Phần 123
Nhìn Hạ Kỳ co rúm trên sàn nhà, khóc không ra tiếng, tôi thấy mặt mình nóng rang như chính mình vừa hứng trọn cái tát kia vào mặt. Lúc này, cô Vân Huyền chợt nhìn qua tôi mỉm cười nói:
– Chắc con thắc mắc vì sao ông ta biết cô giữ mật mã vẫn không thể ép cô đưa ra?! Mà phải dùng kế sách đê tiện hy sinh thân thể con gái mình không?!
Lời nói của cô rõ ràng là dành cho cả cha con Hạ Kỳ cùng nghe. Tôi lắc đầu. Đây đúng là điều tôi đang suy nghĩ.
– Đối với loại tài sản ký gửi nặc danh tại Ngân hàng nước ngoài… Khách hàng chủ yếu là các đối tượng như doanh nhân muốn trốn thuế, tẩu tán tài sản trước khi tuyên bố phá sản, quan chức với những món tiền tham nhũng khổng lồ không muốn bị chính phủ tìm ra hoặc những người như ông ngoại Vân Nhu đơn thuần là thiếu lòng tin với ngân hàng trong nước… Để đảm bảo cho khách hàng, ngoài chữ ký của chủ tài khoản hoặc người thừa hưởng họ còn đặt ra một mật mã đề phòng khả năng khách hàng bị uy hiếp.
– Dãy số mật mã gồm có 8 con số… Điểm đặc biệt là chỉ cần sai một con số… tài khoản sẽ bị đóng băng… cho đến lúc đích thân người chủ tài khoản hoặc người thừa hưởng hợp pháp bằng xương bằng thịt xuất hiện tại Ngân hàng gốc nước sở tại thì tài khoản mới được giải tỏa…
Tôi gật gù hiểu ra mắt xích quan trọng cuối cùng… Lão Công không dám ép cô Vân Huyền, vì bà có thể khai ra một mật mã giả làm món tài sản kia hoàn toàn phong tỏa… Chẳng khác nào công sức theo đuổi hơn hai mươi năm của lão Công đổ sông đổ biển. Ngược lại cô Vân Huyền cũng không dám cấp bừa một mã số giả để gạt ông ta, vì như vậy chẳng khác nào tự tay chấm dứt mạng sống của năm người chúng tôi… Vì thế bà cho Hạ Kỳ xem một dãy số dư một con số, vừa đủ lật mặt cô ta, lại không tước đi hy vọng cuối cùng của lão Công mà ép lão điên lên giết sạch mọi người.
Có thể nói, lão Quốc Công và cô Vân Huyền hai người như đang đứng trên một tấm ván bấp bênh, người này tiến lên một bước mà người còn lại không phối hợp sẽ dẫn đến cả hai cùng rơi xuống.
– Tưởng tôi không làm gì được mấy người sao?!
Lão Công hậm hực quay qua Hugo, ra lệnh:
– Hugo, trói chúng lại…
Hugo nhe răng cười hềnh hệch bước tới, hắn lôi trong túi quần ra một bó sợi nylon rút cùng loại với Hạ Kỳ dùng để trói tôi ban chiều. Cả nhóm năm người chúng tôi cùng dồn lại, ba người phụ nữ bên trong, tôi và Phương che chắn bên ngoài… cùng dịch chuyển về phía cửa sổ kính.
– Dù có ra khỏi cửa sổ thì chạy cũng không thoát đâu… – Lão Công ngồi kéo tay Hạ Kỳ ngồi lên giường, vừa xem vết bầm trên mặt cô ta, vừa nói.
– Nói cho các người biết… Ba ngày trước đây tôi còn là cổ đông lớn của Rạng Đông… Tất cả những người trên tàu này đều là người của tôi… Nên đừng hy vọng hão huyền mất công lại thất vọng…
…
Hugo chộp vào cổ áo tôi, Phương nhào đến túm chặt cánh tay hắn… Móng tay nó cố tình bấm vào vết thương trên tay hắn…
– AAAAA… Mày muốn chết…
Hugo túm người tôi giật mạnh xuống sàn. Tôi chưa kịp lật người thì một đầu gối hắn đè lên lưng tôi nặng như một quả núi, không thở nổi… Sau đến thằng Phương cũng bị hắn đè nghiến xuống sàn, khò khè giãy giụa, chửi:
– Đồ đầu bò… Con mẹ mày…
– Quốc Công! – Mẹ Vân Nhu chợt đứng ra nói. – Bảo hắn buông hai đứa ra… chúng tôi chịu trói không phản kháng nữa.
