Phần 67
Sáng sớm nó đánh xe vào nhà hàng Hàng Châu thăm quan một vòng, thấy mọi chuyện đều đã yên ổn.
Quản lý Hữu vui mừng báo cho Phương những tin tức tốt những ngày này. Doanh thu của nhà hàng ngày một tăng, kéo theo đó khách sạn cũng đang vào quỹ đạo hoạt động.
Chỉ sau hơn một tháng từ ngày Phương tiếp quản, nhà hàng khách sạn đã như thay một cái áo mới.
Trong một tuần lễ trở lại đây doanh thu ngày một tăng chứ không giảm. Mà điều góp phần quan trọng nhất đó chính là chất lượng món ăn. Đã có vài bài báo đánh giá cao về độ ngon của các món ăn tại đây, lại càng làm danh tiếng của Hàng Châu ngày một được nâng cao.
Quản lý Hữu còn vui hơn nữa đó chính là đã có một số công ty muốn ký hợp đồng tiếp đoàn khách của bọn họ. Đa số là các đoàn khách nước ngoài nên chất lượng phục vụ phải đạt tiêu chuẩn của bọn họ, mà Hàng Châu lại vừa vặn đáp ứng đủ cả về việc nơi ở lẫn chỗ ăn.
Hơn thế nữa chi phí lại nằm ở mức vừa phải nên cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất cho bọn họ.
“Chuyện đó ông cứ quyết định đi. Nếu trong thời gian tới Hàng Châu có doanh thu tốt, mọi người sẽ được tăng trợ cấp.” Phương khẽ gật đầu, mọi việc đã như nó mong muốn.
“Được vậy thì tốt quá. Tôi tin chắc mọi người sẽ cố gắng.” Quản lý Hữu trong lòng lại hớn hở hơn bao giờ hết.
Chỉ trong vòng có một tháng mà nơi này như mặc áo mới, ông chủ mới này không những không đuổi mà còn mang lại cho bọn họ bao nhiêu lợi ích nữa là đằng khác.
Ông cam đoan rằng tìm khắp thành phố này cũng không có một nơi nào có đãi ngộ nhân viên cao như ở đây.
“Được. Ông cảm thấy còn thiếu thứ gì cứ việc nhắn cho tôi hay.” Phương ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại nói ra.
“Hiện tại mọi việc vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của tôi. Nhưng mà…” Quản lý Hữu lại ngập ngừng.
“Hửm… Có chuyện gì ông cứ nói đi.” Phương nghe thái độ kia của quản lý Hữu liền muốn nghe ông ta nói thêm.
“Tôi thấy cậu chủ cần một người đại diện để quan sát các cơ ngơi… Chứ một mình cậu… tôi thấy… không có quá nhiều thời gian.” Quản lý Hữu lại tiếp tục ngập ngừng nói không hết ý.
Đại khái là ông ta biết Phương đang còn một công ty nữa, mấy lần trước đã có lần Phương đề cập vào chuyện kia.
Một người có nhiều thời gian làm việc trong môi trường kinh doanh như ông quả thật có cái nhìn đi trước một chút.
Phương vẫn còn trẻ, hơn nữa lại kiểm soát tới vài cơ ngơ, tuy nói tuổi trẻ phải nhiệt huyết nhưng ông cảm thấy Phương đã đứng ở một vị thế khá cao rồi.
“Ý ông là tôi đang kiểm soát mọi người quá nhiều đúng không?” Phương đảo mắt một vòng, nó hiểu ý của quản lý Hữu, nhưng vẫn hỏi xoáy một câu.
“À… Không… Cậu hiểu sai ý của tôi rồi… Phải nói là… còn trẻ không nên dành hết thời gian vào công việc như vậy… Ngoài kia vẫn còn rất nhiều thứ thú vị…” Quản lý Hữu ánh mắt xa xăm, như muốn nói lên tâm sự của bản thân mình.
Ngày xưa ông cũng là một người tham công tiếc việc, cả ngày chỉ biết làm kiếm tiền. Mãi tới hơn ba mươi tuổi, sau khi bị gia đình nhắc nhở nhiều lần mới lập gia đình.
