Phần 60
Việc kinh doanh của nhà hàng khách sạn Hàng Châu vẫn được Phương giữ nguyên, quản lý Hữu, bếp trưởng thì thay bằng một người khác, có Phương chỉ dẫn nên bọn họ rất nhanh chóng sẽ nâng cao được tay nghề.
Có chủ mới nên mọi người ai ai cũng lo việc sẽ thay đổi nhân viên, nhưng sau khi được nghe quản lý Hữu báo tin rằng tất cả mọi người đều vẫn giữ nguyên nhiệm vụ. Hơn nữa lương bổng vẫn y như cũ mà tính toán làm mọi người vô cùng mừng rỡ.
Duy chỉ có Phương là đang đau đầu bởi vì hiện tại vẫn chưa có tiền để xoay sở trong giai đoạn hiện tại. Công ty hay nhà hàng khách sạn vẫn chưa có nguồn tiền để trả lương hằng tháng cho nhân viên.
Nếu trong thời gian này không tạo ra thu nhập thì cho dù có hệ thống đi chăng nữa cũng mãi nó chẳng tiến lên được bao nhiêu.
Nhanh chóng nó nhấc máy gọi cho chú Định:
“Alo… Tôi nghe thưa giám đốc.”
“Ông đừng có kêu tôi là giám đốc nữa. Gọi tên đi cho dễ chịu… Haha…”
Để không tạo cảm giác gò bó trong công việc, Phương lại đề nghị.
“Được… Vậy gọi là cậu chủ đi…” Chú Định trầm ngâm một chút, lại nói.
“Thôi được rồi… Tùy chú vậy.” Phương cũng gật đầu, nghe vậy cũng đỡ hơn là giám đốc này kia. Hai chữ giám đốc làm nó áp lực không chịu được.
Phương qua lời chú Định cũng hiểu rõ tài chính công ty Xuyên Á cũng chỉ có vài trăm triệu đồng. Thỉnh thoảng hệ thống đặt ra vài lệnh trên sàn giao dịch tạo nên nguồn thu nhưng sẽ không ổn định trong một thời gian dài.
Để có vòng tiền cho công ty làm các việc khác thì phải có cách nào đó làm ra tiền trong thời gian này.
Phương sau khi bàn bạc kỹ với chú Định và lên kế hoạch cho sự kiện đón chứng khoán sắp tới.
Hôm nay chính là ngày mà chỗ thằng Đức và anh Tuấn chuyển cho nó tiền để có thể đầu tư sinh lời. Nhân dịp này nó nhất định phải kéo vốn công ty lên thêm một phần, đỡ phần nào hay phần đó. Một hai trăm triệu cũng chỉ đủ…
Trong thời gian này nó phải tìm cách để PR Hàng Châu lên nhằm tiếp cận số lượng khách lớn trong thời gian sắp tới.
Phương ước gì có người quản lý giúp nó khối tài sản này để nó có thể rảnh rỗi đi chơi bời một chút.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-sinh-vien.html
“Nào… Vào nhà đi Phương…”
Mẹ Minh Nguyệt vô cùng mừng rỡ, bà mong chờ ngày này tới đã từ rất lâu rồi. Thời gian thấm thoát thôi đưa không ngờ lại nhanh tới như vậy. Nhìn Phương ngày càng thuận mắt, trong nội tâm bà đã công nhận đứa con rể này rồi.
“Dạ… Con mang chút quà tặng cho cô ạ.” Phương thuận tay chuẩn bị vài món quà để trong giỏ. Đến nhà người ta mà đi tay không thì không thể chấp nhận được.
Mấy hôm trước nó đi dạo trong hệ thống thấy có vài món đồ khá nay nên mua tặng cho mẹ của Minh Nguyệt xem như thế nào.
Đa số là đồ dùng của phụ nữ nên nó không xài thử được bởi không đánh giá được chất lượng. Nhưng đồ của hệ thống thì nó cũng yên tâm phần nào.
“Lại còn tặng quà. Con tới chơi đã là chuyện vui rồi. Mau vào trong đi Phương.” Mẹ Minh Nguyệt gương mặt rạng rỡ, tuy hàng gần quá U40 nhưng trên gương mặt kia vẫn chưa xuất hiện các nếp nhăn.
