Phần 124
Chúng tôi năm người đều trầm lặng vì nỗi sợ hãi đã bao trùm toàn thân. Trước đó tôi còn nghi ngờ về kế hoạch của lão Công vì còn quá nhiều lỗ hổng… Từ việc dùng dây nylon để trói sẽ để lại trên thi thể những vết hằn sẽ nói rõ đây là một vụ mưu sát… Đến địa điểm phi tang xác chúng tôi xuống biển… Thật không ngờ lão đã dày công móc nối với một chiếc tàu biển viễn dương chuyên vận tải gạo từ các nước Đông Nam Á đi Nam Phi… Một tháng rưỡi sau, khi người ta phát hiện ra, chúng tôi đã trở thành năm cái xác thối rữa… không hình hài… không xuất xứ.
Kế hoạch của lão Công thật sự quá kinh khủng… Hay có thể nói ông ta dùng 18 năm chờ đợi để xây dựng lên nó.
– Hừ… Không cần hù dọa con nít… – Cô Vân Huyền lên tiếng. – Muốn giết chúng tôi ông vốn không cần giải thích nhiều… Tốn công nói lòng vòng chẳng qua là muốn chúng tôi nói ra mật mã thôi…
Lão Công nhìn quanh chúng tôi, cười lớn như một kẻ chiến thắng:
– Ha ha… Mỗi người một âm mưu mà phải không?! Tôi muốn dọa nạt các người để lấy mật mã… Còn các người không phải cũng đang kéo thời gian sao?!
Lời lão Công nói ra ngay lập tức làm mặt tôi, Vân Nhu và cô Vân Huyền đổi sắc sợ hãi… Lão Công thấy vẻ mặt của chúng tôi liền khoái trá cười:
– Cô giáo Thuỳ có khỏe không con, Vân Nhu?!
Vân Nhu rùng mình, nắm chặt tay tôi, cúi đầu thật thấp không trả lời ông ta.
– Tối nay, xem ra cô giáo Thuỳ khó ngủ rồi… Vì chồng cô… cậu gì nhỉ… – Lão Công xoa xoa cằm làm ra vẻ suy nghĩ. – À, cậu Sỹ… cậu Sỹ… vừa bị điều đi công tác khẩn cấp ngay chiều nay… Ha ha…
Cô Ngọc Nhi và Phương không hiểu gì nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt tái xanh khó xem ba người chúng tôi. Vậy là xong… Ngay cả lá bài tẩy cuối cùng của chúng tôi cũng không xuất hiện.
– Ba… ông… có thể hứa không giết chúng tôi được không?! Mật mã kia… – Vân Nhu ấp úng lên tiếng.
– VÂN NHU…
Nàng chưa nói dứt liền bị cô Vân Huyền gạt ngang… Bà thở dài quay qua nàng nói:
– Đó là cái phao duy nhất để giữ mạng chúng ta… Ngay cả chuyện sát hại ông bà ngoại thế nào lão cũng có thể nói ra… Con còn có thể tin lời hứa của kẻ sát nhân như lão sao?! – Bà nhìn vào ánh mắt giận dữ của lão Công, nghiến răng nói.
– Ha ha… Cứng rắn lắm… Tôi phải thừa nhận cô nói đúng. Tôi không có ý định tha chết cho các người… – Lão Công gật gù nói.
– Tôi không tin ông cam tâm bỏ qua khối vàng dù bỏ 100 đời ông vẫn không kiếm được… – Cô Vân Huyền bĩu môi khinh thường nói.
– Dĩ nhiên là tôi không bỏ qua rồi… Tôi sẽ cho cô lựa chọn tự nguyện dâng dãy mật mã đó lên… để được chết một cách an lành còn tôn nghiêm.