Và sau đó ông cảm thấy bản thân mình thiếu quá nhiều, tuổi trẻ nếu có thời gian phải vui chơi nhiều một chút thì cuộc sống đã không nhạt nhẽo như thế này.
Nhìn lại Phương, ông cảm thấy không thể Phương giống như ông hồi còn trẻ được. Cả hai đều nằm ở một vị trí khác nhau, một phần cũng do ông không được giàu có như Phương nên phải ra sức làm việc. Còn Phương đã có cơ ngơi rộng rãi, tuổi trẻ phải nên tận hưởng một chút, để không về già lại hối hận như ông.
Những công việc như thị sát như thế này quả thật không thể để Phương tốn nhiều thời gian như vậy được.
“Ý ông là sao? Nói rõ xem nào.” Phương lại hỏi tiếp.
“Tôi thấy bên ngoài các ông chủ lớn cũng đều có người đại diện cho mình. Hay là cậu cũng tìm một người đi, đỡ phải tốn thời gian đi tới đi lui xem sổ sách.” Quản lý Hữu lại tiếp tục trình bày.
Phương khẽ gật đầu, việc này nó cũng đã từng suy nghĩ qua. Nhưng tìm một người đáng tin cậy để quản lý hết tất cả cơ ngơi của nó đang có thì quả thật như mò kim đáy bể.
Giá trị toàn bộ tài sản mà nó đang có cũng lên tới vài ngàn tỷ rồi, hơn nữa mỗi ngày tài sản nó lại tăng thêm một phần.
“Cảm ơn ý kiến của ông, việc này đáng để tôi lưu tâm.” Phương khẽ cười gật gù.
Nói chuyện thêm với quản lý Hữu một lát, bởi vì ông ta có khá nhiều kinh nghiệm nên đôi khi Phương cũng biết thêm được vài thứ.
Phương lại rời đi, khi nãy nó hẹn Kiều Thu đi ăn nhưng nàng lại báo bận. Phải tới giờ này nàng mới gọi nó tới đón nàng đi.
Nhìn đồng hồ thì nhận ra đã mười hai giờ trưa, Phương đánh xe sang chỗ Kiều Thu vừa hẹn.
Phương đánh xe vào trường của nàng đang học, khi tới điểm hẹn thì lại nhận ra…
“Ồ… Nhà thi đấu à?”
“Xin lỗi cậu tới đây làm gì?” Khi nó vừa đậu xe, một cậu bảo vệ liền tiến ra ngoài.
“Tôi đợi người…” Phương kéo kính xe xuống, lại nói.
“Vậy vui lòng sang đối diện đậu xe.” Cậu bảo vệ nọ lại nói, thái độ không mấy thân thiện.
“Được…” Phương khẽ gật đầu, sau đó nó lái xe tới đối diện nhà thi đấu đợi Kiều Thu.
“Hừ… lại một tên thiếu gia muốn cua gái. Đúng là đám nhà giàu chẳng ra làm sao.” Sau khi Phương vừa rời đi, cậu bảo vệ kia lại tiếp tục trút cơn bực tức.
Phương vẫn không hay rằng bản thân mình lại bị người khác nói xấu, lúc này nó vẫn ngồi trong xe và chill theo điệu nhạc.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-sinh-vien.html
“Cái gì… Từ đây tới cuối tháng không còn lịch trống?”
“Đúng vậy… Do sắp tới có đại hội thể thao nên sẽ ưu tiên cho các đội tham dự.”
“Không phải chúng tôi cũng là một đội hay sao?”
Đáp lại tiếng chất vấn của các cô gái, người quản lý lại thờ ơ nói:
“Các cô nghĩ các cô làm mang lại được gì cho trường? Để cho các đội kia tập luyện còn có khả năng giành giải thưởng lớn hơn.”
“Được… Chúng ta đi thôi…” Kiều Thu tức giận nhưng chẳng làm được gì, đành lôi kéo các cô gái kia ra ngoài, ở đây không phải chỗ mà các nàng có thể làm loạn được.
