Phần 106
Hai bàn tay tôi không yên thân, từ hai bờ eo nhỏ chậm chậm trượt xuống, mân mê hai cặp mông tròn lẳn mê người, rồi chui vào giữa hai cặp đùi thon dài…
– Phong… Anh… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu cùng lúc kêu lên, cả người run rẩy.
– Wah… thật là thơm nha…
Tôi rút hai bàn tay về cho vào miệng mút mút tấm tắc khen làm cả hai người ngượng chín cả người gắt lên.
– Vô duyên quá đi… Đáng ghét…
– Hắc hắc… Ba đứa mình ra ngoài đi…
Cả gian phòng tràn ngập âm thanh ư ử hoan lạc…
Trên chiếc giường phủ drap trắng tinh của Vân Nhu khoảnh khắc này là thiên đường đối với tôi. Tôi nằm thẳng người lim dim sảng khoái. Bên dưới tôi, cô Ngọc Nhi cơ thể trần truồng quỳ gối, đầu nhấp nhô lên xuống, đôi môi anh đào căng phồng ngậm cứng dương vật tôi… Bên trên là Vân Nhu, nàng chồm lên ưỡn ẹo cơ thể khi chiếc lưỡi hư hỏng của tôi không ngừng liếm ướt hai bầu vú tròn trịa của nàng.
– Nhu ơi…
– Dạ…
– Em lên đây với anh đi… – Tôi vỗ vỗ ngực mình.
Nhìn bộ ngực nở nang của tôi, lại nhìn cái lưỡi hư hỏng của tôi đung đưa khiêu khích, Vân Nhu mặt nóng rang đỏ hồng. Nàng quỳ thẳng người lên, không dám nhìn qua cô Ngọc Nhi, giơ chân bước qua người tôi, rồi nhằm ngực tôi mà chậm chậm ngồi xuống. Tôi say mê nhìn cái âm hộ đỏ hồng ươn ướt non tơ xinh xắn của Vân Nhu đang hé mở khao khát chờ đợi trước ánh mắt mình. Tay đỡ nhẹ bờ mông tròn trịa mát rượi của nàng, kéo hạ thể nàng đưa lên… Nàng thở dốc, nhìn xuống tôi mà mặt đỏ gay gắt như xuất huyết… Chiếc lưỡi tôi đưa ra liếm nhẹ quanh hai hõm thịt mềm mại hai bên làm cơ thể nàng thấp thỏm rung lên… Rồi nhẹ nhàng liếm dọc, liếm dọc hai mép âm hộ e ấp xinh đẹp của nàng.
– Ưm… Ôi… Sao lưỡi anh lại nóng như vậy chứ… – Vân Nhu há hốc thở dốc.
Tiếng rên rỉ của nàng làm cô Ngọc Nhi có chút không kềm nổi. Cô nhỏm dậy, bước ngang qua người tôi… Cặp đùi thon dài gấp lại kẹp lấy hông tôi… Cô thở hổn hển cầm dương vật tôi cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm, rồi chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm… Phong ơi…
Miệng tôi ngập kín âm hộ Vân Nhu, dùng chiếc lưỡi mình say mê vét sâu vào trong. Tôi đáp trả lời cô Ngọc Nhi bằng một bàn tay đưa lên vuốt ve hai bầu vú căng tròn rạo rực của cô… Cô Ngọc Nhi nắm chặt lấy tay tôi ép lên ngực mình, cơ thể nhấp nhổm lên xuống rên rỉ ngất ngây.
– Ưm… ôi…
Vân Nhu mê mẩn chiếc lưỡi của tôi, tay chống lên bụng tôi, hai chân mở rộng ép âm hộ áp kín lên miệng tôi là hổn hển sung sướng.
– Anh ơi… Ôi…
Mười phút liền, cả gian phòng tràn ngập tiếng rên rỉ khoái lạc… Đến lúc cô Ngọc Nhi trân cứng người tuôn trào sung sướng, ngã sang bên cạnh hổn hển lim dim. Tôi liền đỡ người Vân Nhu đứng lên, đặt nàng nằm ngửa bên cạnh cô… Dương vật căng cứng sung mãn lập tức chèn kín âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng.
