Phần 104
– Em tạm thời chỉ có thể nói như vậy… Nếu cô tin em thì cứ mở lòng với Vân Nhu… Sau này khi hiểu ra mọi chuyện, cô sẽ thấy không phải hối tiếc vì bất cứ chuyện gì…
Cô Ngọc Nhi gật đầu thật khẽ. Im lặng như đang nghiền ngẫm những lời tôi vừa nói.
Thật sự, chuyện gặp gỡ chính thức bà lớn và bà nhỏ cũng là điều tôi muốn, nhưng còn xa xa không phải hôm nay. Tôi bắt buộc phải qua nhà Vân Nhu ngay bây giờ vì một lý do hoàn toàn khác… Tôi đã nghi ngờ. Cô Vân Huyền xuất hiện tại nhà lão Công còn ngủ lại qua đêm… gọi lão là chồng… xưng tôi gọi cậu với tôi… Hàng loạt, hàng loạt biểu hiện lạ lùng nối tiếp nhau đều là một vở diễn cố tình làm vụng về cho người khán giả như tôi nhận ra tự đặt nghi vấn. Duy nhất hai thứ có thể là thật… cái bẫy để tôi thừa nhận mình yêu cô Ngọc Nhi và biểu hiện giận dữ khi cô ép tôi chọn Vân Nhu hay cô Ngọc Nhi… Cũng có chút đau đầu ah.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Đúng như tôi dự đoán, cô Vân Huyền không gọi về nhà hay ngăn cấm tôi gặp Vân Nhu… Bà quản gia thấy tôi và cô Ngọc Nhi vẫn niềm nở đón tiếp như trước. Vừa bước vào phòng khách, Vân Nhu đã từ trong nhà lao ra… Tôi tươi cười giang tay ra đón, thật không ngờ nàng lại ôm chầm lấy cô Ngọc Nhi… Chuyện quái gì thế này ah?!
– Vân Nhu… Em… – Cô Ngọc Nhi cũng sững người.
– Cô thật là… thật là… khờ quá đi… – Vân Nhu nghẹn ngào.
“Ẹc” Vân Nhu lại dám mắng cô giáo là khờ… Đầu tôi hơi to ra khó hiểu nhìn nàng thút thít trên vai cô Ngọc Nhi.
– Em đã biết chuyện đêm qua… Cô không nên làm như vậy… Sự hy sinh của cô sẽ làm anh Phong khổ sở dằn vặt không sống nổi… May là mẹ em đang ở đó, nếu không thì ông ta…
Những lời Vân Nhu vừa khóc vừa nói làm Ngọc Nhi mặt đỏ ửng ngượng ngùng. Cô nhẹ nhàng rời khỏi người Vân Nhu, lau nước mắt cho nàng, hỏi:
– Em… Em nghe mẹ em nói?!
– Ưm, đêm qua mẹ có gọi cho em… – Vân Nhu lau nước mắt, nhìn qua tôi nói. – Mẹ kể hết mọi chuyện rồi… Mẹ còn hỏi cô có quan hệ gì với anh Phong… Tại sao lại tình nguyện hy sinh vì anh?!
– Rồi em trả lời sao?! – Tôi tròn mắt hỏi.
– Em nói… – Vân Nhu cúi đầu lí nhí nói. – Em nói cô Ngọc Nhi là một người sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh… cũng như em vậy.
Tôi nhăn nhó cười khổ. Vân Nhu lại nói một câu như vậy với mẹ nàng. Chẳng trách cô Huyền làm cho tôi một cái bẫy đau khổ đến chết đi sống lại.
– Trời ơi… Hy sinh… hy sinh cái gì… Dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi… Em còn dám nói người ta khờ… – Tôi nghiến răng chỉ chỉ vào trán Vân Nhu. – Em còn không phải đại khờ sao?!
– Hứ… em nói thật mà… – Vân Nhu bĩu môi phụng phịu nói.
– Không thật gì hết… Em làm như vậy. Anh sẽ tự treo cổ chết quách đi cho xong…
– Anh dám… Mạng sống của anh là của em… Em không cho phép anh chết… Anh không có quyền.
– Ặc… Tui bị bán làm nô lệ lúc nào vậy?! Khế ước bán thân đâu?
– Tóm lại… Anh không cần ai hy sinh vì anh hết… – Tôi bất ngờ nắm chặt tay cô Ngọc Nhi, lại cũng nắm tay Vân Nhu, gằn giọng nghiêm túc nói.
– Sau này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra… Em và cô phải tự biết trân trọng bản thân mình. Lê Tuấn Phong này phước lớn mạng lớn… vận mệnh rất rất đỏ ah… không đỏ thì đã không được hai cô gái xinh đẹp như thế này yêu… có phải không?!
Cô Ngọc Nhi đỏ mặt, rụt tay về, cúi đầu bẽn lẽn lại không phản đối lời của tôi. Vân Nhu nhào vào lòng tôi ôm cứng:
– Anh cũng phải hứa với em… Không bao giờ được liều mạng như vậy nữa, được không?!
– Được… Anh hứa… Nếu em và cô không bị uy hiếp đến tính mạng… Anh sẽ không mạo hiểm.
Tôi cúi xuống hôn lên môi Vân Nhu một cái, cũng kéo tay cô Ngọc Nhi lại… Cô vội vùng tay ra, mặt đỏ như gấc chín lườm tôi.
– Lên phòng em đi… – Vân Nhu chợt lên tiếng nói.
– Làm gì ah?! – Tôi tròn mắt, giọng rung rung có chút mừng rơn.