“Chị Thu… Vậy chúng ta không được tập nữa hay sao?”
“Để chị tìm cách… Không thể nào chịu sỉ nhục như vậy được.” Kiều Thu chắc nịt trả lời, sau khi chào tạm biệt các cô gái thì nàng mới quay trở ra chỗ hẹn với Phương.
“Sao vậy? Hôm nay có chuyện không vui à?”
Nhìn thấy gương mặt của Kiều Thu đang còn căng ra do bực tức, Phương nhịn không được liền hỏi.
“Bị người khác ức hiếp một chút thôi…” Kiều Thu bĩu môi, nàng làm ra một bộ mặt đáng thương.
“Ai lại dám ức hiếp em? Kể nghe xem nào?” Phương ánh mắt lấp lóe, cô nàng này bình thường không dễ gì bực bội như vậy. Xem ra phải bị tức tối dữ lắm mới thành ra bộ dạng này.
Kiều Thu như đứa trẻ bị ăn hiếp, cái miệng linh hoạt kể ra đầu đuôi sự việc. Từ lúc bị người khác tranh giành sân tập cho tới bị đám kia xỉa xói đều kể cho Phương nghe để giải bày nỗi uất hận này.
Đối với người khác thì Kiều Thu giữ vẻ bình tĩnh không biểu hiện sự nóng giận ra bên ngoài. Còn đối với Phương nàng như một cô gái, bao nhiêu sự bực tức đều thả ra như núi lửa phun trào.
“Là bị người khách tranh giành chỗ tập đúng không?” Phương khẽ cười, mọi chuyện đã được định sẵn từ lúc nào.
“Đúng vậy. Nếu bây giờ ra ngoài tư nhân vẫn có sân tập… Nhưng đội của em không được tài trợ nên sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa còn phải thuê nhân viên y tế nữa…”
Kiều Thu buồn bã nói thêm, nàng không nghĩ rằng tình hình có thể tồi tệ tới mức này.
“Theo em nói thì đội của em có thể giành chức vô địch trong kỳ thi đấu sắp tới?” Phương không nói về mà Kiều Thu đang bực mình, lại hỏi một chuyện khác.
“Đúng vậy… Cả đội của em thừa sức thi đấu… Nhưng mà tình hình này thì chắc sắp tới không thể thi đấu được rồi.” Kiều Thu khi nhắc tới đội của nàng liền vô cùng tự tin, sau đó lại tiếp tục buồn bã.
“Nếu đã như vậy… Anh không ngại giúp em một lần nữa…” Phương lại mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Anh nói gì? Giúp em?” Kiều Thu ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Phương, nàng không nghĩ rằng Phương lại dễ dàng nói ra như vậy. Phương nói với một thái độ vô cùng thản nhiên làm nàng phải nghi ngờ Phương đang nói đùa.
“Sao? Nghĩ rằng anh nói đùa à?” Phương lại khẽ liếc mắt sang cô nàng.
“Khi nào anh giúp được đi rồi hả nói nhé.” Kiều Thu lại bĩu môi, nàng không nghĩ rằng Phương dễ dàng giúp mình. Nhưng trong thâm tâm lại cảm giác ấm áp một chút và kèm theo đó là một phần mong đợi điều bất ngờ.
“Được rồi. Hôm nay bồi bổ một tí, thích ăn món gì thì cứ tự đi chợ nhé.” Phương nhếch miệng cười, trong đầu nó đã chạy ra sẵn những chuyện cần làm. Chỉ cần tốn một chút thời gian đi xem xét chỗ đó nữa là xong.
Ngay lúc này nó ước gì điều mà quản lý Hữu nói có thể thực hiện được, một người có thể thay nó làm mấy việc lặt vặt như thế này. Chứ một mình nó không thể nào ba đầu sáu tay chạy hết tất cả công việc được.
“Chuyện này quá dễ rồi…” Kiều Thu lấy lại sự vui vẻ trên gương mặt một cách nhanh chóng, việc gì chứ việc được Phương nấu cho ăn đó là một điều gì đó quá đặc cách đối với nàng rồi.
