Phần 85
Cả Bảo Hân lẫn Thùy Dung đều không phải con nít mà dễ lừa gạt. Các nàng nhịn không nổi sự tò mò liền lên mạng tìm hiểu xem thực hư công ty nước ngoài kia ra sao.
Hơn nữa công ty Tiên Hoa kia lại dường như tin tưởng các nàng trăm phần trăm, gửi ngay hợp đồng kèm ngày ký kết ở trên đó. Nếu thỏa thuận thành công có thể gặp mặt ký kết hợp đồng.
Bảo Hân vẫn còn nghi ngờ rằng công ty nọ giở trò lừa gạt hai người họ, thì liền lên mạng tìm hiểu xem thì mới vỡ lẽ ra.
Hai công ty kia chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, buôn bán quy mô không quá lớn ở nước ngoài. Với quy mô nhỏ như thế thì chắc chắn sẽ không có tiền làm quảng cáo một cách rầm rộ như những công ty lớn.
Để có thể tối đa chi phí thì họ lại đăng công khai các hợp đồng với tiền công ít ỏi, cầu mong rằng có một ai đó đáp ứng nhu cầu cho bọn họ.
Tuy nói là công ty nhỏ lẻ, nhưng so với quy mô nền kinh tế ở nước ngoài thì cũng đủ so sánh với một vài ông lớn ở đây rồi.
Bởi vì không đáp ứng nổi giá thành thuê người mẫu ở bên kia nên họ mới lân sân sang các nước lân cận với mục tiêu giảm giá thành.
Nhìn sơ ngang về điều kiện thì cả hai công ty nọ đều đưa ra điều kiện không mấy khó khăn. Chỉ là làm một cái clip ngắn giới thiệu sản phẩm mà thôi, cái này chỉ cần tốn một buổi là có thể làm được. Nhưng với chi phí khá thấp thì khó có đơn vị nào chịu chấp nhận ký kết hợp đồng với họ.
Tuy nhiên công ty Tiên Hoa thì lại khác, họ có đủ các bộ phận kể cả quay phim lẫn xử lý hậu kỳ. Chỉ thiếu một người mẫu đứng ra hợp tác mà thôi.
Bởi nên mới tìm tới bọn họ, nhưng Bảo Hân vẫn còn một chút nghi ngờ, không biết công ty này đứng sau lưng có phải là một tên nào đó có ý đồ với Thùy Dung hay không.
“Sao giờ chị Dung. Có thử hay không?” Bảo Hân không thể tự quyết định được chuyện này, quay sang hỏi Thùy Dung.
“Để chị suy nghĩ đã…” Thùy Dung nhíu mày, nàng không nghĩ rằng trong thời điểm khó khăn này lại có công ty chịu hợp tác với mình.
Hơn nữa bên ngoài kia rất nhiều công ty truyền thông chẳng phải có đầu dây mối nhợ hết rồi sao.
Mặc dù nghi ngờ nhưng trong tình cảnh này phải đánh cược một phen, nếu phát hiện ra có vấn đề gì thì ngay lập tức rút thôi.
Hai người đã đọc kỹ bản hợp đồng rồi, không biết là do vô tình hay cố ý mà bên người thuê lại không yêu cầu bồi thường hợp đồng khi mà các nàng đơn phương chấm dứt.
“Thử mới biết như thế nào chứ?” Thùy Dung ngẫm nghĩ một hồi, lại thốt ra một câu.
Nàng không muốn nhìn cả hai trong tình cảnh này, Bảo Hân vừa mới ra trường vẫn chưa có công việc ổn định lại đồng ý theo nàng. Nên nàng phải có trách nhiệm với Bảo Hân.
“Vậy để em liên lạc với bọn họ thử.” Bảo Hân gật nhẹ đầu, quyền quyết định cuối cùng nằm ở Thùy Dung, nếu nàng ta đã gật đầu rồi thì nàng cũng không nói gì thêm cả.
Nếu mọi việc thuận lợi thì cả hai đều được hưởng thành quả cả mà. Riêng Bảo Hân thấy Thùy Dung hằng ngày ngồi buồn bã trong phòng cũng cảm thấy chua xót chút ít.
Phương ngày hôm nay vẫn như mọi khi, đến buổi chiều lại chạy sang trường bắn làm vài đường đạn để nâng cao trình độ.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, nó vẫn chưa thể chinh phục được tấm bia cuối cùng kia. Trúng là một chuyện, còn ăn điểm lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Hệ thống muốn nó bắn trúng ngay hồng tâm đúng là một thử thách cao. Tấm bia kế cuối có lẽ là do may mắn mà nó bắn mới trúng thôi.