– Để anh tắm ah… Còn tưởng làm gì?! Toàn suy nghĩ bậy bạ thôi…
Vân Nhu bĩu môi choàng tay cô Ngọc Nhi dắt đi. Cô hơi bối rối nói:
– Hay để cô ngồi đây cũng được mà…
– Không mà. Phòng khách người lớn, chán phèo… Lên phòng em có nhiều thứ hay lắm… – Vân Nhu nói.
“Ây da, nàng thật sự xem cô Ngọc Nhi là cùng lứa với mình nha…” Tôi bóp bóp trán cười khổ, lẽo đẽo đi theo hai người phụ nữ đi lên lầu. Nhìn hai bờ mông căng tròn đung đưa nhẹ nhàng ngay phía trước… Lại nhìn hai bàn tay vui vẻ nắm lấy nhau… Tôi quả thật có chút tự hào về bản thân mình. Thật sự là Vi tiểu Bảo nếu xuất hiện ở thế giới hiện đại cũng chưa chắc làm việc “bà lớn, bà nhỏ” này tốt bằng tôi. Tôi thật sự đang nung nấu ý nghĩ đó. Hoang đường lắm sao?! Cả cuộc đời tôi vốn dĩ là xâu chuỗi của những chuyện hoang đường. Thêm một chuyện sẽ càng thêm đặc sắc, không phải sao?
Bước vào phòng tắm, cởi phăng quần áo nhàu nát ném xuống đất. Tôi mở cửa, đưa đầu ra hỏi:
– Vậy có ai tắm cho anh không?!
– Quên đi… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đang ngồi rầm rì trên giường không hẹn cùng quay lại đồng thanh nói.
– Ây da… Anh dơ lắm nha… – Tôi mở cửa bước ra, quay một vòng cả người trần truồng lộ ra từng mảng đất dính bết khắp toàn thân. – Thật sự là một mình không cọ rửa được hết đâu…
Vân Nhu che miệng há hốc nhìn tôi. Cô Ngọc Nhi ngượng đỏ mặt, quay đi chỗ khác, nói:
– Vân Nhu tắm cho Phong đi… Người đâu mà vô duyên như vậy chứ…
– Ứ… Hay là cùng vào đi…
– Không…
– Chị Nhi à… cái này còn hơn dọn chuồng heo đó… Một mình em không làm nổi đâu…
– Hi hi… Nhưng… em phải bắt hắn nghiêm chỉnh đó…
– Nghe chưa, anh phải nghiêm chỉnh đó…
– Ok, ok nha…
Tôi nhe răng cười hắc hắc, mừng rơn chạy vào trong, nhảy ùm vào bể tắm. Bể nước trong vắt chợt biến đổi thành đục ngầu dơ bẩn không tả nổi. Ôm thành bể tắm, ngóng tai nghe âm thanh sột soạt thay quần áo bên ngoài mà lòng tôi khấp khởi không yên… Hôm nay tôi sẽ lập nên một kỳ tích lưu danh sử sách muôn đời nha…
“Đến rồi… Đến rồi…”
Nghe tiếng bước chân hai nàng, tim tôi liền đập nhanh rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi hai bóng hình quen thuộc kia lần lượt bước vào, tôi như một quả bóng xì hơi ỉu xìu kêu lên ai oán:
– Hai người thật sự là đi tắm… heo sao?!
Cô Ngọc Nhi và cả Vân Nhu đều đã thay đồ… Mặc trên người, hai bộ quần short, áo thun còn kẹp cánh tay áo cho cao lên, phía trước người đeo hai cái tạp dề ni lông, tay cầm hai cái bàn chải lớn…
– Hi hi… Anh đang nghĩ gì trong đầu em và chị Nhi không hiểu sao?! Đừng tưởng bở nhé…
Sau đó cả gian phòng tắm vang vọng tiếng kêu ai oán khổ sở của tôi…
– Ây da… đau quá… Nhu à… nhẹ nhẹ thôi…
– Cô ơi… Dùng tay được không?! Bàn chải cứng như vậy ah…
– Trời ơi… Nhột quá… Chỗ đó tự anh tắm nha… Ha ha…
– Cô à… Còn một chỗ chưa sạch này… Ấy ấy… Dùng tay không được sao?!
Mười phút sau, tôi thoải mái nằm trong bồn tắm đầy bọt xà bông thơm ngát… Vân Nhu và cô Ngọc Nhi trán lấm tấm mồ hôi ngồi trên mép hồ thở hổn hển.
– Tại sao em gọi cô Ngọc Nhi là chị vậy ah?! – Tôi nắm tay Vân Nhu hỏi. – Anh có chút ghen tị đó…
– Em còn học ở Phương Nam đâu… Vả lại, chị Nhi chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi mà… – Vân Nhu nhoẻn miệng cười.
Cô Ngọc Nhi đưa tay xoa xoa trán tôi, mỉm cười nói:
– Là Nhi nói Vân Nhu gọi như thế… Thật ra, Phong cũng nên gọi Nhi như vậy… Nhi có lẽ sắp tới không đi dạy nữa.
– Tại sao?! – Tôi buột miệng hỏi, chợt nhận ra mình hỏi ngớ ngẩn.
Cô Ngọc Nhi mím môi điểm vào trán tôi một cái, nói khẽ:
– Giờ còn hỏi tại sao?!
Tôi biết cô không muốn đi dạy nữa vì mối quan hệ của chúng tôi đã như cây kim trong bọc từ từ lộ ra ngoài. Cô Ngọc Nhi dù không sợ điều tiếng thiên hạ, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi với nhà trường, với đồng nghiệp nếu cô còn ở cương vị một cô giáo. Tôi chợt nghiến răng nắm chặt tay cô Ngọc Nhi và Vân Nhu, kéo mạnh…
– Phong…
– Á…