Phần 65
“Không có gì…” Minh Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khóe miệng lại nở nụ cười: “Sao… anh đã làm được món gì rồi?”
Không còn một chút bực bội, Minh Nguyệt dùng một bộ dáng mong đợi hướng mắt về phía Phương làm nó cảm thấy có chút cảm thương cho cô nàng.
Khi nãy không phải nó không thấy, việc làm chế tác trang sức nó đã làm xong chỉ vài phút trước đây, khi bước ra nó thấy Minh Nguyệt đang nói chuyện với thái độ vô cùng bực bội nên nó nép sang một bên để quan sát tình hình.
Hành động của tên khi nãy làm nó cảm thấy vô cùng hài hước, càng ngày nó càng cảm thấy Minh Nguyệt quả thật không phải một cô gái dễ dãi mà mọi khi trơ gương mặt ngây thơ ra để nói chuyện với nó.
Mà Phương cảm thấy Minh Nguyệt thật sự xem nó như người nhà mới có thể tạo cho nó cảm giác dễ gần. Khi nãy chứng kiến nàng vô cùng lạnh nhạt với một người khác làm thấy nó đã chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí của Minh Nguyệt.
“Nhắm mắt lại xem.” Nó lại khẽ cười, tỏ vẻ bí hiểm.
Minh Nguyệt một mực nghe theo mà chẳng một chút bận tâm, đôi mắt của nàng khẽ nhắm lại với dáng vẻ vô cùng mong chờ. Nàng chẳng một chút suy nghĩ về Phương sẽ cho nàng bất ngờ gì bởi nàng biết rõ, thứ đồ mà Phương tặng cho dù có như thế nào thì nàng sẽ vui vẻ mà nhận lấy.
Mặc kệ thời gian để gặp mặt mấy cô gái kia đã tới, Minh Nguyệt vẫn chẳng bận tâm mà ngồi đợi bất ngờ của Phương dành cho nàng.
“Tén ten… Tặng em…”
Từ trong tay của Phương, một đôi bông tai bằng bạc được treo lủng lẳng ở giữa hai bàn tay nó.
“Đây là…”
“Phượng hoàng hoa… Kiêu sa và quyền lực.” Phương khẽ nói.
Chỉ vài từ đã đủ miêu tả vẻ đẹp của hai chiếc bông tai này, không phải là một tác phẩm điêu khắc mà đây chính là một tuyệt phẩm.
Minh Nguyệt ánh mắt rung động, nhìn món đồ trước mắt nàng không thể tin được món đồ này do chính tay Phương làm nên.
“Anh mua ở đâu?” Minh Nguyệt lại hỏi.
“Ơ… Không tin đây là do anh làm à? Em nhìn xem đây toàn là vật liệu lấy từ phòng của em đấy.” Phương cười trong sự bất lực, bao công sức của nó bây giờ qua miệng Minh Nguyệt lại là hàng mua được ở chỗ nào đó, điều này làm nó không thể chấp nhận được.
Minh Nguyệt đôi mắt không rời đôi bông tai, đúng là cả đôi bông tai này được làm một phần bằng vàng và một phần bằng bạc. Nhìn sơ qua liền biết chính là những vật liệu trong phòng của nàng.
Nhưng Minh Nguyệt vẫn một mực không tin rằng Phương lại có một thân tài nghệ như vậy: “Thật đây là do chính tay anh làm?”
“Em thử nói xem…” Phương chẳng biết giải thích như thế nào, đây quả thật là do chính tay nó làm đấy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đôi bông tay này được chế tác vô cùng điêu nghệ. Từng đường nét được thể hiện một cách hoàn hảo. Con chim phượng hoàng được làm bằng vàng lung linh nằm ở giữa các bông hoa bằng bạc. Điều đáng nói ở đây là nhìn vào rất sống động, không giống như một tác phẩm điêu khắc chút nào.
Minh Nguyệt khẽ nhận lấy đôi bông tai từ tay Phương, đôi mắt nàng vẫn không rời đôi bông tai này, bởi nàng rõ hơn ai hết đây chính là món đồ trang sức đẹp nhất mà nàng có thể cầm trên tay. Đặc biệt hơn nữa lại chính do Phương tặng nàng.
“Nhưng mà… Mang món này ra cho họ xem lỡ họ vừa mắt rồi sao?” Minh Nguyệt lúc này như đứa trẻ con bảo vệ món đồ mình yêu thích, đôi mắt long lanh nhìn Phương.
“Vậy thì thêm cái này nữa… Được không?” Phương khẽ cười, mọi thứ nó đã chuẩn bị trước hoàn toàn.