Kế bên nó cũng có vài người đang thử thách với khẩu AK47, đây cũng là khẩu súng ưa thích nhất được mọi người thường hay sử dụng.
Có lẽ AK47 đã trở thành một thứ biểu tượng gì đó đối với quân đội rồi. Nên khi cầm được khẩu súng kia lên thì lại mang cho người sử dụng một cảm giác hào hứng đến lạ thường.
“Chào cậu em… Ngày nào cũng đến đây bắn súng hết nhỉ?” Người đàn ông đứng kế bên nó khẽ mỉm cười quay sang chào hỏi.
Nó cũng nhận ra anh ta, mấy ngày nay ngày nào anh ta cũng đến đây bắn súng cả.
“Rảnh rỗi không có gì làm nên đến thử sức một phen thôi anh ạ.” Phương mỉm cười đáp.
“Trình độ ngày càng cao. Không ngờ bên ngoài xã hội lại có một tài năng tiềm ẩn như em đó. Hahaha…” Người đàn ông kia gật nhẹ đầu, hiếm thấy một thanh niên nào lại có hứng thú với bộ môn này.
Ngoài kia đa số các thanh thiếu niên đều làm quen với quán café hay quán nhậu, nếu rảnh rỗi thì cũng nằm ở nhà bấm điện thoại hoặc đi chơi net. Thấy Phương có hứng thú với bộ môn này nên anh ta cũng cảm thấy khá vừa mắt.
“Anh quá khen rồi. Cũng nhờ anh Hoàng chỉ dẫn cả đấy.” Phương lại khiêm tốn, quay sang đổ cho anh Hoàng đứng kế đó.
“Anh Long nói đúng đó. Em không có thiên phú cũng không thể nào tiến bộ nhanh vậy đâu.” Anh Hoàng nhịn không được liền đáp.
Mấy ngày nay theo dõi chàng thanh niên này, phải nói tiến bộ rất nhanh. Hầu hết những người mà anh từng hướng dẫn chẳng có ai là tiến bộ nhanh hơn Phương.
“Hai anh không người ta nói sao? Cần cù bù thông minh… cũng có một chút may mắn. Hahaha…” Phương lại giở văn vở rồi cười lớn.
Hai người kia lại cười lớn một tiếng hài hước, biết Phương đang giả vờ liền không tiếp tục truy vấn nó nữa. Ba người lại ngồi xuống giới thiệu nhau một phen.
“Đây là anh Long, chủ của chuỗi nhà hàng Tây Đô đó. Chỗ này cũng do anh ta với một người khác mở ra. Cũng xem như là chủ của nơi này.” Anh Hoàng mỉm cười hướng sang người đàn ông tên Long kia rồi giới thiệu.
Nhìn dáng vẻ Phương liền biết anh Long không phải hạng tầm thường, không ngờ lại có danh tiếng cao đến như vậy.
Chuỗi nhà hàng Tây Đô có khi còn cao cấp hơn cả Hàng Châu của nó nữa, người ta là chuyên nhà hàng mà còn là chuỗi vài cái, đương nhiên có vô số thứ đặc biệt hơn Hàng Châu của nó rồi.
“Rất hân hạnh được biết anh.” Phương mỉm cười gật nhẹ đầu, được tiếp xúc với mấy nhân vật này cũng là điều mà nó nên gặp thường xuyên.
“Nhìn em chắc vừa mới ra trường. Có thể cho anh biết hiện em đang làm công việc gì không?” Anh Long thân thiện hỏi.
“Hiện em đang kinh doanh chứng khoán. Với lại đầu tư thêm mấy cái lặt vặt ấy mà.” Phương khẽ xoa mũi, nó cũng không muốn khoe khoang.
“Đầu tư chứng khoán sao? Có quá mạo hiểm không?” Anh Long trầm tư nhìn thẳng vào Phương, lại hỏi tiếp.
“Cũng không phải là mạo hiểm nếu nắm chắc được cơ hội.” Phương ánh mắt tự tin nói ra.
Đúng theo ý nghĩa của câu nói, một khi đã nắm chắc có lời thì nó mới bỏ tiền ra đầu tư vào đó. Công ty Xuyên Á của nó cũng vậy, sau khi thuật toán phân tích các kiểu thì mới bỏ tiền đầu tư. Không thể chờ đợi cơn sóng mà lướt như một số người ngoài kia.
