Phần 14
“Phương ơi. Chị đặt lịch phân tích rồi đó. Mai nhớ vào giúp chị nhé.” Quyên sáng sớm đã nhắn tin cho nó.
Một đêm sau khi ngủ dậy, cả cơ thể nó cảm thấy khá mệt mỏi. Cả đêm qua nó vận động hơi nhiều vì thế mới sinh ra tình cảnh này.
Sau khi tắm rửa xong xuôi nó soạn quần áo, xách ba lô bước xuống dưới nhà.
“Làm gì đó.” Thấy Nhi đang cặm cụi trong tủ, nó bước lại hỏi.
“Em tìm chai thuốc gián. Không biết mẹ cất đâu mất rồi.” Nhi phát ra âm thanh, nàng chui người vào trong tủ chén để tìm. Cái mông to bự nhô ra ngoài trông không khác gì khung cảnh trên phim.
Ở nhà Nhi mặc mấy một đồ ngắn, cái quần của bộ độ ngắn ngang đùi nàng phô ra cặp chân mũm mĩm. Nó bước lại gần hơn một chút, mắt đăm đăm nhìn cặp mông đang lắc qua lắc lại kia.
“Còn không mặt cả quần lót…” Nhìn vào mông nó không phát hiện hai lằn quần lót hằn lên trên nên nó thầm nghĩ.
“Sao không mở cái tủ rộng ra cho dễ tìm?” Phương lên tiếng hỏi, cái tủ khá rộng có tận hai cánh cửa kéo nhưng lại không mở ra hết.
“Cửa bị kẹt rồi á…” Nhi trả lời, sau đó lui ra ngoài rồi ngồi bệt xuống sàn.
Cái quần của Nhi căng lên bao trọn lấy thịt múp máp trong tam giác giữa chân, phô ra đó trước mắt của Phương.
“Cửa bên đây mở được không?” Phương nhìn đảo mắt nhìn vị trí giữa hai đùi Nhi một lát rồi quay qua hỏi tiếp.
“Em không biết nữa. Chưa tìm bên đó.” Nhi nói tiếp, tay lau mồ hôi đang hiện ra trên trán.
“Dính bụi kìa…” Phương nhìn lên gương mặt trắng trẻo của Nhi rồi cười khẽ.
“Đâu… Lau giúp em đi…” Nhi quay qua quay lại, tay nàng lau lau trên mặt sau đó di chuyển gần sát lại Phương.
“Rồi nè.” Phương nhẹ nhàng gỡ mấy sợi tơ nhện trên tóc Nhi xuống rồi quay qua kiểm tra cái cửa.
Loay hoay một lát thì nó cũng biết được tại sao cái cửa bị kẹt, cái này khi nó bị kẹt chắc cố tình kéo mạnh quá nên nó lệch đường ray. Nó dùng sức di chuyển cánh cửa vào đúng vị trí thế là hai cánh cửa đã có thể đóng mở dễ dàng.
“Rồi đó.” Phương sửa xong cánh cửa ngồi xuống kéo qua kéo lại kiểm tra thêm vài lần, thấy ổn định rồi mới nói.
“Hay quá… Khỏe rồi…” Nhi vui vẻ vỗ tay, hai bầu ngực sữa của nàng khẽ đung đưa bên trong lớp áo trước mặt Phương.
Nhi tiến lại mở cửa ra tiếp tục tìm kiếm, còn Phương thì đứng lên lấy cặp chuẩn bị rời đi.
“Chít… Chít…”
“Á… Anh Phương… Chuột…”
Nhi giật bắn mình vội lùi lại mấy bước rồi lao tới ôm chầm lấy cánh tay Phương. Cánh tay vô tình nằm giữa hai bầu ngực sữa, cảm giác hai cục thịt ép lại dưới cánh tay làm nó nổi cả da gà.
“Đâu để anh xem.” Phương khẽ nhích người, bước tới tủ kiểm tra.
Nhi sợ chuột nên mặt đỏ ửng cả lên, vội di chuyển ra xa. Phương sau một lúc liền xách mấy con chuột con đỏ hỏn mang ra ngoài sân.
“Mặt vậy mà sợ chuột.” Phương cười chọc ghẹo Nhi một cái sau đó lấy ba lô đi đến trường trong ánh mắt liếc xéo của Nhi.
