Phần 129
Căn phòng im phăng phắc, không một tiếng động…
Mẹ tôi nhìn Ngọc Nhi lại nhìn qua Vân Nhu… Ánh mắt nghiêm nghị lại lén lóe lên một tia đắc ý. Phụ nữ là tổ tông của sự ích kỷ ah… Lấy chồng thì chỉ muốn mình là người duy nhất… Nhưng con trai mình lại cứ thích nó phải thật hoành tráng ở tất cả các khoản… Huống chi tôi lại được cả hai cô gái như hoa như ngọc yêu thương, mà còn hòa thuận ở bên nhau… Nếu không phải tôi còn đang học Lớp 12, nếu không phải pháp luật cấm lấy hai vợ, mẹ tôi có lẽ ngay lập tức nổi trống rước dâu.
Ba tôi thì hết nhìn lên trần nhà lại nhìn xuống sàn nhà… Bao nhiêu sát phạt quyết đoán của một ông vua thuỷ sản tự dưng bay biến mất. Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy ba có vẻ lúng túng như vậy.
– Con thật là… con làm như vậy… ba mẹ không còn mặt mũi nào nhìn cô Huyền… – Mẹ tôi ái ngại lắc đầu nói.
– Là con… – Ngọc Nhi vừa định lên tiếng, liền bị tôi nắm tay ngăn lại.
– Là con… – Đến lúc tôi vừa lên tiếng thì cô Vân Huyền lại đưa tay ngăn lại.
– Thật ra chuyện này em đã biết… Cũng từng có ý định ngăn cấm Vân Nhu tiếp tục với cháu Phong… Nhưng quả thật rất khó… cá nhân em đã trải qua chuyện đổ vỡ hôn nhân cũng vì sự ngăn cấm của ba mẹ… Em lại nhận ra tình yêu của mình khi xưa cũng không mạnh mẽ quyết liệt như ba đứa nó… Nên em không muốn Vân Nhu bước vào lối mòn của mình… Dù chuyện này có chút hoang đường, nhưng bọn chúng thấy hạnh phúc vui vẻ là được rồi…
Mẹ tôi hơi cau mày, nhưng chỉ có mình tôi đọc được trong ánh mắt của bà lóe lên vẻ giảo hoạt. Bà đã nhận ra hành động cô Vân Huyền trước đây là cố tình bao che cho Ngọc Nhi, nhưng cái khôn ngoan là phải để cô Vân Huyền thừa nhận chuyện đó… Ây da, thật là gian thương ah!
– Nhưng Ngọc Nhi không phải là… – Ba tôi lên tiếng.
– Ngọc Nhi không phải cô giáo con… Nàng đã nộp đơn xin nghỉ dạy ở Phương Nam… – Tôi vội nói.
Mẹ lườm tôi một cái như bảo, việc này để mẹ… Bà quay qua ba nói:
– Cô giáo thì sao?! Cô giáo không phải là phụ nữ à?! Huống chi đây là cô giáo đã nghỉ dạy ah… Có khi sau này có kinh nghiệm dạy con càng tốt chứ sao?!
Ba tôi ngạc nhiên là chuyện nhỏ, ngay cả cô Vân Huyền lúc này cũng há hốc không khép được miệng.
Mẹ tôi không quan tâm đến hai người đang nhìn chằm chằm, bước qua cạnh giường tôi, nhìn Ngọc Nhi nói:
– Lần trước gặp con ở bệnh viện cô đã có chút ngờ ngợ… Nhưng lúc đó con còn là cô giáo trong trường thằng Phong nên thôi không nghĩ đến… Ai ngờ thật sự là vậy ah…
– Dạ… – Ngọc Nhi cúi đầu lí nhí.
Mẹ tôi mỉm cười, trái nắm tay Vân Nhu, phải nắm tay Ngọc Nhi… Cảnh tượng này có chút quen ah.