– Hugo… Nhẹ nhàng với khách một chút đi…
Tôi cũng ý thức được giờ phút này việc của chúng tôi không phải là liều mạng phản kháng… Mà là bảo đảm cho mạng sống của cho đến lúc cảnh sát truy đến và giải cứu. Nhưng tôi và Phương không cam tâm hết lần này đến lần khác bị tên mập này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tôi hậm hực để mặc cho Hugo bẻ quặt hai cánh tay ra sau lưng, dùng dây nilon thít chặt… Hai chân tôi cũng chịu chung số phận. Sau tôi là Phương, cô Ngọc Nhi, cô Vân Huyền và Vân Nhu đều bị trói chặt, chỉ có thể ngồi lưng dựa vào nhau…
Cô Vân Huyền tựa lưng vào Vân Nhu, bốn bàn tay bị trói chạm vào nhau… Tôi thấy Vân Nhu đang lén viết từng chữ từng chữ vào lòng bàn tay bà. Như hiểu ra điều quan trọng, nét mặt cô giãn ra, từ lúc lên tàu đến giờ lần đầu tiên tôi thấy cô tràn ngập niềm tin như vậy… Cô ngẫm nghĩ một chút chợt lên tiếng:
– Quốc Công… Tôi cho ông 4 con số liên tiếp trong dãy 8 số… Tôi cam đoan nó là thật…
– Điều kiện là gì?! – Lão Công hỏi, vẫn tiếp tục dùng tay xoa xoa gương mặt ửng đỏ của Hạ Kỳ.
– Kể lại chuyện ông đã hãm hại ba mẹ tôi như thế nào?? – Cô Vân Huyền giọng âm trầm nói.
– Ah… Vậy thôi sao?! – Lão Công ngạc nhiên quay lại.
– Phải.
Lão Quốc Công đứng dậy, đi tới đi lui như nhớ lại… Khi lão mở lời nói, tôi lại nghe như lão đang kể về một cái chết trong phim ảnh, không chút liên quan đến mình:
– Tôi là người có trách nhiệm với lời hứa của mình… Đã kể là phải kể từ đầu… Tôi vốn cũng chẳng ưa thích gì cô… Nhưng ba mẹ tôi cũng là cổ đông trong công ty tàu biển của lão Sơn… Nên biết lão già đó tẩu tán tài sản như thế nào… Thế là tôi bỏ công lấy cảm tình của ba mẹ cô… Sau đám cưới, dù trên danh nghĩa, ba cô giao cả cơ nghiệp kinh doanh gia đình cho tôi… Nhưng thông tin về khoản tiền kia, ông ta vẫn giấu biệt tăm…
– Thế là tôi quyết định… phải giết hai ông bà già đó trước… – Lão Công quay lại nhìn cô Vân Huyền, nhún vai nói. – Sau đó mới xử lý cô và cả đứa con trong bụng… Vậy thì mặc nhiên tôi được thừa hưởng số tiền vàng đó. Ha ha…
– Tôi lên kế hoạch vào ngày sinh của Vân Nhu… đợi lúc cô rời khỏi phòng… tôi sẽ lấy con bé ra ép hai ông bà nhảy xuống từ tầng 7 bệnh viện… Ha ha…
– Khốn nạn… Khốn nạn… – Cô Vân Huyền bấu chặt hai tay nghiến răng rít lên.
– Haizz… Làm gì giận như vậy chứ?! Nếu tôi thành công thì đã không có ngày hôm nay có phải không?! – Ông ta khoanh tay ung dung nói. – Trăm tính ngàn tính không bằng trời tính… trước ngày cô chuyển dạ… lão già cha tôi đi nhậu lại lè nhè nhiều chuyện về mưu đồ của tôi với bạn… Người bạn đó lại đi mách với ba mẹ cô… Thế là cô sinh chỉ một ngày, đã được chuyển về nhà… Hai ông bà già còn âm thầm đi Hong Kong làm ra chuyện uỷ thác quyền thừa kế cho Vân Nhu… Tôi rất giận… rất giận… Tôi mua một gã tài xế taxi, chờ đón hai ông bà… chở ra khu đất trống… sau đó chở hai cái xác ngược lại sân bay, trên lối ra cố tình gây tai nạn… Phần còn lại cô đã đoán đúng. Không cần nói nữa có phải không?!
Vân Nhu ôm cứng bờ vai run rẩy của mẹ. Bà đau đớn nước mắt giàn giụa mấp máy không thốt nên lời…
– Cô có biết vì sao ba mẹ cô âm thầm đi Hong Kong mà không kể cho cô nghe không… Vì hai người không có mặt mũi thừa nhận với cô rằng họ nhìn nhầm tôi… Ha ha…
– Ba ơi… Mẹ ơi… – Cô Vân Huyền kêu lên đau đớn, ngã vào lòng Vân Nhu khóc nức nở.