Lão Công nhếch mép cười đi lại bên giường bắt đầu cởi quần áo. Tôi nhìn hành động của lão, lòng bắt đầu dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. Lời nói của Hạ Kỳ vẫn còn lởn vởn bên tai… “Cô giáo Ngọc Nhi là sự nuối tiếc to lớn đối với thầy Công…” Tôi nôn nao nhìn qua cô Ngọc Nhi. Cô cũng nhìn lại tôi gương mặt xinh đẹp đã tái nhợt sợ hãi…
– Kinh tởm… Ngươi định giở trò đê hèn đó ra để uy hiếp ai hả?!
Cô Vân Huyền rít lên giận dữ nhìn lão Công. Lão quay lại cả người trần truồng nhìn về phía chúng tôi. Nhìn vào vật lòng thòng giữa hai chân lão… tôi mới hiểu tại sao Hạ Kỳ nói lão không có vấn đề về chuyện giường chiếu. Cô Ngọc Nhi có thể nói là một con thỏ thoát chết nhờ sư tử ngủ say.
– Ha Ha… Tôi nói đủ rồi… lựa chọn là của các người.
Lão Công tênh hênh cả người trần truồng bước đến… Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đều nhắm mắt cúi thấp đầu không muốn nhìn thứ đung đưa kinh tởm giữa hai chân ông ta. Mẹ Vân Nhu nghiến răng giận dữ, nói:
– Ông chạm tới Ngọc Nhi, tôi có chết cũng không nói ra dãy mật mã đó…
– Ah… Thật đúng ý tôi nha… – Lão nhếch mép cười. – Hôm nay tôi vui, sẽ không ăn lại món mình bỏ thừa đâu…
“Hugo, xách Vân Nhu ra đây…”
Hugo bước đến, túm ngang người Vân Nhu giơ lên. Nàng còn ngơ ngác nhìn tôi và mẹ chưa hiểu ra chuyện gì…
– KHÔNG… – Tôi giận dữ gầm lên, đứng bật dậy toan níu Vân Nhu lại, bất ngờ vướng chân ngã lăn ra sàn nhà.
– NGƯƠI ĐIÊN RỒI… NÓ LÀ CON NGƯƠI ĐÓ… – Cô Vân Huyền ngã dúi dụi trên sàn nhà gào lên tức giận.
– Con sao?! Hắc hắc… Con ruột còn ăn được… nói chi là thứ con hoang này?!
Lời lão Công nói làm cả căn phòng bàng hoàng im phăng phắc… Tôi nhìn qua phát hiện mặt Hạ Kỳ tái nhợt, cả người run rẩy kìm nén. Ra là thế?! Hạ Kỳ ban chiều lúc giả vờ tâm sự khi tôi đang ngủ, lời cô ta nói đều nửa thật nửa giả… “Em có thể ngủ với tất cả đàn ông trên đời… Nhưng chỉ một người là không thể…” Tâm trạng Hạ Kỳ lúc đó rất hỗn loạn lúc cười lúc khóc…
Lúc đó, tôi còn tưởng rằng cô ta thương tâm vì sự đối xử tệ bạc của cha. Sau khi, Hạ Kỳ lộ bộ mặt khổ nhục kế, tôi lại quay về với ý nghĩ rằng họ không thực sự là cha con. Tôi sai rồi… Hạ Kỳ nếu không phải là con gái của Hạ Tâm, người tình của lão Quốc Công thì làm sao cô Vân Huyền có thể nhận ra từ nét mặt của cô ta chứ?! Thì ra, bên mối quan hệ cha con huyết thống này còn tồn tại một uẩn khúc dơ bẩn đến cùng cực… Lão Công không những sử dụng thân xác Hạ Kỳ để chiêu đãi tạo mối quan hệ, mà chính bản thân lão cũng bất chấp luân thường đạo lý để giày vò thân xác con gái ruột của mình… Tôi chợt hiểu ra nguồn gốc của sự tức giận của Hạ Kỳ khi bị người khác nhìn nhận cô ta là tình nhân của cha ruột mình… Nó là điều ô nhục, nỗi đau muôn đời mà Hạ Kỳ không bao giờ muốn nghe nhắc tới.