Đến cả Phương còn không nghĩ rằng mẹ nàng lại trẻ tới như vậy, nhưng nghĩ lại gia đình nàng có điều kiện nên việc bảo trì nhan sắc là không thành vấn đề với họ.
Nhà của Minh Nguyệt cũng không phải to lớn gì, lại có vẻ hơi đơn giản hơn. Tuy nhiên lại được đặt trên một mảnh đất to ở trung tâm thành phố thì phải suy nghĩ lại.
“Cứ tự nhiên nhé Phương… Chỉ có hai mẹ con ở nhà nên có hơi vắng vẻ.” Mẹ Minh Nguyệt lại nói, dẫn Phương vào phòng khách. Sau khi mang đồ đi cất thì lại ra bàn ngồi nói chuyện cùng với nó một hồi.
Rót cho Phương một ly nước lọc, sau đó lại nói: “Con ngồi chơi một lát nhé, Minh Nguyệt sắp về rồi, cô vào bếp nấu vài món. Đã hứa là sẽ mời con một bữa cơm mà.”
“Hay là để con nấu đi.” Phương lại đứng lên đề nghị.
“Như vậy sao mà được.” Mẹ Minh Nguyệt chưa kịp nói hết câu thì Phương lại cười nói: “Được chứ cô, xem như hôm nay cho con thử tay nghề đi.”
Nhìn gương mặt tự tin của Phương làm mẹ Minh Nguyệt cũng phải bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại một chút thì thấy Phương nói cũng đúng.
Trước sau gì cũng làm con rể, thôi thì hôm nay thử tay nghề của con rể tương lai một chút xem sao.
“Vậy… Con vào bếp để cô chuẩn bị cho.” Mẹ Minh Nguyệt lại nói.
“Được…” Phương khẽ gật đầu, nó lại nhẹ nhàng bước sau lưng cô.
Đồ cũng đã chuẩn bị sẵn, sợ Phương không biết cách nấu nên cô cũng tận tình hướng dẫn.
Phương liên tục gật gù làm theo, với trình độ nấu ăn của nó bây giờ chỉ cần hướng dẫn sơ qua thôi là nó có thể làm được một cách dễ dàng.
Từng món từng món cũng đã dần hoàn thiện, mùi hương thơm nực nồng tỏa ra từ căn bếp làm mẹ Minh Nguyệt cũng phải trầm trồ thán phục.
Cô không ngờ Phương lại có tài nghệ nấu ăn cao như vậy, bởi khi nãy bắt gặp ánh mắt tự tin của nó đã làm cô nghi ngờ, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng làm thế nào mà Phương lại tự tin tới như vậy.
“Được rồi… Cuối cùng cũng xong…” Mẹ Minh Nguyệt phụ nó dọn các món lên bàn, cũng đã tới giờ con gái cô về.
Hôm nay có công việc đột xuất nên Minh Nguyệt phải thay mẹ đi một chuyến, hôm qua nàng vô cùng trông ngóng tới ngày hôm nay vậy mà lại còn phải xử lý công việc.
Sau khi xong công việc nàng liền vội chạy về.
“Oa… Hôm nay mẹ nấu sao lại thơm tới như vậy.”
Vừa bước vào nhà, mùi hương từ nhà bếp lan tỏa ra làm nàng vô cùng ngạc nhiên.
“Về rồi à?” Mẹ Minh Nguyệt nghe giọng con gái từ ngoài phòng khách liền cười hỏi.
“Đúng rồi… ủa mà khoan…” Minh Nguyệt vội bước vào nhà bếp, liền thấy khung cảnh hơi sai sai. Rõ là nàng mời Phương tới nhà ăn, nhưng tại sao vị trí đứng lại không đúng như vậy.
“Về rồi hả… Hôm nay anh đáp ứng lời hứa rồi nhé. Mau vào ăn luôn nào.” Phương tháo bỏ cái tạp dề trên người, tay vẫn còn chưa khô.
“Đừng nói là anh nấu…” Minh Nguyệt khẽ che miệng lại để dấu nổi bất ngờ này, tuy nhiên đôi mắt long lanh kia lại không thể dấu đi được.
“Là Phương đòi nấu cho con ăn đó.” Mẹ Minh Nguyệt lại khẽ xen vào, lời nói ẩn chứa ngụ ý.
“Mẹ này…” Minh Nguyệt làm sao không nhận ra được, liền khẽ đưa đẩy người làm ra dáng vẻ xấu hổ.