– Ôi… Em chết mất… ưm…
Vân Nhu ôm ghì lấy người tôi, cặp đùi mở rộng đón tôi vào thật sâu trong người nàng. Tôi hôn, ngậm lấy vành tai nàng mà mút mút say mê làm nàng rùng mình co rút cặp đùi quắp chặt lấy tôi.
– Ôi… Em sướnggggg quá… Anh ra… trong em đi…
– Em… không sợ… – Tôi ngạc nhiên vừa thúc sâu vào nàng vừa hỏi.
– Không sợ… em… có… uống… thuốc… Ôi… Anh ơi… – Vân Nhu đê mê tê dại, mặt đỏ ửng ngắt quãng từng hơi nói.
– Chị Vi… bày hư… em… phải không?! – Tôi nghiến răng hỏi.
– Ưm… Chị Vi… bảo… anh… chỉ… thích ra… bên trong… thôi… Ôi… Anh không… thích sao?! Ôi…
– Thích… Dĩ… nhiên là… thích rồi… – Tôi gật gật đầu, khoái cảm đã dâng lên tột đỉnh.
Vân Nhu rên sướng ngất ngây, ôm cứng lấy người tôi:
– Ôi… Anh ơi… ưm…
Tôi trân cứng người xuất tinh xối xả lấp kín bên trong nàng… Tôi nằm trên cơ thể thiêm thiếp tê dại của Vân Nhu, khoan khoái thì thào:
– Ôi… Bà chị này thật là đáng yêu…
Một đêm không ngủ, hai mí mắt tôi cứ nhíu lại. Trái phải là hai thân thể trần truồng mềm mại ôm cứng, tôi khoan khoái chìm vào giấc ngủ…
Không biết ngủ qua bao lâu, bên trái tôi khẽ động thật nhẹ… rồi cánh tay nhẹ bỗng. Bên phải tôi khẽ cựa mình rồi rút sâu vào người tôi… Tôi hơi tỉnh lại, nhìn xuống cô Ngọc Nhi. Nhìn cô mê ngủ lại xinh đẹp đến như vậy… Khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi cô, bàn tay luồn vào trong chăn mân mê bầu vú mềm mại ấm áp… Cô cựa mình, đôi mắt đẹp thoáng mở nhìn lên tôi liền mỉm cười chui rút vào người tôi.
– Ôi con mèo lười này… Không thấy đói bụng à?! – Tôi nghịch nghịch bờ môi nhỏ mềm mại của cô.
– Không đói… Ăn anh đủ rồi… Ơ… – Cô Ngọc Nhi vừa lỡ lời, liền kéo chăn che mặt kêu lên.
– Ha ha… Gọi là anh đi… Anh thích lắm… – Tôi kéo chăn ra, trêu chọc.
– Không gọi… Phong có bao nhiêu tuổi đâu mà bắt người ta gọi là anh chứ?!
– Có gọi không?! – Tôi tốc chăn chui vào nằm đè lên cơ thể cô Ngọc Nhi mà hôn.
– Không… Ha ha… Đừng mà… Ư…
“Anh Phong…”
“Anh Phong…”
Nghe giọng Vân Nhu gọi, tôi vội giở chăn lên. Cô Ngọc Nhi nằm bên dưới hai tay che gương mặt đỏ bừng. Vân Nhu mặc trên người chiếc áo ngủ mỏng, tay lại cầm chiếc áo tôi còn ẩm ướt như đang giặt.
– Em giặt áo cho anh, thấy cái này rất lạ… Anh xem nè…
Nhìn nàng rất nghiêm túc, tôi vội rời khỏi người cô Ngọc Nhi, lồm cồm ngồi dậy. Cầm lấy chiếc áo ẩm ướt thơm mùi xà bông, tôi nhíu mày nhìn vào chỗ nàng chỉ. Không ngờ là một dãy số La Mã hơi nghiêng xéo xéo như chữ viết tay, lại in bên trong chiếc áo sơ mi của tôi… Chiếc áo sơ mi này bỏ đi tôi cũng không quan tâm. Nhưng hàng số này làm lòng tôi nao nao như vừa phát hiện ra một dấu vết quan trọng. Nhưng dãy số là có nghĩa là gì?! Đã có trong áo tôi từ khi nào?!