– Thằng Phong còn trẻ, hai đứa con cũng trẻ… Thời gian đến kết hôn còn dài, thôi thì cứ bảo ban hòa thuận với nhau… Chuyện sau này tính tiếp, được không?!
– Dạ, bọn con biết rồi…
Ngọc Nhi và Vân Nhu cúi thấp đầu, hai gương mặt xinh đẹp đỏ ửng sắp vắt ra được nước. Mẹ tôi hết xoa đầu bên trái, lại xoa đầu bên phải… ánh mắt vui vẻ yêu chiều như đang nhìn những đứa cháu bụ bẫm dễ thương… Tôi chỉ biết che mắt thở dài.
…
Sáu tháng sau.
Tôi nửa nằm nửa ngồi lười nhác trên bộ sofa êm ái, hai chân gác lên mặt bàn kính thoải mái thư giãn… Nhìn lên tấm hình chụp được lồng khung kính treo trên tường, tôi cười tủm tỉm nghĩ đến chuyện đã xảy ra sáu tháng qua…
Hai cái xương sườn gãy và vết thương rách lá phổi trái ngốn của tôi mất 2 tháng nằm viện, 2 tháng dưỡng thương… Rất nhiều sự kiện tôi không thể có mặt tham gia. Vì thế phần lớn những chuyện tôi sắp kể ra đây là từ góc độ của khán giả hoặc nghe kể lại.
Sau lần tham gia trận bóng đầu tiên, tôi vì nằm viện đã vắng mặt trong các trận kế tiếp, chỉ có thể xem live stream do Quyền mập gửi… Phương đã dẫn dắt đội bóng Phương Nam vượt qua bán kết bằng một trận đấu chiến thắng huy hoàng trước Hồng Nghĩa… Chiến thắng này gây chấn động toàn hệ thống trường cấp 3 thành phố. Thật ra Phương Nam thắng cũng không lạ… Vì đội bóng Hồng Nghĩa trước khi vào trận đã không còn tinh thần tranh đấu. Tin tức báo chí đăng tải về “hậu cung 49 học sinh nữ của thầy Hiệu trưởng Hồng Nghĩa” và ký hiệu đặc biệt cỏ ba lá ☘ gây xôn xao dư luận. Rất nhiều học sinh nữ không đến trường, trong đó không thiếu bạn gái người yêu của các thành viên đội bóng.
Trận kế tiếp Phương Nam bị loại, nhưng cũng đủ làm thầy Hiệu trưởng xúc động rơi nước mắt. Cái tên trường Phương Nam bắt đầu gây chú ý như mong muốn của thầy Hiệu trưởng…
Ông trời không những nghe thấu mong ước của thầy mà còn vung tay rất hào phóng. Cái tên Phương Nam bao năm nay không xuất hiện thì thôi, mà hễ vừa le lói một chút là bừng sáng cả bầu trời.
Sự kiện kế tiếp xảy ra sau một tuần Ngọc Nhi xin nghỉ dạy tại trường. Ngọc Nhi muốn có thời gian chăm sóc tôi, mà cũng vì vậy nàng may mắn thoát được một cơn bão tố lớn.
Trong một cuộc triển lãm nhiếp ảnh thành phố, một tay nhiếp ảnh chuyên nghiệp đã giới thiệu một tác phẩm mang tên “Nụ hôn” và được giới chuyên môn đánh giá cao. Thậm chí nhiều tạp chí trong nước còn viết bài bình luận về tấm ảnh đó… Với bối cảnh đường phố nhộn nhịp, luồng xe qua lại như khung cửi mờ nhạt thành những vệt ngang dài… Hai nhân vật chính rõ nét, một nam một nữ ngồi trên một chiếc xe máy. Người thanh niên quay người ra sau đặt lên đôi môi thổn thức ướt nước mắt của cô gái một nụ hôn… Một nụ hôn tĩnh lặng yêu thương da diết hoàn toàn tương phản với bối cảnh dòng đời hối hả xung quanh. Chắc chắn ai cũng phải thừa nhận tác phẩm đó rất đẹp, nếu không có người nhận ra hai nhân vật trong tấm hình lại là một nam học sinh lớp 12 và một cô giáo trẻ của trường Phương Nam.