“Thôi vào ăn luôn nhé.” Phương lại cười nói.
“Đây làm như nhà anh không bằng.” Minh Nguyệt đánh ánh mắt về Phương, sau đó bắt đầu ngồi vào bàn cơm.
Một bữa ăn không làm khó được Phương, tuy chỉ có vài nguyên liệu không mấy cầu kỳ nhưng cũng đủ để nó làm một mâm cơm thịnh soạn.
“Ăn nhiều một chút…” Phương thỉnh thoảng gắp vài miếng thịt cho Minh Nguyệt làm nàng vô cùng hưởng thụ.
“Công nhận anh nấu ăn thật giỏi.” Minh Nguyệt khẽ nuốt xuống, miệng vẫn liên tục khen các món ăn trên bàn.
“Con xem… Ăn đến cả hết đồ ăn.” Mẹ nàng cũng phải lên tiếng, Minh Nguyệt hôm nay quả thật vô cùng vui vẻ. Ở nhà đó chính là lúc tính cách tươi trẻ của nàng bộc phát, nhìn dáng vẻ này đến cả Phương còn phải thích thú.
“Mẹ không phải cũng ăn tới ba chén cơm hay sao? Bình thường mẹ có ăn nhiều như vậy đâu.” Minh Nguyệt bĩu môi, ai bảo người ta lại nấu ăn ngon như thế. Nhìn đồ ăn trên bàn đã hết sạch làm nàng vô cùng luyến tiếc nữa huống chi là.
“Không phải con cũng ba chén hay sao? Xem cái bụng kìa… bắt đầu nhô ra rồi đấy.” Mẹ nàng lại chỉ tay xuống chiếc bụng của nàng rồi nói.
Quả thật hôm nay ăn cơm vô cùng ngon làm Minh Nguyệt không thể kiểm soát được. Nhìn xuống cái bụng gần như nhô ra kia nàng chợt giật bắn mình.
“Ăn nhiều một chút cũng không sao đâu. Nếu cô thích thì có thời gian rảnh con lại sang nấu cơm.” Phương cười cười, hai mẹ con này bên ngoài giữ lời nói bao nhiêu thì về nhà lại thoải mái nói chuyện bấy nhiêu.
Minh Nguyệt bình thường vô cùng thông minh sắc sảo, về nhà lại như cô gái tinh nghịch đầy cá tính. Phương lại thích tính cách khi ở nhà của nàng hơn, bởi nó mang lại cảm giác vui tươi hơn là một sự thông minh đến đáng sợ của nàng.
“Được… Vậy mỗi tuần phải tới nấu cho em ăn một ngày… À không hai ngày càng tốt…” Minh Nguyệt không chần chờ, lém lỉnh nói.
“Nhìn cái mặt kìa… Rõ là mê trai mà còn giả bộ. Phương còn công việc của nó, đâu phải lúc nào cũng rảnh để tới nấu ăn cho con chứ.” Mẹ nàng lại lên tiếng giải thích thay cho Phương, bởi cô có nghe Phương nói phong phanh về công ty của nó.
Tuy không rành nhưng vẫn không thể nào có nhiều thời gian được, vì vậy cô lại nói tiếp: “Cứ khi nào rảnh thì sang đây chơi, nhắn cô hay trước một tiếng để cô chuẩn bị nhé.”
“Đó… Rảnh cả tuần chắc anh Phương dọn sang đây ở luôn à?” Minh Nguyệt lại tiếp tục cãi.
“Cô đó… Chỉ giỏi phản biện. Thôi hai đứa ra ngoài chơi đi để mẹ dọn cho.” Mẹ Minh Nguyệt lại nói, sau đó đuổi hai cô cậu ra bên ngoài. Lý do duy nhất cũng chính là dành cho hai đứa không gian riêng.
Nhận thức được ý đồ của mẹ, Minh Nguyệt liền không tiếp tục tranh luận với mẹ nữa. Thế là nàng cùng với Phương ra phòng khách ngồi chơi.
“Xe ngoài kia là của anh à?” Minh Nguyệt nhớ lại, liền hỏi.
“Đúng rồi…” Phương khẽ cười, nó chẳng dám bịa chuyện với Minh Nguyệt bởi chỉ cần nàng hỏi vài câu thì nó sẽ dễ dàng nói ra sự thật.
