Phần 73
Phương từ đầu đã thông báo rằng nó không tham dự lễ tốt nghiệp. Nhưng cuối ngày nó sẽ tham gia dự tiệc cùng mọi người.
Không ngoài dự đoán của nó, thằng Đức là thằng lúc nào cũng gọi cho nó đầu tiên. Việc lên kế hoạch ăn chơi thì nó đi thứ hai không ai dám đi thứ nhất.
Nhiều lần như thế nên mọi người tin tưởng nó vô điều kiện và lần này cũng vậy. Buổi tiệc cuối cùng của đời sinh viên sẽ do chính nó tổ chức.
Trong sân trường tràn ngập các bóng hồng, Phương đảo mắt một vòng thì đôi mắt nó rực sáng. Từ bao giờ mà khóa nó lại có nhiều mỹ nhân như thế này.
Nó cũng thuộc dạng người thích giao thiệp, trong các lớp không ít thì nhiều nó quen biết cũng khá nhiều. Nhưng ngày hôm nay nó lại chợt nhận ra rằng trong khóa nó có vô số bóng hồng vô cùng quyến rũ.
Phải chăng đây cũng chính là một ngày trọng đại của thời sinh viên, ai cũng muốn mình được đẹp nhất vào ngày này.
Phương bị chính cái không khí náo nhiệt ở đây làm cho ngộp thở, ai cũng trông vô cùng xinh đẹp, không gì lạ khi bên cạnh các bông hoa kia là các anh chàng nhiệt tình chụp những tấm hình thật đẹp cho người yêu của mình.
Cũng có một số đi cùng với gia đình, lúc này họ cũng quây quần bên nhau lưu lại khoảnh khắc hiếm hoi này.
Phương đảo một vòng quanh khoa, nó biết đây cũng là những lần hiếm hoi từ sau khi nó tốt nghiệp đi dạo quanh khoa. Một số hồi ức đẹp bỗng ùa về làm nó hơi xao xuyến.
“Mày không làm lễ hay sao mà còn đứng đây?”
Chợt một cánh tay vỗ lên vai nó làm nó giật mình, quay lại nhìn thì ra đây là thằng Phúc. Từ sau khi dịch đến bây giờ bọn nó chưa hề gặp lại nhau. Chỉ thỉnh thoảng nghe thằng Đức nhắc kể lại hai đứa nó bây giờ đang hạnh phúc bên nhau mà làm nó ghen tị.
“Không… Xem ra đúng như lời thằng Đức nói nhỉ?” Phương cười cười, thấy ngoài sau lưng thằng Phúc là em gái mà lần trước may mắn hai đứa ghép đôi với nhau thành công.
Kiều lúc này đang lấp ló phía sau lưng Phúc, cô nàng đang loay hoay chụp ảnh của riêng mình, thấy Phúc đi nói chuyện với Phương nên cô nàng cũng không làm phiền.
Ngồi tám chuyện với Phúc một lát, cũng đề cập tới việc đêm nay chơi tới bến của thằng Đức thì nhận được ánh mắt lấp lóe của cô nàng phía sau lưng làm thằng Phúc khẽ lắc đầu.
Phương được một trận cười, bởi từ sau khi hai đứa quen nhau thì thằng Phúc nó rất ít khi đi ăn chơi cùng nó với thằng Đức.
Nghĩ lại thì do Phúc có một chút vướng bận nên cả hai cũng rất thông cảm cho nó, nhưng vẫn không quên ủ mưu rủ thằng Phúc đi đêm.
Đến giờ làm lễ thì tất cả vào trong hội trường, nó thấy bên ngoài vắng bớt người nên cũng quay trở về nhà. Đợi đến buổi tối rồi ra ăn tiệc cùng mọi người.
Về nhà nghỉ ngơi một hồi thì nó nhận được thông báo của ông Định về việc đội của Trà My không đủ tiêu chuẩn để tham gia tranh giải cùng với các đội khác.
Nhận được tin nhắn của ông thì ngay lập tức nó hẹn với ông ta ngồi café và bàn bạc về chuyện này.
Bỗng dưng nó cảm thấy việc xây dựng một đội hình đi đánh giải cũng là một thú vui của các đại gia ngoài kia. Không ít đội thể thao thành lập được tài trợ từ các công ty lớn, nên tự nhiên nó muốn đội của Trà My trở thành đội của công ty Xuyên Á tài trợ.
Để các nàng có thể thỏa sức tham gia các sân chơi khác nhau mà không sợ có các vấn đề liên quan thì nó ngay bây giờ phải đặt nền móng cho việc này.