– Có chuyện gì vậy?! – Cô Ngọc Nhi đã mặc lại quần áo, bước tới xoa xoa gương mặt nóng rang, hỏi.
– Cô xem cái này… – Tôi đưa cho cô Ngọc Nhi xem hàng chữ số.
Cô Ngọc Nhi nhíu mày nghĩ nghĩ… Chợt cô mở chiếc áo rộng ra, ướm lên hai vai tôi như ước định vị trí của dãy số so với người tôi… Đột nhiên, tôi và cô cùng nhìn nhau kêu lên:
– Mẹ Vân Nhu…
– Cô Vân Huyền…
Vân Nhu tròn mắt lo lắng nhìn tôi. Tôi liền giải thích:
– Sáng nay khi anh qua nhà tìm cô Ngọc Nhi, mẹ em đã ở đó. Bà có vẻ rất giận dữ còn túm lấy áo anh rồi đẩy anh thật mạnh. Anh nghĩ dãy số này được bà dùng thứ gì đó như… chì kẻ mắt… viết vào ngón tay… sau đó cố tình túm áo anh để nó in vào bên trong…
– Nhưng… mẹ làm vậy để làm gì chứ?! Không phải mẹ có thể gọi em hay gọi trực tiếp cho anh sao?! – Vân Nhu nhíu mày hỏi.
– Mẹ em qua nhà ông ta từ hôm nào?! – Tôi hỏi.
– Ba ngày rồi… hôm thứ Bảy em hẹn anh, tưởng mẹ sẽ về… nhưng mẹ lại gọi nói chưa về được…
– Mẹ em có mang quần áo đi sao?! – Tôi hỏi.
– Hình như… hình như là không… – Vân Nhu che miệng thảng thốt bắt đầu phát hiện ra vấn đề.
– Có vẻ như… có người không muốn mẹ em về nhà… – Tôi âm trầm nói.
– Anh nói là ông ta giam lỏng mẹ em sao?! – Vân Nhu sửng sốt kêu lên. – Nhưng mẹ em vẫn có thể gọi điện thoại mà… Mẹ có thể báo cảnh sát. Hay báo em…
– Nếu tất cả các cuộc điện thoại mẹ em gọi đi đều có người ngồi bên cạnh giám sát thì sao… Vả lại, anh không cho rằng ông ta dùng sự uy hiếp trực tiếp để cầm chân mẹ em đâu! Một người cá tính mạnh mẽ cứng rắn như mẹ em, bà sẽ không sợ uy hiếp bằng mạng sống của mình… Anh cho rằng giữa hai người mẹ em và ông ta vẫn tồn tại một lớp vỏ bề ngoài, chưa thật sự lật mặt với nhau. Sự uy hiếp đang tạm dừng ở giai đoạn ám chỉ và ngầm hiểu…
– Vậy mình phải làm sao?! – Vân Nhu lo lắng nói.
– Mình phải bình tĩnh… Mình phải tìm ra mẹ em muốn nhắn nhủ điều gì?!
Tôi lập tức đứng lên vội vã tìm quần áo mặc vào… Chuyện này dường như rất cấp bách. Nhưng tôi càng vội bao nhiêu thì càng khổ sở nhận ra quần áo tôi Vân Nhu đã đem giặt hết… Ướt đẫm treo trong buồng tắm. Ây da, công chúa của tôi lại siêng năng bất chợt thế này.
– Em tính cho anh cởi truồng đến ngày mai sao?
Thấy tôi tênh hênh bước ra ngoài, cô Ngọc Nhi che miệng cười… Vân Nhu dù đang lo lắng cũng phì cười, chỉ tay vào góc phòng.
– Anh mặc bộ kia đi… Em nhờ dì Tám đi mua đó… Không biết có vừa không…