Khi nãy vào phòng nó thấy có vài phôi ngọc dùng để điêu khắc vòng tay, trong đầu nó lại luân chuyển suy nghĩ.
Sau khi làm xong chiếc bông tai cho Minh Nguyệt thì nó mới bắt đầu xử lý tới chiếc vòng tay bằng ngọc kia.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên nó không thể hoàn thành một cách hoàn mỹ đối với chiếc vòng tay ngọc này được. Tuy nhiên bao nhiêu cũng đủ để nó trở thành một tác phẩm đẹp rồi.
“Đây là…” lúc này Minh Nguyệt mới không khỏi sự bất ngờ, tay nàng khẽ che miệng, đôi mắt to tròn.
Nàng làm sao không nhận ra cái phôi ngọc này chứ, đây là một trong ba phôi ngọc nàng chuẩn bị để tập điêu khắc mà.
Bởi vì đây là phôi ngọc nên việc điêu khắc sẽ rất khó khăn bởi vì nó có độ cứng, nếu làm không cẩn thận sẽ vỡ. Không giống như việc tạo tác phẩm bằng vàng hay bạc bởi hai thứ đó có tính dẻo, còn phôi ngọc này lại là điều hoàn toàn khác.
Nhưng nhìn xem thứ đang nằm trên tay Phương, đúng là phôi ngọc đó. Nhưng bây giờ lại được chạm trổ một cách tinh xảo vô cùng. Từng bông hoa sen trên đó như được hái gắn vào chứ không phải được điêu khắc, Minh Nguyệt cảm nhận được cả hương thơm ngào ngạt của hoa sen từ chiếc vòng ngọc kia.
Một cái phôi ngọc ruby hồng, giá cả cũng chỉ tầm hơn mười triệu, nhưng sau khi qua bàn tay của nghệ nhân thì giá cả của nó có thể đội lên hàng mấy lần.
“Sao… Còn thắc mắc gì nữa không?” Phương mỉm cười hài lòng, sau khi tung ra con bài này thì Minh Nguyệt không còn mảy may một chút nào về việc nó có thể điêu khắc được nữa.
“Em thật không ngờ đó…” Minh Nguyệt lúc này vẫn chưa thoát khỏi sự bất ngờ, gương mặt rạng rỡ vô cùng.
“Được rồi mau mang ra cho người ta xem hàng đi.” Phương khẽ xoa mũi, bốn cô gái ngoài kia chắc hẳn sẽ có một màn bất ngờ vô cùng cho mà xem.
Nếu đã làm khó Minh Nguyệt thì nó sẽ không ngại mà làm cho các cô bẽ mặt một lần.
“Khoan đã… Em đeo đôi bông tai này lên đi.” Phương lại nói tiếp. Nó không ngại để mấy cô gái kia lóe mắt một lần.
“Có được không?” Minh Nguyệt lại đưa mắt về Phương, món đồ này này thật chẳng muốn sử dụng một chút nào cả. Nàng chỉ muốn một mình nàng có thể nhìn ngắm món đồ này mà thôi.
“Ngốc… Anh làm được một món chẳng lẽ chục món không làm được. Có thời gian anh sẽ làm cho em một bộ trang sức.” Phương hiểu tâm ý của Minh Nguyệt, nó lại tự tin nói.
“Thật chứ…”
“Thật… Nhưng mà tiền vật liệu em phải chịu nhé…” Phương lại nói tiếp, sau đó cười cười.
“Hừ… Em chẳng tiếc một chút vật liệu này đâu… Mau đeo cho em đi.” Minh Nguyệt khẽ lườm Phương một cái, tưởng rằng có chuyện gì khó khăn. Nàng là ai cơ chứ, một vài mảnh này nàng quá dư sức để bỏ ra.
“Được… Haha… Đẹp rồi đó…”
Đeo xong đôi bông tai cho Minh Nguyệt, dường như nàng lại trở nên cao quý hơn nhiều so với khi nảy. Đôi bông tai treo lủng lẳng trên kia làm chiếc cổ cao thanh thoát kèm gương mặt của nàng trở nên sáng rỡ.
Minh Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, trong lòng như một dòng nước ấm chảy dọc sau khi được Phương khen.
“Em đi đây…”
“Được.” Phương gật nhẹ đầu, sau khi Minh Nguyệt rời khỏi phòng, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu nó một lần nữa.
“Ting. Hết hạn sử dụng khả năng điêu khắc cấp 1.”
“Chúc mừng bạn mở khóa kỹ năng mới. Bạn nhận được 23% cổ phần bệnh viện Quốc tế Hạnh Phúc.”