“Alo… Chú Định hôm nay đi với tôi một chuyến nhé.”
“Được.”
Phương sau khi mời Kiều Thu một bữa cơm, sau đó để nàng thoải mái nghỉ ngơi tại nhà nó. Còn nó thì đi sang chỗ kia xem lại tình hình cái nhà thể thao do hệ thống cung cấp mấy ngày trước.
Sẵn tiện nó nhờ chú Định theo dõi giùm nó một số công việc. Trong thời gian nó chưa tìm được người phù hợp để quản lý các công việc nên nhờ vả được ai thì nó nhờ vả vậy.
Nó lấy hồ sơ nhà đất ở trong phòng, sau đó lên xe lại công ty đón chú Định đi cùng. Sẵn tiện trên đường đi nghe ông ta báo cáo một chút về tình hình hoạt động của công ty Xuyên Á.
Mấy ngày nay do công ty được Phương cung cấp số vốn lớn, việc đầu tư sang công ty Minh Nguyệt đã hoàn thành. Tổng số vốn còn lại ở công ty hiện tại chỉ còn khoảng hai tỷ rưỡi, còn Phương hiện tại đang nắm giữ tài khoản tiền mặt hơn mười tỷ vì đã chuyển cho công ty năm tỷ để đầu tư.
“Trong tình hình này không biết ông có định hướng đầu tư sang mảng nào khác hay không?” Phương sau khi nghe chú Định báo cáo thì tiến hành thăm dò.
“Tình hình hiện nay công ty vẫn chưa tìm được thêm đối tác thích hợp. Ngoài việc đầu tư chứng khoán ra thì tôi vẫn đang tìm ra các nguồn khác.” Chú Định trình bày.
“Tình hình trong nước và thế giới đang có gì mới mà chúng ta có thể đầu tư không?” Phương lại tiếp tục hỏi.
“Hiện tại công cuộc chạy đua về mặt khoa học kỹ thuật tôi thấy vẫn đang tiếp diễn một cách vô cùng khốc liệt. Hơn nữa các thuật toán ngày một cao hơn, nếu chúng ta có thể tạo được một vài thuật toán thì rất có thể bán bản quyền với cái giá cực kỳ cao.” Chú Định không ngần ngại mà nói thẳng.
Nhu cầu về khoa học kỹ thuật phải nói trong giai đoạn hiện tại đó chính là chạy đua về công nghệ. Ai mạnh hơn ai sẽ được chứng minh bằng việc họ nắm giữ công nghệ cao hơn.
“Nếu chúng ta có công nghệ sản xuất vi mạch thì như thế nào? Ông có dám đứng ra bảo đảm bán được nó hay không?” Phương lại hỏi tiếp.
Câu hỏi này khiến chú Định rơi vào trầm tư, vi mạch bán dẫn chắc chắn ông phải biết. Đó chính là cái cốt lõi của công nghiệp điện tử, ai nắm giữ công nghệ càng cao thì người đó dễ dàng thao túng toàn bộ ngành công nghiệp điện tử.
“Chuyện này… Hiện tại chúng ta không thể làm chủ được.” Chú Định thở ra một hơi.
“Đúng vậy… hiện tại công ty chúng ta so sánh với các gã khổng lồ ngoài kia thì chỉ là một hạt bụi. Nếu chúng ta rêu rao rằng mình viết ra được một chương trình, chắc gì bọn họ sẽ tin tưởng mà mua bản quyền.” Phương bắt đầu phân tích:
“Hơn thế nữa, nếu thật sự có công ty coi trọng chương trình của chúng ta. Chắc gì bọn họ sẽ hợp tác một cách bình đẳng, một con kiến không thể nào đàm phán điều kiện với một con voi và có thể hệ lụy sẽ còn cao hơn nữa.”
“Nhưng mà… bây giờ không thể… Chưa chắc tương lai không thể.” Phương chốt hạ một câu làm chú Định phải nheo mắt.
Việc này quả thật không phải chuyện dễ dàng gì, trong tương lai là bao lâu cũng không thể nào biết được và chắc gì tới đó.