu rất lớn có thể nhận thấy rất dễ dàng.
Phương tìm một chỗ để gửi xe, sau đó cùng Minh Nguyệt tiến hành đi vào trong để tìm hiểu.
Quả thật công sức tìm tới chỗ này hoàn toàn xứng đáng, các quầy hàng đá quý vô cùng lấp lánh, đa dạng màu sắc, đa dạng mẫu mã, nằm trên từng kệ hàng.
Người bán người mua vô cùng tấp nập nhưng lại có ít âm thanh rêu rao vang lên.
Đặc biệt hơn nữa đó chính là việc bày bán vô số loại đá quý một cách công khai. Việc bán đá quý tại nơi này chẳng khác gì bán rau cả. Từng người bán sẽ có một quầy hàng riêng, quầy hàng của họ sẽ tràn ngập các viên đá quý từ thô sơ cho tới đã chế tác thành phẩm.
“Nơi này chỉ toàn là nữ bán nhỉ.” Minh Nguyệt đảo mắt một vòng, sao đó rút ra câu hỏi.
“Em có biết tại sao toàn là phụ nữ bán hay không?” Phương khẽ mỉm cười.
“Tại sao?” Minh Nguyệt hứng thú hỏi lại.
“Bởi vì các cô đã gắn bó với nơi này đã rất nhiều năm rồi. Bên cạnh đó thì đàn ông nơi này chịu trách nhiệm khai thác mỏ hoặc đi tìm mua đá quý. Sau đó mang về giao cho người phụ nữ trong nhà thực hiện công việc mua bán tại nơi này.” Phương rảo bước đi vòng ngoài quanh chợ, miệng vẫn luyên thuyên.
Bên cạnh những cô đã lớn tuổi thì vẫn không hiếm những cô gái trẻ, đặc điểm chung của tất cả bọn họ đó chính là tính cách dễ chịu, luôn luôn niềm nở với khách hàng.
Chỉ cần khách quan có ánh mắt chú ý tới sản phẩm mà họ bày bán thì chủ sạp không ngại nở một nụ cười rồi giới thiệu.
Đối với khách cũ thì họ chỉ chào hỏi một câu rồi để cho khách có thể tự do lựa chọn. Còn đối với khách mới thì họ chào hỏi rồi giới thiệu sản phẩm của mình nếu khách có nhã hứng.
Khách hàng tới chỗ này được giá hợp nhãn thì mua, còn không thì cứ đi chỗ khác lựa thoải mái mà chẳng có một lời phiền hà nào tới từ các chủ sạp.
“Không ngờ anh biết nhiều tới như vậy. Nhà em kinh doanh mấy thứ này mà em còn không biết.” Minh Nguyệt hai tay khẽ ôm lấy cánh tay của Phương, sau đó cười nói vô cùng tự hào.
“Em biết phân loại đá quý chứ?” Phương nhìn sang một chiếc sạp lớn, sau đó quay sang hỏi Minh Nguyệt.
“Muốn biết lắm chứ. Xem kiến thức của anh tới đâu.” Minh Nguyệt khẽ nhếch miệng cười duyên, nàng cũng muốn biết xem tri thức của Phương như thế nào.
Phương khẽ cười một cái, sau đó tiến tới chiếc sạp của một cô tuổi trung niên. Từng viên ngọc đầy màu sắc được xếp một cách gọn gàng trên sạp.
Nó giới thiệu sơ qua cho Minh Nguyệt một vòng về các loại đá quý trên sạp, sau đó hướng dẫn nàng việc lựa chọn đá quý như thế nào. Đầu tiên đó chính là phải đẹp, được quy định bởi màu sắc.
Sau đó chính là độ trong suốt, đá quý càng trong suốt thì giá trị càng cao. Độ phản chiếu ánh sáng càng cao thì càng lôi cuốn sự thích thú đến từ người muốn sở hữu.
Bên cạnh những tiêu chuẩn đó thì còn vô số tiêu chuẩn nữa để có thể phù hợp với một đối tượng nhất định. Những người tâm linh còn lựa đá quý đeo theo phong thủy ngũ hành.
Tại sạp hàng này không có tất cả các loại đá quý, Phương thao thao bất tuyệt một hồi rồi sau đó dẫn nàng sang một quầy hàng khác. Trước đó vẫn không quên chọn một viên đá quý giá cả phù hợp bỏ vào túi xem như tri ân cô chủ sạp.
Đang mải mê giới thiệu cho Minh Nguyệt về viên đá quý thì từ phía sau, một cánh tay khẽ chạm lên vai nó.
“Lại gặp cậu rồi. Chúng ta có duyên đó. Hahaha…”