“Nghe mẹ nói anh mở công ty sao? Công ty gì thế?” Cô nàng lại tiếp tục hỏi.
“Công ty đầu tư tài chính chứng khoán thôi mà.” Phương lại đáp.
“Ồ… Anh biết chơi chứng khoán sao? Nguy hiểm lắm đó.” Minh Nguyệt cảm thán, sau đó lại nói.
“Có chơi thì có chịu mà, có lời cũng có lỗ. Không phải mẹ em cũng từng mạo hiểm mới có được như bây giờ sao.” Phương khẽ cười, nó lại đáp.
Minh Nguyệt khi từ nãy giờ đã kể về mẹ nàng rất nhiều, lúc nhỏ chỉ vì ham chơi không nghe lời ông bà mà mới có nàng. Cha nàng lại một mực từ chối đứa con như nàng, mẹ Minh Nguyệt vì thế nên vô cùng đau khổ.
Bản năng của người làm mẹ không thể nào bỏ mặt con mình được, không thể nào để con mình chịu khổ. Mẹ nàng nhiều lần vay tiền nặng lãi để tạo nên cơ nghiệp.
Để có được cơ ngơi như ngày hôm nay thì đã trả qua thất bại vô số lần. Và Minh Nguyệt cũng được xem như món quà quý báu mà ông trời đã dành lại cho mẹ nàng.
Một đứa con vô cùng thông minh và xinh đẹp và hơn thế nữa giúp mẹ xây dựng các mối kinh doanh cho tới bây giờ.
Tuy Minh Nguyệt vẫn còn chưa ra trường nhưng đã có thể giúp mẹ quản lý một phần cơ nghiệp của mẹ nàng hiện tại.
“Đây là tất cả do chính tay em trồng sao? Đẹp quá.” Phương khẽ bước theo Minh Nguyệt đi dạo quanh vườn nhà nàng.
Một khu vực không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng đảo mắt một vòng thì thấy đâu đâu cũng là hoa.
“Rảnh rỗi chăm sóc một chút thôi mà.” Minh Nguyệt nhẹ bước chân vào vườn hoa do chính tay mình vun trồng, lại khiêm tốn đáp.
“Anh thấy em còn giỏi hơn cả anh đấy.” Phương không khỏi cảm thán, nhìn cái vườn hoa này cũng đủ biết Minh Nguyệt bỏ không ít tâm huyết vào trong này.
“Vậy mới xứng đáng đi chung với anh chứ.” Minh Nguyệt đôi mắt sáng rỡ tự tin đáp. Phụ nữ thích nhất là lời khen, đặc biệt là những lời khen từ người mình thích.
Phương khẽ cúi mặt khẽ cười, không thể phụ nhận tài năng của nàng.
Cả hai lại ngồi xuống trò chuyện thêm một lúc, thời gian chậm trôi như ủng hộ cả hai người ở bên nhau. Đến cả ông trời cũng ủng hộ, một ngày trời vô cùng mát mẻ và không nắng chút nào. Cả hai ngồi đến quên cả thời gian, cho tới khi mẹ nàng phải bước ra nhắc nhở.
“Thưa cô con về.” Phương bước ra xe, cũng không thể ở lại quá lâu mặc dù mẹ Minh Nguyệt còn muốn mời nó thêm một buổi tối.
“Được. Con về cẩn thận, khi nào rảnh lại sang chơi.” Mẹ Minh Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, nhìn thấy con mình vui vẻ làm cô vui lây.
Phương chào tạm biệt hai mẹ con, không quên nhắc nhở mẹ Minh Nguyệt sử dụng các món quà mà nó đã tặng lúc sáng rồi lái xe quay trở về căn hộ của mình.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, mai lại chính là ngày mà nó sẽ tiến hành cuộc chơi chứng khoán đầu tiên. Nó nhờ vào hệ thống đã vẽ trước con đường đi thế nào là hợp lý để sinh lời cao nhất có thể.
Tuy có một chút hồi hộp nhưng nó lại vô cùng phấn khích. Khi số tiền mà nó có càng cao thì nó càng tiến đến gần các mối quan hệ lớn hơn, khi đó nó mới có thể làm chủ được cuộc chơi trong tương lai.
Chỉ bằng một nhà hàng và công ty chỉ là nền móng để nó hướng tới những thứ cao hơn.