“Hay… Tuổi trẻ tài cao. Anh thích em rồi đó.” Anh Long khóe miệng cong lên một cách thích thú.
Anh ta ít gặp người trẻ tuổi nào mà có thể tự tin như vậy. Là người làm ăn thì sao anh không hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói kia.
Bên ngoài vẫn hay đồn đoán rằng trên thị trường chứng khoán có những group thông tin mật từ khắp thế giới. Những người có thể nắm bắt được các tin tức đó thì chắc chắn sẽ nắm chắc được cơ hội. Và người đó có lẽ đang ngồi trước mặt anh đây.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/truyen-sex-sinh-vien.html
Anh Hoàng rời đi có một chút việc nên hai anh em Phương và Long lại ngồi với nhau tám chuyện này chuyện kia.
Thỉnh thoảng nghe Long đề cập tới các vấn đề đầu tư kinh doanh cũng làm nó cảm thấy thích thú. Bên cạnh đó nó cũng không ngại chia sẻ về những kinh nghiệm mà nó mày mò được từ các cuộc chơi chứng khoán lẫn cổ phiếu những ngày qua.
Long thì cởi mở nói chuyện, làm Phương chú ý lắng nghe. Được người đi trước chỉ dạy là điều mà nó chưa bao giờ có được trong thời gian gần đây.
Còn Phương thỉnh thoảng bị Long hỏi cũng thoải mái chia sẻ với anh Long mà không hề che giấu chút gì. Tuy nhiên Long hỏi về tình hình tài chính hiện tại của nó thì nó lại có chút không khai thật.
Trò chuyện một hồi lâu, càng trò chuyện với Phương thì Long ngày càng cảm thấy cậu em trai trước mặt có những thứ vô cùng thú vị.
Đương nhiên là người làm ăn phải biết che đậy, càng có nhiều tài sản càng phải biết che đậy để tránh những rủi ro không cần thiết.
Là một người làm ăn kinh doanh thì làm sao Long không hiểu điều đó được cơ chứ. Những ai hay rêu rao ta đây có tài sản lớn thì sớm hay muộn cũng bị sờ gáy mà thôi. Không có lợi mà chỉ có hại.
Đến cả bản thân Long cũng vậy, sở thích của anh chính là sưu tầm xe. Nhưng khi ra ngoài lại chẳng thích chạy những chiếc xe sang đó. Chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc thể hiện cho dân chúng trầm trồ.
Chỉ khi nào đạt được thành tựu nhất định thì khi đó mới để ý tới danh tiếng của bản thân.
Quay trở lại với thanh niên trước mặt, rõ ràng với số tuổi kia thì không thể nào có thể đoán được Phương đang sở hữu vài sản nghiệp lên tới hàng chục tỷ.
Long cũng không phải người ít tìm hiểu, nhìn sơ ngang không hề có ấn tượng về Phương cả. Anh ta chắc chắn một điều Phương từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia các cuộc gặp gỡ lớn. Bằng không thì làm sao mà anh Long không biết được.
“Em có thích đi hội nghị không?” Long bỗng dưng quay sang hỏi Phương, ngỏ ý muốn mời.
“Về vấn đề gì vậy anh?” Phương ngạc nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên nó được hỏi về vấn đề này.
Nó chợt nhớ lại đa số các công ty lớn thường hay mời khách hàng lẫn đối tác đi dự các hội nghị.
Trong hội nghị đó sẽ có những vấn đề hay ho mà công ty lớn chia sẻ. Tại những cuộc hội nghị giới thiệu sản phẩm này sẽ có những sale với giá hời cho các công ty lớn. Nếu may mắn có thể mang về công ty khoản lợi nhuận cao.
Cũng có những hội nghị họp mặt lại chỉ để dùng bữa, tạo nên một buổi tiệc chung vui mà thôi. Tạo điều kiện cho mọi người có cơ hội làm quen với nhau. Một số người nếu có thể nắm bắt thì rất dễ tìm ra cơ hội làm ăn lớn.
Đa số đi hội nghị chỉ có lợi mà không có hại, vì thế vô số người muốn tìm một vé để tham dự nhằm thử một chút vận may của mình. Lỡ may kết bạn được với một ông chủ lớn, hay tìm ra được một mối làm ăn lớn thì chắc chắn sẽ đổi đời nhanh thôi.