Tôi nhìn sang cô Vân Huyền và Vân Nhu, dù mục đích chính của hai người là kéo dài thời gian. Nhưng nghe những lời nói lạnh lùng vô cảm của lão Công, hai người vẫn không nén nổi cảm xúc giận dữ đến cùng cực…
Bản thân tôi chưa bao giờ gặp ông bà ngoại Vân Nhu, nhưng hai tấm hình của ông bà trên tủ thờ cho tôi cảm giác thân thiết gần gũi. Nghe từng lời từng lời của lão Công làm tôi giận dữ mà không biết làm gì… Ngay cả tính mạng của năm người chúng tôi còn chưa biết sau đêm nay sẽ đi về đâu?!
Lão Công đến góc phòng lấy ra một chiếc laptop đặt lên đùi, lên tiếng hỏi:
– Nói đi… 4 con số.
Cô Vân Huyền nhòe nhoẹt nước mắt, mím môi nói:
– 4169…
Lão Công gõ gõ vào máy, chợt nhíu mày hỏi lại:
– Là bốn số đầu hay cuối?!
Mẹ Vân Nhu nhếch mép cười vang:
– Ha ha… Tôi chỉ nó 4 số liên tiếp… Tôi đã đưa ông… Còn đặt nó ở đâu trong dãy số đó là việc của ông… Không liên quan đến tôi…
– Hừ… Thật là thiếu thiện chí nha… – Lão Công gấp máy lại, ném sang một bên.
Lão Công vẫn không tức giận thong thả đi lại trước đám người chúng tôi, hai tay bỏ túi quần, nhếch mép nói:
– Tôi chọn chiếc du thuyền này là có lý do riêng… Mọi người trong này chắc không biết là mình đang ở đâu phải không?! Chắc do du thuyền êm quá mà… thật là làm khó cho mọi người rồi… Hắc hắc…
– Cửa biển Gò Công chứ gì?! Thần thần bí bí… – Tôi không thèm nhìn vẻ đắc ý của lão, nói.
Không đợi mọi người và lão Công ngạc nhiên, tôi nói tiếp:
– Bốn mươi phút nữa là 8h30… Du thuyền đại loại ở ngoài Vịnh Gành Rái cách Vũng tàu từ 25 đến 30 hải lý… Ông sẽ lần lượt đẩy năm người chúng tôi xuống biển… Có đúng không?!
Lời tôi nói làm ba người phụ nữ bên cạnh run rẩy sợ hãi. Lão Công nhướng mày, rồi gật gật đầu…
– Mày còn biết gì nữa nói tiếp đi…
– Còn nha… Những người trên thuyền này cũng chẳng phải thân tín gì như ông bốc phét đâu… Nếu không ông cũng không yêu cầu họ đúng 8h30 tắt hết đèn và cấm nhìn ngó lên mũi tàu… Dù có đi nữa thì tôi nghĩ trong nhóm người đó chỉ có vài người được xem là thân tín của ông… Nhưng đây là năm mạng người nha… Ông chắc là họ chịu đi chết chung với ông sao?!
“Bốp bốp bốp… Ha ha ha.” – Lão Công vỗ tay, rồi bật cười ha hả.
– Quả thật mày làm tao cũng phải ngạc nhiên đó! Một học sinh Lớp 12 như mày cũng có thể nhìn ngó vấn đề phân tích rõ ràng như vậy… – Lão nhìn tôi nói. – Mày nói đúng về địa điểm và thời gian… cũng đúng về việc trong đám người kia có những kẻ tao không tin tưởng…
– Nhưng những điều còn lại… – Lão chặt lưỡi nuối tiếc. – Mày nói sai rồi… Tao chỉ thủ tiêu hai mẹ con Vân Huyền thôi…
– Còn ba người mày… – Lão nhìn tôi, Phương và cô Ngọc Nhi. – Vốn không có mặt trên cái tàu này… Lịch sử hành khách cũng không ghi lại… Đơn đặt hàng dịch vụ vệ sinh không phải do chúng mày giúp tao xóa đi trước rồi sao?! Sống chết của ba đứa mày thì liên quan gì đến tao?!
Lòng tôi chợt trầm xuống, ra là mình đã tự xé bỏ vé chiều về của ba đứa chúng tôi. Lão Công nói tiếp:
– Chuyện tắt đèn lại là chuyện khác… Tao không dại gì ném năm cái xác xuống biển với tay chân trói chặt như vậy ah… Tắt đèn chẳng qua là để những kẻ không liên quan không thấy một chiếc cano khác cặp vào mũi tàu đón đi năm cái bao tải chứa gạo thôi… Năm cái bao tải này sẽ được xếp gọn vào bên trong một container chở đầy gạo… Và một tháng rưỡi sau, cả bến cảng Durban Cape Town – Nam Phi dậy sóng vì phát hiện năm thi thể thối rữa bên trong một container chở gạo xuất khẩu từ Philippines.