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-sinh-vien.html
Minh Nguyệt điều chỉnh lại hơi thở, tự tin bước ra ngoài.
So với một tiếng trước, Minh Nguyệt hoàn toàn rũ bỏ trạng thái mệt mỏi. Thay vào đó là sự tự tin và tràn đầy năng lượng.
Bên cạnh đó không ít nhân viên bên ngoài nhận ra trên người nàng xuất hiện thêm một vật trang sức. Mà chính vật trang sức kia càng làm nhan sắc của nàng trở nên quý phái hơn bội phần.
Một số nhân viên nữ còn đánh một ánh mắt ghen tị về phía cô chủ nhỏ của mình. Không biết mẹ nàng may mắn tới cỡ nào mà có thể sanh ra được một cô gái tài sắc vẹn toàn như vậy.
Hơn nữa họ còn không quên đánh chủ ý lên đôi bông tai kia, phải nói thứ đồ đó các nàng chưa được gặp bao giờ. Bình thường Minh Nguyệt rất ít khi diện lên người trang sức, chỉ khi nào đi các buổi hội nghị lớn mới tô điểm một chút cho bản thân.
Nhưng sau đó nghĩ lại cô chủ nhỏ mình phải gặp mặt với bốn mỹ nhân đang ung dung ngồi trong phòng kia ngay lập tức mọi người phải suy nghĩ lại. Tất cả âm thầm cầu mong cho cô chủ nhỏ mình đối phó thành công với những người trong kia đó chính là niềm vui của chung tất cả bọn họ.
Thái độ khi nãy của cô gái kia đã rơi vào mắt tất cả mọi người ở đây, vô tình làm xấu đi hình tượng của các mỹ nhân trong mắt các nhân viên.
“Để các vị chờ lâu. Đây là một số món trang sức được tuyển chọn.”
Minh Nguyệt bước vào phòng cùng với cô nhân viên khi nãy, ánh mắt không giấu được vẻ tự tin, trên môi khẽ nở một nụ cười nhẹ.
“Cuối cùng cũng đã tới rồi sao? Để chúng tôi xem nào có món đồ nào vừa mắt hay không”
Cô gái Bảo Trân kia vẫn không thể kiềm chế được cái miệng của mình, đôi mắt vẫn chưa nhìn vào chiếc hộp gỗ đặt trên bàn. Cô chẳng tin được ở đây lại có thể có món nào vừa mắt mình.
“Chị Tâm Như xem…” Cô nàng Bảo Trân kia vẫn còn muốn nói gì đó với cô gái tên Tâm Như khi, nhưng sau khi quay sang thấy ngay ánh mắt đầy nóng bỏng của Tâm Như làm cô bất ngờ.
Nhìn theo ánh mắt của Tâm Như rơi vào hộp gỗ, Bảo Trân không khỏi tò mò dõi theo ánh mắt của Tâm Như.
Bên trong hộp gỗ đặt vỏn vẹn ba món đồ, một chiếc nhẫn, một chiếc vòng cổ và một chiếc vòng tay bằng ruby hồng.
Cả ba cô gái đều không nhịn được cùng nhau nhìn chiếc vòng tay đặt trong hộp gỗ kia, sau đó không hẹn mà lại cùng nhau ngẩng lên.
Rõ trong tâm trí của cả ba cô gái đều mong muốn đạt được chiếc vòng tay kia. Bởi vì nó thật sự quá đẹp, cho dù một nghệ nhân điêu khắc cũng không dễ hoàn thành tác phẩm này.
Cả ba cô nàng đều có ánh mắt nhìn đồ, chỉ cần sơ ngang liền biết giá trị của chiếc vòng tay kia không nằm ở vật liệu, mà chính là nằm ở người chế tác ra món đồ kia.
Phải là người có bao nhiêu năm kinh nghiệm mới có thể hoàn thành được tác phẩm tuyệt vời tới như vậy. Trong thành phố này nếu tìm một người có khả năng điêu khắc hoàn hảo như thế cũng có thể đỏ mắt không tìm ra.
“Chị Tâm Như…” Bảo Trân lại một lần nữa lên tiếng, nhưng lần này cũng như lần trước, cô lại bắt gặp ánh mắt của Tâm Như còn nóng bỏng hơn cả mình.
Bởi vì sao?
Bởi vì Tâm Như đang vô cùng rúng động nhìn vào đôi bông tai mà Minh Nguyệt đang sở hữu.
Trong lòng Tâm Như lúc này vô cùng tò mò không biết cô gái kia ở đâu có được đôi bông tai này. Nhìn sơ ngang liền nhận ra đó cũng chỉ được tạo thành từ các vật liệu bình thường.