Sân bãi tập luyện thì đã có đầy đủ, công ty đại diện cũng đã sẵn sàng làm giấy tờ thủ tục. Chỉ còn thiếu vài hạng mục nữa là có thể hoàn thành.
“Ông cảm thấy còn thiếu những thứ gì?” Phương ngồi vắt chéo chân, nó cũng đang suy nghĩ xem trước mắt có những vấn đề gì cần phải giải quyết.
Tuy nói ông Khải có thể cùng với chú Định ngồi lại xem xét rồi tự quyết định. Nhưng chợt suy nghĩ của nó làm nó muốn tự tay xây dựng nên một đội thể thao mà xuất phát từ bây giờ.
“Trước mắt các vấn đề về sân bãi tập thì không có vấn đề gì để nói. Nhưng vấn đề ở đây là về con người.” Ông Khải nghiêm túc đề cập tới các vấn đề đang vướng mắc.
“Một là cần một đội ngũ huấn luyện viên chuyên nghiệp. Trong đó bao gồm nhiều thành phần hỗ trợ cho đội bóng trong quá trình tập luyện.”
“Bên cạnh đó công tác y tế, phục hồi sức khỏe, tăng thể chất cũng rất quan trọng nếu như hướng tới một đội bóng tiêu chuẩn như cậu đề cập.”
Ông Khải đề cập những thứ cần và đủ để cho các cô gái có thể phát huy hết khả năng của mình, sau đó ông lại tiếp tục đề cập:
“Tuy không có cái nhìn sâu sắc về từng người, nhưng đội của các cô kia còn thiếu ở một số vị trí quan trọng trong đội hình. Việc này có thể giải quyết bằng cách thuê một vài vận động viên khác vào là xong. Nhưng những việc tôi đề cập ở trên thì phải thực hiện ngay bây giờ.” Ông Khải nhấn mạnh.
Phương sau khi nghe ông Khải phân tích thì cũng hiểu ra một số vấn đề. Lúc trước Trà My vô cùng tự tin về đội của nàng, nhưng ngoài kia các đội còn lại đang hơn các nàng rất nhiều điều.
Trong số đó chính là ban huấn luyện bài bản giúp cho các vận động viên tăng cường độ cơ thể giúp phát huy tối đa khả năng của từng vận động viên. Không những vậy mà họ có thể đưa ra các bài tập, các đối sách, các đường lối chiến lược trong trận đấu.
Sai lầm trầm trọng của các nàng đó chính là tập theo bản năng của mọi người mà không theo một chuẩn mực nhất định. Điều đó dễ làm các cô không tập trung phát huy được những vị trí sở trường của mình.
“Việc này ông có chủ trương gì không?” Phương đăm chiêu một hồi, sau đó quay sang hỏi ông Khải.
“Việc này… Thật ra tôi đã có hướng giải quyết.” Ông Khải cũng trầm ngâm một lát, sau đó cẩn thận nói ra.
“Mau nói…” Phương nghe câu trả lời của ông Khải liền không nhịn được.
“Lúc trước chúng tôi cũng từng điều hành một đội bóng… Nhưng do không đủ kinh phí nên đội bóng đã giải tán…” Ông Khải chầm chậm nói.
“Có đầy đủ thành phần ban huấn luyện… Bên cạnh đó có thể chiêu mộ thêm một vài thành viên ở đội cũ.”
“Vậy chuyện khó ở đây là gì?” Phương đi thẳng vấn đề.
“Tôi đã thử điều tra rồi. Có hai người đang có công việc ổn định, muốn họ làm việc cho cậu thì phải bỏ ra…” Nói chưa hết câu, ông Khải lại dừng một nhịp.
“Ông nghĩ tôi thiếu tiền sao?” Phương hai mắt lóe lên, nó khẽ nhếch miệng cười: “Giao việc này cho ông. Trong thời gian ngắn nhất, kết hợp chú Định xử lý việc này.”
“Nghe được câu này thì tôi không phải sợ nữa. Hahaha…” Ông Khải khóe môi khẽ mở, nở một nụ cười hài lòng. Công việc mơ ước của ông hiện đang nằm ở trước mắt thì làm sao không thể nắm bắt được.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-sinh-vien.html
“1… 2… 3… Dô…”
“Chúc mừng mọi người tốt nghiệp nhé.”
Hơn mười người đang ngồi vui vẻ trong một căn phòng lạnh, nam có và nữ cũng có. Đây chính là những nam thanh nữ tú tốt nghiệp trong đợt này.