Nó tới trường kèm trên tay là hộp đồ ăn sáng và ly trà sữa cho Hạnh, khi nãy nàng nhắn tin cho chỉ nhờ nó mua giúp đồ ăn sáng, nhưng tiện tay thế là nó mua luôn ly trà sữa bán kế bên.
Lên phòng hai người thân mật một lúc sau đó ai đi làm việc của người đó bởi vì hôm nay phòng phân tích đã có người khác đăng ký sử dụng. Nó nói chuyện với Hạnh một lát, để ý xung quanh không có ai thì bàn tay không quên sờ mó bầu ngực của Hạnh.
Đến bây giờ thì Hạnh lẳng lơ đến mức để mặc cho nó hành sự giữa thanh thiên bạch nhật. Bởi vì nàng biết rõ nó trước đó đã quan sát kỹ lưỡng.
“Về nhà chơi vui không?”
“Vui chứ.” Hạnh lắc lư trả lời.
“Vui sao kể nghe chơi.” Phương cũng vui lây, sau đó hỏi tiếp.
Thì ra hôm trước Hạnh về ăn đám cưới ở bạn thân dưới quê, được gặp lại đám bạn lúc xưa nên Hạnh rất vui.
“Còn gì nữa không?” Phương tò mò hỏi tiếp.
“Muốn nghe không?” Hạnh nhìn nó bằng ánh mắt khiêu khích rồi hỏi.
“Chuyện gì?” Phương thắc mắc.
“Có người yêu chị về nữa.” Hạnh nói, giọng điệu không thoải mái.
Thì ra là vì chuyện này mà Hạnh hỏi có câu hỏi kia, từ đầu nó xác định mối quan hệ giữa hai người là như thế nào. Việc Hạnh về gặp người yêu cũng chẳng có gì làm nó phải để tâm.
“Có ấy ấy không?” Phương cười nhẹ hỏi ngược lại.
“Em không có ý kiến gì à?” Hạnh bất ngờ trước thái độ của Phương.
“Đã nói rồi mà… Chị quên rồi sao… Haha… Sao, về có ấy không?” Phương khẽ huých vào eo nàng, giọng điệu tò mò.
“Có…” Hạnh thở ra một hơi, nàng mừng vì Phương không suy nghĩ gì về việc đó.
“Làm mấy hiệp… Người ta có nói gì không?” Phương lại được nước hỏi tới.
“Hỏi nhiều quá, tối qua đi rồi kể cho nghe.” Hạnh giả vờ lảng đi, tìm cách né tránh.
Mấy ngày nay bị Phương khai thông ách tắc trong hang động nên nhu cầu nàng ngày một cao hơn.
“Được… Tối em sang.” Phương nói khẽ vào tai Hạnh, hôn nhẹ vào má nàng sau đó tìm một góc mở laptop lên làm bài.
Nó kiểm tra tin nhắn thấy Vi nhắn cho nó đêm qua liền trả lời, sau đó vừa làm bài vừa tám chuyện với Kim Nga đến tận trưa.
Nhìn đồng hồ cũng đã đến mười giờ trưa, nó dọn dẹp máy tính trở về nhà.
“Nay không về à?” Nó bước lại gần Hạnh hỏi.
“Về trước đi. Chị chiều còn học.” Hạnh mỉm cười trả lời nó.
Nó giơ tay véo lấy cái má đầy thịt của nàng sau đó rời đi. Bước xuống sảnh thì gặp thằng Đức đang cặm cụi bấm điện thoại.
“Con phim sếch hả mậy.” Nó lớn tiếng nói, mấy đứa ngồi xung quanh nhìn thằng Đức bằng ánh mắt phán xét, một số đứa con gái bụm miệng cười nhỏ rồi kéo nhau rời đi.
“Lại đây coi chung nè.” Đức cũng chẳng phải dạng vừa, nó cười rồi đưa tay ngoắt Phương lại.
Nó tò mò bước lại gần, trên màn hình điện thoại thằng Đức là hình ảnh của một số đứa đang mặc đồng phục của trường.
“Gì vậy mậy.” Biết thằng Đức đang làm chuyện mờ ám, nó hỏi nhỏ.
“Có mấy con nhỏ trong trường đi khách nè.” Đức chỉ tay vô điện thoại, sau đó trả lời.