Tôi nhìn lên tấm hình khổ 90 x 60 cm treo yên vị trên tường, tôi có chút cảm thán. Tôi còn nhớ rõ buổi chiều hôm đó từ nhà Vân Nhu trở về… Không ngờ nụ hôn mất kiểm soát của tôi dành cho Ngọc Nhi lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Cộng đồng mạng dậy sóng… Tạo thành hai luồng tư tưởng đối chọi nhau mãnh liệt. Bên phê phán là lớp người trung niên đến lớn tuổi ủng hộ sự khuôn khổ luân lý… Bên ủng hộ lại là lớp tuổi trẻ, học sinh sinh viên ủng hộ lối sống hiện đại tự do yêu đương… Hình ảnh của tôi và Ngọc Nhi bị săn lùng ráo riết như hình nude của celebrities.
Tôi và Ngọc Nhi đều là dạng người không thích chia sẻ nhiều lên Facebook nên cũng không có nhiều thông tin để bới móc. Nhưng bất ngờ một tờ báo tìm được hình cô giáo Ngọc Nhi trên trang bìa của Kỷ yếu trường Hồng Nghĩa mấy năm về trước… Hình ảnh cô Ngọc Nhi xinh đẹp thướt tha trong bộ áo dài đứng trên bục giảng đã ám ảnh đám học sinh nam đến điên cuồng. Từ khóa “Yêu cô giáo”, “cô giáo Phương Nam”, “cô giáo Ngọc Nhi” sau một đêm lọt Top 10 tìm kiếm toàn quốc… Thế là giới phóng viên vào cuộc, mỗi ngày học sinh Phương Nam tan học đều phải đối diện với cả rừng ống kính dày đặc trước cổng trường. Mỗi học sinh đều được phóng viên chào đón thăm hỏi.
“Anh Phong học lớp 12 mấy?!”
– Dạ, 12A5… à không… hình như là 12A7.
“Anh Phong và cô Nhi trong trường có nói chuyện qua lại nhiều không?!”
– À, cái này tui biết nè… Hai người ngồi ghế đá nói chuyện suốt…
“Hai người có nắm tay, ôm nhau hay hôn nhau trong trường không?!”
– Ặc… Cho hỏi anh là phóng viên của toà báo nào vậy?!
“Tệ nạn Xã hội…”
– Hiểu rồi… Đi chỗ khác chơi nha.
Bên ngoài thì rôm rả vui như họp chợ, chỉ tội nghiệp thầy Hiệu trưởng tóc còn vài sợi đen sau vài ngày liền đổi màu toàn bộ… Thầy Đạt day dứt khổ sở nhưng vài ngày sau đã quyết định tiến tới với cô Quyên. Đêm dài lắm mộng, hai người làm đám hỏi, rồi đám cưới gói gọn trong một tháng.
Những chuyện đó tôi chỉ nghe Quyền mập và Thanh Thuỷ kể lại… Từ lúc nhận được cuộc gọi báo của Quyền, tôi lập tức mang theo Ngọc Nhi rời khỏi nhà dọn hẳn qua trú ẩn ở nhà Vân Nhu. Chị Vi dọn qua ở với chị Ngọc Trâm cùng nhau chống chọi đám báo chí làm phiền liên miên không dứt.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ lại thu hút quá nhiều dư luận, Ngọc Nhi đã trải qua một thời gian chật vật khổ sở… vừa phải giải thích với bà ngoại, vừa phải đối phó với bạn bè. Ngọc Nhi không dám bước ra khỏi nhà, không dám xem tivi, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng giật mình… Chỉ hơn một tuần, nhìn nàng gầy gò hốc hác mà tôi đau xót không chịu nổi.