“Tuần sau có buổi tiệc ở nhà hàng Hàng Châu. Bên công ty xe cho ra mắt mẫu xe mới ấy mà. Nếu em rảnh thì đến tham dự cho vui.” Long mỉm cười nói.
Hãng xe kia anh từng mua vài chiếc rồi, vì thế công ty đại diện ở đây biết rất rõ Long. Một cuộc hội nghị này làm sao có thể thiếu vắng Long được cơ chứ.
Bên cạnh đó đãi ngộ của anh Long cũng không phải thấp, còn có thể dắt theo một vài người đi cùng.
Thấy Phương có vẻ là người mới vào nghề kinh doanh, là người cởi mở lẫn tốt bụng nên anh không ngại giúp Phương một lần.
Thấy thái độ của anh Long vô cùng nhiệt tình, nó chẳng muốn từ chối: “Nếu được tham dự thì thật vinh hạnh nha.” Phương cảm thán một câu.
“Chuyện này quá dễ rồi. Đây là vé mời, hôm đó em cứ mang vé mời này ra là được cho vào mà thôi. Khi đó liên lạc với anh để sắp xếp chỗ ngồi. Chuyện nhỏ ấy mà.” Anh Long lại phóng khoáng nói.
Đương nhiên là Long không biết Phương chính là ông chủ của Hàng Châu. Việc này nếu nói ra lại làm trò cười cho mọi người. Một người khách lại mời khách đến tham dự tiệc tại chính nhà hàng của người kia.
Tuy nhiên Phương cũng không bất ngờ, việc này đã nghe thông báo của ông Hữu rằng sắp tới Hàng Châu có vài cuộc hội nghị to nhỏ. Cái bất ngờ ở đây đó là anh Long lại mời nó đi tiệc tại chính nhà hàng của nó.
“Hàng Châu sao? Dạo này em có nghe nói một chút về chỗ đó.” Phương khẽ vuốt cằm, hỏi một câu thăm dò.
“Đúng rồi. Anh mấy ngày trước có tới đó ăn một lần. Đồ ăn nơi đó quả thật rất ngon, nhà hàng của anh không thể sánh kịp về các món ăn ở đó đâu. Là chính anh đề nghị cho công ty đại diện hãng xe nọ tổ chức tại nơi đó đấy.” Anh Long nghe nhắc tới Hàng Châu chợt lộ ra một dạng ngưỡng mộ vô cùng.
Bởi anh cũng chính là người nằm trong nghề kinh doanh ẩm thực. Có một chút khác đó là ở nhà hàng Tây Đô của anh Long mang danh nhà hàng nhưng thực chất là một nơi tụ tập ăn uống của giới có tiền mà thôi.
Còn ở Hàng Châu theo Long đánh giá đó lại chính là nơi lý tưởng để tiếp các quan khách đặc biệt. Bởi ngoài món ăn ngon thì cách bày trí không gian vô cùng thích hợp để diễn ra các cuộc giao lưu đàm phán với đối tác.
Bên cạnh đó còn có khách sạn để quan khách ngủ lại, thật vô cùng lý tưởng.
Phương nghe bộ dạng anh Long như vậy thật âm thầm cảm ơn anh vì đã tạo công ăn chuyện làm cho toàn thể Hàng Châu. Hôm đó nhất định nó phải ghé thăm rồi, hơn nữa còn không ngại tạo một chút bất ngờ để đáp lại sự nhiệt tình ngày hôm nay.
“Vậy nhất định em phải ghé qua rồi. Cảm ơn anh nhé.” Phương cười nhẹ, nhận tấm thiệp từ tay Long sau đó cẩn thận cất vào túi.
“Được… Vậy khi đó nhớ gọi cho anh nhé. Bây giờ đã trễ nên anh về trước nhé, em ở lại chơi vui vẻ.” Anh Long khẽ gật đầu, đứng lên chào Phương rồi quay người rời đi.
Phương nhìn đồng hồ thì bây giờ cũng còn hơi sớm, nên nó quyết định ở lại chơi thêm một tí nữa rồi về.
Anh Hoàng cũng đã rời đi có việc nên nó tự lấy súng rồi tập luyện. Đến khoảng hơn hai mươi phút sau.
“Cheng…”
“Ting. Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ. Bạn nhận được kỹ năng bắn súng. Một gói quà tài sản ngẫu nhiên trị giá 20 tỷ. Ba lần rút thăm may mắn vật phẩm trong cửa hàng hệ thống.”