“Đu má có luôn hả?” Phương giật mình, nó không ngờ thông tin như vậy mà thằng Đức cũng có thể nắm được.
“Có luôn. Trường mình lớn mà, có mấy đứa bán trinh cho đại gia nữa.” Thằng Đức tiếp lời, tay nó bấm vào một mục của diễn đàn.
“Gửi tao coi đi.” Phương nói nhỏ.
“Bao tao chơi một con đi. Hắc hắc…” Thằng Đức vẻ mặt âm hiểm.
“Lựa con nào rẻ rẻ mà chơi.” Phương muốn đá vào đít thằng Đức mấy cái, sau đó rời đi. Điện thoại nó vừa báo tin nhắn, chắc thằng Đức đã gửi link cái diễn đàn kia cho nó.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/04/truyen-sex-sinh-vien.html
“Ủa Thư có việc làm rồi hả Nhi?” Nó về nhà thấy Nhi đang cặm cụi một mình trong bếp, liền thắc mắc.
“Dạ. Chị Thư mấy ngày nay làm kế toán cho cửa hàng bán hải sản ở đường bên dưới nè.” Nhi vừa xào xong chảo rau rồi trả lời.
“À… Bởi vậy mấy ngày nay không gặp Thư ở nhà. Đi sớm về trễ nữa hả.” Phương bỏ chiếc ba lô lên ghế, sau đó phụ Nhi dọn chén đũa.
Giờ cơm trưa chỉ còn hai người nên Nhi nấu ít món trở lại. Chỉ đơn giản món thịt kho, rau xào với canh mà thôi. Hai người ăn xong dọn dẹp một lát là sạch sẽ căn bếp, sau đó mỗi ai về phòng người đó.
Phương pha ly nước mát lên phòng nghỉ ngơi, thời tiết mùa này quả thật chẳng dễ chịu chút nào. Bên ngoài nắng nóng khủng khiếp, trong phòng có bật điều hòa nên mới được thoải mái.
Nó nằm một lát sau đó mở máy tính lên viết tiếp bộ truyện, chiều nay nó không vào trường nên tranh thủ nghỉ ngơi để tối nay còn làm việc với Hạnh.
Tò mò trước đường link diễn đàn mà thằng Đức vừa gửi cho nó. Khi vào cần đăng ký tài khoản mới có thể đăng nhập.
Bên trong diễn đàn có khá nhiều mục lớn, có khu dành cho mọi người giao tiếp, có khu phát trực tiếp, có nơi đăng buôn bán những thứ linh tinh. Nó kéo một chút xuống dưới liền thấy có một khu khác, khu này cần xác minh danh tính kèm theo nạp tiền lên vip mới có thể sử dụng.
Nó cũng tập tành tạo tài khoản, phí để lên vip khá cao nên nó chỉ nạp vào đủ điểm để vào khu vực đang khóa kia để khám phá.
“Phải tốn phí mới được vào. Không biết có gì hay không nữa.” Nó thầm nghĩ, tay nó linh hoạt bấm vào khu vực bị khóa bên dưới.
Hai mục màu đỏ hiện lên, một bên dành cho các dịch vụ ăn chơi vui vẻ, một bên khác là nơi để đăng tin tìm kiếm một số thứ.
Bên trong khu ăn chơi có một khu nhỏ chính là khu gọi gái, điểm đặc biệt ở đây là có chia theo địa bàn hoạt động kèm một số đánh giá từ những người khách trước đó.
Giá cả cũng có phân chia cao thấp, nó bấm vào khu vực nó đang sống. Vì là thành phố lớn nên danh sách gái bên trong nhiều vô kể. Từ thấp nhất là vài trăm ngàn cho đến cao nhất tận chục triệu.
“Bà mẹ đi cái gì mà đắt thế.” Nó chửi thầm, nhưng sau khi bấm vào trong thì mới nhận ra rằng số tiền kia quả thật không phí.
“Nhìn quen vậy ta… Dáng ngon tật…”
“Nhỏ này vừa mới đủ tuổi cũng dám đi khách…”
“Này kiều nữ mẹ rồi chứ gái cái quần đùi.”
Nó vừa kéo xuống vừa nhận xét những người nó xem qua. Giá cao một phần vì nhan sắc kèm dáng vóc xinh đẹp, bên cạnh đó tuổi cũng có ảnh hưởng đến giá cả khá nhiều.