Ngay lúc này, một bài báo xuất hiện với tựa đề “Nạn nhân của tình yêu…” gây chấn động dư luận. Bài báo được viết qua cuộc phỏng vấn đặc biệt với phạm nhân Trần Hạ Kỳ đang thụ án 10 năm tù giam. Hạ Kỳ không nói về bản thân mình, mà vạch trần âm mưu chiếm đoạt thân xác người yêu con trai mình của lão Quốc Công. Bài viết phân tích rất sâu sắc sự dằn vặt đau khổ của cô giáo Ngọc Nhi trong suốt ba năm rời trường Hồng Nghĩa. Ông trời có mắt, để cô tìm được tình yêu đích thực lại trái ngang với một cậu học sinh lớp 12 Phương Nam. Sau cùng, bài báo kết luận… Cô giáo Ngọc Nhi từng đau khổ cùng cực là nạn nhân của tình yêu và hôm nay vì dư luận đả kích nàng tiếp tục một lần nữa trở thành nạn nhân.
Thật ra, Hạ Kỳ và cả phóng viên tòa soạn không biết được chính xác Ngọc Nhi và tôi đến với nhau như thế nào… Nên bài báo mô tả có phần hơi giống truyện Quỳnh Dao. Đại loại như nhân vật nam vững chãi như tùng bách, che chở cho nhân vật nữ thương tâm đau khổ… Mặc kệ họ viết không chính xác. Chỉ biết rằng ngay sau đó hai luồng dư luận đang đối chọi gay gắt chợt lệch hẳn về một bên… Làn sóng ủng hộ cô giáo Ngọc Nhi tăng cao chưa từng thấy… Tôi và cô Ngọc Nhi như trở thành hình tượng tình yêu vượt giới hạn của lớp học sinh sinh viên.
Mẹ ơi, tới lúc này chính tôi cũng không dám bén mảng ra đường.
Cuối cùng vì Ngọc Nhi cũng vì bản thân mình, tôi và Vân Nhu quyết định cùng lúc thuyết phục ba mẹ hai bên cho chúng tôi… gián đoạn việc học. Ba tháng trước, cả ba đứa tôi đã cùng nhau bước qua một ngã rẽ mới của cuộc đời. Tôi, Vân Nhu và Ngọc Nhi cùng nhau du học Úc.
Tiền sao?! Thật ngạc nhiên, tiền đối với ba mẹ tôi và cô Vân Huyền lúc này vậy mà trở thành vấn đề tranh luận sôi nổi… Bên nào cũng nói mình thừa sức lo cho cả ba đứa, không cần hỗ trợ. Thật đau cả đầu… Cuối cùng để ngưng cuộc tranh chấp ngược đời này, tôi đứng ra tuyên bố. Ba đứa tôi không cần tài trợ, số tiền tạm thời do Ba mẹ tôi ứng ra, sau đó ba đứa đi làm sẽ trả lại.
Và tác phẩm “Nụ hôn” đang treo trên tường trong phòng ngủ của chúng tôi lúc này là món quà chia tay của Phương, chị Vi, chị Ngọc Trâm, Quyền mập và Thanh Thuỷ dành cho ba đứa chúng tôi. Nghe nói nhóm bạn tôi mua lại tác phẩm từ tay nhiếp ảnh gia đó lúc nó bị tháo xuống khỏi cuộc triển lãm vì dư luận đả kích gay gắt. Ông ta dù rất tiếc nhưng để không làm gì, bán cho nhóm bạn tôi với giá rẻ như cho. Nhưng ngay sau khi bài viết “Nạn nhân của tình yêu” xuất hiện, làn sóng ủng hộ dâng cao… bao nhiêu nhà sưu tập gọi tác giả trả giá cao mua lại, nhưng ông ta chỉ biết cay đắng xua tay.