“Tao nói cho mọi người biết lý do tại sao thằng Phương hôm nay không tham dự lễ tốt nghiệp nhé.” Thằng Đức sau khi qua ba vòng nâng ly thì cái miệng nó bắt đầu nói nhảm.
“Sao?”
“Tao cũng muốn biết tại sao”
“Chuyện của Phương bạn biết gì mà nói.”
Mọi người nghe thằng Đức nói xong liền hào hứng, cả đám đều biết Phương vừa học giỏi vừa siêng năng. Ai cũng nghĩ rằng buổi lễ kia chắc chắn Phương sẽ có mặt. Nhưng tất cả đều đoán sai, Phương lại chọn cách không tham dự làm bọn họ rất khó hiểu.
“Có chuyện gì khó nói đâu. Tại người ta rất bận thôi mà.” Thằng Đức buông ra một câu không mang một chút giải thích có nghĩa nào, sau đó cười cười rồi nó mới nói tiếp: “Tụi bây biết không? Thằng Phương nó mở công ty.”
“Hả… Mở công ty?”
“Làm ăn sớm tới như vậy sao?”
“Nếu thật như vậy thì không có gì khó hiểu cả. Ông chủ người ta bận trăm công ngàn việc, tới dự buổi tiệc nhỏ này là may mắn lắm rồi.”
Cả đám ngay lập tức xôn xao bàn tán, lúc này mọi ánh mắt đều nhìn Phương bằng một sự ngưỡng mộ lẫn một chút ghen tị với nó.
Không ít người ngồi ở đây có ước mơ mở một công ty do chính bản thân mình làm chủ nhưng bọn họ không thể làm điều đó được.
Một phần vì không phải ai cũng có đủ năng lực để gây dựng công ty vào thời điểm này. Một phần cũng chính là do tài chính không đủ để gánh vác một công ty.
Ở vào cái tuổi này thì ra trường có một công việc ổn định đã là may mắn với bọn họ dữ lắm rồi.
“Công ty còn tuyển người không Phương, cho mình một chỗ ngồi với.”
“Đúng đó nha… Phải ưu tiên cho bọn mình đó.”
Mấy đứa con gái như bắt được vàng, không ngại mà õng ẹo trước mặt Phương.
“Haha… Công ty nhỏ thôi… Làm gì mà các bạn làm quá lên thế.” Phương cười cười, nó khẽ xoa mũi trấn an dư luận.
Duy chỉ có thằng Đức là không tin lời nói của Phương bởi hơn ai hết nó biết Phương đang giữ số tiền vô cùng lớn. Lần đó đầu tư chứng khoán gấp mấy lần, mà trước đó tài khoản của Phương đã có đến tận hai tỷ. Suy nghĩ bằng cái đầu có tóc cũng biết rõ Phương đang khiêm tốn với mọi người.
“Nhỏ hay lớn cũng là mở công ty. Hôm nay mày làm sao coi được đó thì làm.” Thằng Đức chốt lại một câu, nó chẳng bao giờ ngại ngùng hưởng lợi từ Phương cả.
“Thôi được rồi. Xem như chầu này mình trả vậy…” Phương nhún vai bất đắc dĩ, chuyện tới nước này rồi mà không làm vừa ý thằng Đức chắc nó khui hết chuyện, lúc đó tìm chỗ trốn mới là khó khăn.
“Hôm nay có giám đốc lo. Các bạn ăn chơi thoải mái nhé…” Thằng Đức chẳng chậm trễ một giây nào, buổi tiệc lại tiếp tục xôn xao.
Đến hơn mười giờ đêm, buổi tiệc mới dần đi vào hồi kết. Bởi không phải ai cũng có đô mạnh như Phương và thằng Đức cả, mấy đứa con gái thì đã đi về từ hồi nào. Bây giờ chỉ còn bốn năm đứa ngồi lại vui vẻ mà thôi.
“Hôm nay có chỗ mới để giải tỏa căn thẳng… Chúng mày không thằng nào được trốn, sếp lo hết.” Thằng Đức bây giờ mới lộ ra bộ mặt ăn chơi của nó. Ngồi ở đây cũng đã ăn chơi khá thân thiết, việc đi thêm hai ba tăng nữa là chuyện quá bình thường.
“Lần này mày không có trốn được đâu… Hahaha…” Thằng Đức khoát tay lên vai Phúc, con bé người yêu của Phúc lúc sáng sau khi chụp ảnh xong thì đã về quê, cơ hội ngàn năm có một thì làm sao thằng Đức bỏ lỡ cơ hội này được cơ chứ.
“Đúng… Làm sao mà trốn được…” Phúc lúc này đã quá xỉn, chỉ biết nghe theo lời của mấy đứa này sắp đặt cả.