– Không… không phải vậy… Không phải vậy…
Vân Nhu bị đặt xuống giường ngay trước mặt kẻ nàng từng xem là ba, nước mắt bắt đầu giàn giụa nhìn ông ta lừ lừ bước đến mà thều thào.
– Ông mà chạm vào Vân Nhu… tôi có chết cũng đeo bám ông suốt đời… – Cô Vân Huyền nghiến răng uất nghẹn nói.
– Đừng thử thách tôi…
Lão Công âm lãnh cười bước đến cạnh giường… Lão bất ngờ chộp vào ngực áo Vân Nhu, giật mạnh…
– KHÔNG… ĐỪNG MÀ… DỪNG LẠI…
– SÚC SINH… ÔNG CÒN KHÔNG BẰNG CẦM THÚ… – Cô Vân Huyền hét giận điên cuồng.
Chiếc váy trắng mỏng manh hoa lệ Vân Nhu mặc trong ngày sinh nhật nàng bị hai bàn tay dơ bẩn của lão Công xé toang… Hàng cố vùng vẫy la hét vẫn không tránh thoát được lão. Từng mảnh vải rơi xuống sàn nhà, chiếc áo lót trắng và quần lót nhỏ cũng tan nát rơi vãi…
Lão Quốc Công say mê nhìn ngắm cơ thể trần truồng không che đậy của đứa con gái mà lão từng bồng bế gọi là con… Vân Nhu nín lặng nhắm chặt hai mắt, bị trói ngược hai cánh tay, nàng không thể che đậy hai bầu vú căng tròn của mình… Hai chân nàng khép chặt cố che đậy phần mu hồng hào phơn phớt lông tơ phơi bày trước mắt lão…
– Thật là đẹp như vậy ah… Con đẹp hơn cả mẹ con đó… – Lão Công chặt lưỡi xuýt xoa.
– Tôi sẽ… không ký bất cứ văn bản nào cho ông… Ông biết chưa?! – Vân Nhu mặt đỏ ửng tức giận rít lên.
– Ha ha… Con vẫn chưa hiểu sao con gái?! Từ đầu đến cuối chỉ có mẹ con và dãy mật mã kia là uy hiếp được ta… Vì mật mã chỉ được khai báo một lần. Còn chữ ký của con sao?! Ta có vô số lần để thử nha… Chữ ký mẫu của con ta đã gửi cho Ngân hàng, con cố tình ký sai một lần… Ta chặt một ngón tay của mẹ con… Cứ từ từ mà ký, không sao hết… Mẹ con có những mười ngón tay mà… Hắc hắc…
– Ông… Khốn nạn… Ác quỷ… – Vân Nhu cả người run rẩy không nói nên lời.
Tôi gục đầu trên sàn nhà nín lặng… Tôi chợt hiểu vì sao mẹ Vân Nhu khăng khăng nàng không được đến đây… Vì Vân Nhu chính là yếu điểm duy nhất của bà.
– Hề hề… Ông chủ… Ông xong rồi… Có thể nào cho tôi… – Hugo hai mắt dán chặt vào cơ thể trần truồng của Vân Nhu, nuốt nước miếng nói.
– Được… Sẽ có phần mày… Yên tâm đi…
Lời nói qua lại của lão Công và Hugo như những lưỡi dao cứa vào tim tôi… Cơn giận dữ trong lòng tôi sôi lên ngùn ngụt. Cả người chúi xuống đất, hai cánh tay gân nổi vồng lên răng rắc nhưng sợi dây trói vẫn trơ trơ không chuyển… Tôi nhận ra mình bị Hugo trói bằng cả hai sợi nylon xếp chồng vào nhau.
– Hạ Kỳ… qua đây…