Một cô gái hai mươi với dáng người vừa nhìn nhưng gương mặt khá xinh cũng có giá cao hơn một cô gái hai mươi lăm với nhan sắc và kinh nghiệm.
Tất cả hình ảnh trên đây đều được che một phần gương mặt nếu là ảnh chân dung hoặc ảnh toàn thân nhưng không để gương mặt tránh tình trạng bị lộ thông tin.
Nó chẳng hiểu cái trang web này do thằng nào tạo ra, đã có hình ảnh cả người kèm một phần gương mặt thì phần nào sẽ có người biết được thân phận người đó.
Nhưng mà đã đăng thông tin lên đây thì chắc gì họ đã sợ lộ thông tin, có khi địa bàn hoạt động lại ở một địa phương cách quê hương họ cả mấy trăm cây số. Muốn gặp được chắc cũng xui lắm mới có thể bắt gặp được.
“Vậy mấy con nhỏ mà thằng Đức nhận thức được cũng chẳng phải dạng vừa.” Nó thầm nghĩ, vừa còn là sinh viên nó nghĩ chẳng ai dám hoạt động công khai như vậy, đa số là được khách chia sẻ kín đáo với nhau mà thôi.
Nó thoát ra mục này, tiếp tục mò xuống bên dưới tìm hiểu. Bên dưới là một nơi để đăng tin công khai như buôn hoặc tìm kiếm.
“Tìm trai trẻ khỏe tuổi đời từ hai mươi tới hai lăm, chu cấp hai mươi triệu nếu đáp ứng nhu cầu.”
“Tìm bạn gái đi du lịch cùng gia đình, giá thuê hai triệu một ngày, phát sinh thêm sẽ trao đổi sau.”
“Cần tìm SGBB tuổi từ mười tám tới hai mươi hai. Tuần gặp hai lần, mỗi tháng chu cấp mười triệu.”
“Tìm FWB nam, cao hơn mét bảy, tuổi không quá ba mươi, không mập, không hút thuốc, có kinh tế tốt.”
“Tìm em trai để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.”
Nó kéo xuống một dọc, đều là những bài đăng đều liên quan đến mua bán tình dục. Những bài đăng trong đây giống như bài quảng cáo, người cần trực tiếp liên hệ với người đăng thông tin rồi trao đổi. Bởi vì thế nên thật giả lẫn lộn, gặp đúng ý hay không phải do duyên trời.
Có khi bà già U50 đăng tin tuyển SGDD nữa không chừng, hay thằng khứa nào đó giả gái tuyển bạn trai để lừa tiền.
Tưởng chừng như có gì hay ho, thế là nó đóng lại trang web rồi ngả lưng ngủ một giấc đến chiều.
Đầu giờ chiều sau khi cơm nước xong xuôi thì nó xách xe chạy sang phòng Hạnh, trên tay mang đồ ăn tối và một ít trái cây cho cô.
Vui vẻ với nhau đến gần tối, nó đứng dậy chỉnh sửa quần áo ngay ngắn sau đó phóng xe về nhà. Trước khi đi không quên trao cho Hạnh một nụ hôn lên môi.
Nó về vừa tới nhà thì phát hiện một bóng dáng khác cũng vừa về trước nó chưa tới một phút.
Thư vừa chạy xe vào sân thì nó ngay sau đuôi phóng xe vào.
“Về trễ như vậy à.” Nó liền hỏi thăm.
“Ừm… Công việc hơi nhiều.” Thư cười rồi trả lời nó.
Phương cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của Thư, cô gái năng động hay cười hằng ngày vì công việc phải thành ra bộ dạng này đây.
“Sao không phụ bán giúp mẹ đi.” Phương dựng xe xuống rồi thay Thư dắt xe vào trong.
“Chưa biết… Để coi tình hình đã…” Thư ngập ngừng trả lời, bước đi chầm chậm theo sau lưng nó.
“Cơm nước gì chưa. Có đói bụng không?” Phương lại hỏi.
“Lúc chiều có ăn rồi. Ăn không vô.” Thư trả lời chậm rãi.
“Thôi lên nghỉ ngơi đi. Cái mặt không còn một chút năng lượng.” Phương nhìn lại Thư, sau đó cười rồi khuyên.
Thư cười nhẹ đáp lại, cô bước chậm lên nhà sau đó đi thẳng vào phòng.