Nhưng cái đặt biệt ở đây chính là nằm ở người chế tác, họ đã thổi hồn vào sản phẩm của mình một cách vô cùng tự nhiên.
Minh Nguyệt làm sao không biết Tâm Như đang nhìn mình bằng cặp mắt đầy tham vọng, cùng là phụ nữ với nhau nên Minh Nguyệt hiểu hơn ai hết. Thứ mà bản thân muốn có thì trong ánh mắt đã thể hiện lên đó rồi.
Chứng kiến cô gái kia nhìn mình, Minh Nguyệt đôi môi khẽ cong lên hạnh phúc. Làm sao để có được thời khắc này, đó chính là do chàng trai kia đã tạo nên sự đột biến.
“Như thế nào? Các vị có cảm thấy hài lòng hay không?” Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Lúc này Tâm Như mới biết mình đã quá thất thố trong ánh mắt liền dời ánh mắt về phía cái hộp gỗ trên bàn.
“Được… Không biết vị nghệ nhân kia có thể dành thời gian để tạo một bộ trang sức cho chúng tôi hay không?” Tâm Như ngoài mặt vẫn đang bình tĩnh, nhưng bên trong lại vô cùng hồi hộp, nhìn thấy đôi bông tai kèm chiếc vòng tay này không khỏi đoán ra chính là từ một người.
Nếu đã có người tài hoa như vậy nàng làm sao mà có thể bỏ qua được cơ chứ. Nếu đã có một nghệ nhân sẵn sàng làm việc trả công như thế thì nàng phải tìm cơ hội bắt lấy.
“Chuyện này… Tôi phải hỏi lại vị kia mới được.” Minh Nguyệt khẽ cười, làm ra vẻ bí hiểm. Đối với những người này càng đáp ứng dễ dàng thì họ càng lấn tới, phải tạo một bức rào để họ biết khó khăn mới đạt được.
“Được… Mong có câu trả lời sớm.” Tâm Như chầm chậm đáp, nàng vô cùng mong đợi câu trả lời của Minh Nguyệt.
“Đợi tôi một lát.” Minh Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó giả vờ bước ra khỏi phòng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, biết rõ lần này dằn mặt được bốn cô gái kia. Từ đây về sau sẽ không còn dám tới tìm nàng để gây sự nữa, nếu có tìm thì chắc chắn là nhờ vả chứ không có vẻ thượng đẳng như bây giờ.
Sau khi gọi điện thoại cho Phương để báo tình hình thì Minh Nguyệt lại bước chân vào phòng kia.
“Được rồi. Vị kia bảo trong ba ngày sẽ làm cho các vị.” Minh Nguyệt thông báo một câu ngắn gọn.
“Không sớm hơn được sao?” Bảo Trân lại không nhịn được lên tiếng.
“Chuyện đó không phải tôi có thể quyết định.” Minh Nguyệt trịnh trọng nói, làm ra vẻ khó khăn.
“Được. Cứ thoải mái, chúng tôi có thể đợi được. Còn chiếc vòng này có giá bao nhiêu?” Tâm Như nhẹ nhàng đồng ý, gạt phăng đi sự mè nheo của Bảo Trân.
“Chiếc vòng đó vẫn chưa hoàn thiện. Nếu hoàn thiện có giá tám mươi triệu.” Minh Nguyệt lại đáp.
Số tiền mà Minh Nguyệt đưa ra làm cô nhân viên đứng bên cạnh phải giật mình, bởi nàng biết rõ cái phôi ngọc đó đáng giá bao nhiêu, thử nhẩm liền toát mồ hôi hột, số liền gấp tận bốn lần tiền mua phôi.
“Được. Tôi sẽ trả tiền trước, có thể nhận chung với các món đồ trang sức được không?” Tâm Như trong mắt không mảy may một tia rung động, thoải mái nói.
“Được. Trong vòng ba ngày sẽ liên hệ lại các cô để nhận hàng.” Minh Nguyệt mỉm cười nói, vụ làm ăn này xem như hoàn thành trót lọt.
Sau khi bốn cô gái rời đi, Minh Nguyệt vội tìm Phương kể lại sự tình khi nãy. Nàng lúc này như một đứa trẻ đang kể lại chiến tích của mình.
Phương vui vẻ nhìn Minh Nguyệt đang trong bộ dạng đáng yêu này, không ngờ rằng phụ nữ lại có thể nhiều gương mặt đến như vậy.
“Được rồi… Vậy đi nấu ăn được chưa?”
“Được nha… Anh nhắc em mới nhớ… Em đói rồi.”