“Được… Vậy thì đặt xe đi liền.” Thằng Đức nhanh chóng móc ra điện thoại gọi taxi. Cả đám đã say xỉn nên phải gửi xe lại tại quán, đi taxi cho an toàn.
Phương thanh toán xong buổi tiệc, nó leo lên xe thẳng tiến theo chỗ của thằng Đức hướng dẫn.
“Hôm nay sếp lo. Cho tụi bây mở mang tầm mắt lần nữa. Hahaha…” Thằng Đức cười hả hê, lâu lâu mới được sếp lo một bữa, phải chơi cho xứng đáng mới được.
“Ngày mai tao xử mày sau.” Phương âm trầm ra lời hăm dọa.
“Không thể xử được… Hahaha…” Thằng Đức cười to.
Xe cuối cùng cũng tới nơi, đây lại chính là tụ điểm massage nằm ngay ở góc đường lớn. Đúng là mấy chuyện này chỉ có thằng Đức là hay mà thôi.
Theo như lời giới thiệu của thằng Đức thì cơ sở này là chi nhánh của một chuỗi massage khá lớn, bên trong phục vụ cho cả nam và nữ với vô số gói khác nhau.
“Hôm nay xả láng một bữa. Chơi gói VIP đi…” Thằng Đức nhanh chóng lại bàn lễ tân rồi đăng ký gói cho bốn đứa.
Đăng ký hoàn thành, cả bốn đứa được nhân viên dẫn lên phòng rồi hướng dẫn các bước. Phương với thằng Đức đã quá quen với việc này nên chẳng cần chỉ dẫn gì cả.
Thời gian cho vé VIP là hai giờ trong phòng kể từ khi nhân viên vào, sau khi xong việc Phương bước xuống sảnh thì thấy thằng Đức đã đợi ở dưới từ khi nào.
“Thằng này yếu vậy?” Trong đầu nó ngay lập tức nhảy số, liếc mắt nhìn thằng Đức rồi khẽ đánh giá.
“Hai thằng kia về rồi. Tao đợi mày về.” Thằng Đức vươn vai một cái, sau đó quay đi.
Phương cười khẽ, đón taxi đi lấy xe. Bây giờ đã tối nên nó cũng chẳng sợ bị công an bắt. Hơn nữa sau hai giờ hoạt động thì nó đã tỉnh hơn rất nhiều.
Sau khi thả nó xuống lấy xe thì thằng Đức vẫn ngồi trên taxi cho đưa về, lúc này nó mới bước vào bãi xe của quán nhậu lấy xe.
Nó khẽ nhìn vào bên trong rồi lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm nhưng rõ ràng bên trong vẫn còn khách. Cái nhà hàng này thỉnh thoảng có khi tiếp vài đoàn khách sang trọng nên việc còn hoạt động tới giờ này là điều bình thường.
Phương bước lại bãi xe lấy xe, ngay sau khi mở cửa xe thì nó bỗng nhiên thấy có tiếng động lạ ở phía sau xe nên nó vòng ra sau kiểm tra.
“Hừ… hừ…”
Một cái bóng đen đang dựa vào phía sau đuôi xe nó, mái tóc dài buông xõa mượt mà quá vai một khoảng ngắn. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể gợi ra các đường cong khá quyến rũ, bên trên là cặp đồi núi chập chùng đến ngộp thở, bên dưới là cặp chân trắng muốt như thạch cao.
“Cô…”
“Ưm… Hôn tôi…”
Phương vừa khẽ chạm lên vai cô gái kia, ngay lập tức cô gái phản ứng làm nó giật mình, cô gái xa lạ kia vòng tay ôm lấy đầu nó, đôi môi áp sát môi nó đặt một nụ hôn mãnh liệt.
Bỗng dưng bị một cô gái lạ tấn công khiến nó khá bất ngờ, nhưng lại chẳng một chút hoảng sợ bởi vì trong người nó vẫn còn dư âm một chút chất kích thích.
Phương hai tay ôm lấy eo thon, mùi rượu nực nồng lan tỏa trong khoang miệng của nó sau khi cô gái xâm chiếm đến bên trong miệng nó. Hương thơm nước hoa kèm mùi rượu hòa quyện vào tạo nên hương vị đậm đà vô cùng khó tả.
Trong lúc hai thân ảnh cuốn lấy nhau ở trong góc bãi xe, ngay phía sau lưng họ có một cô gái đang ngồi trong xe và chứng kiến mọi chuyện. Trên tay cầm chiếc điện thoại và đang ghi hình.