Phần 13
Sau giờ học đã gần 12 giờ trưa.
Tôi xách cặp đi trước theo sau là một con heo vừa bước vừa than đói. Như lời cô Ngọc Nhi, tôi và Quyền mập phải lên phòng Giáo viên. Nghe Quyền mập nói thông thường đối với loại lệnh triệu tập này, hình thức phạt là viết kiểm điểm. Bản kiểm điểm đó sẽ được ‘vinh danh’ dán lên trên chiếc bảng gỗ đặt trước phòng giáo viên. Hàng ngày vô số học sinh tụ tập xem và cười đùa… Được PR miễn phí như thế rất nhanh sẽ nổi tiếng toàn trường.
…
– Tên thằng Phương chắc dán kín cả bảng ah? – Tôi chợt quay qua hỏi Quyền mập.
– Xì… Sai rồi. Không hề có cái nào… – Quyền mập vừa đi vừa thở hổn hển, nói.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, nó kiên nhẫn giải thích:
– Mày nghĩ làm thế nào nó ngồi lại lớp hai năm mà cứ nhơn nhơn như không có gì?! Nhà nó quen biết lớn, lại nhiều tiền… Gửi nó vô đây để bớt lêu bêu phá làng phá xóm thôi. Đóng học phí xem như tiền giữ trẻ vậy đó. Chẳng ai rảnh kêu nó viết kiểm điểm, mà có kêu nó cũng chả viết.
Tôi gật gù như hiểu ra thêm một số chuyện về thằng Phương. Nồi cơm nào cũng có hạt trắng hạt vàng… Môi trường nào dù tốt đến đâu cũng có những thành phần không mong muốn.
Hai đứa bước đến trước phòng giáo viên. Cửa phòng khép hờ một bên.
“Cộc cộc…” – Tôi đưa tay gõ cửa.
“Vào đi…” – Giọng cô Ngọc Nhi vang lên bên trong.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Quyền mập líu ríu đi phía sau như muốn dùng thân hình gầy ốm của tôi che đi thân thể phì nộn của nó.
Phòng giáo viên khá nhỏ. Mười mấy chiếc bàn làm việc gỗ xếp theo kiểu domino hình vuông. Giữa mỗi bàn có một khoảng trống nhỏ hẹp vừa đủ lách người qua. Cô Ngọc Nhi đang ngồi sau chiếc bàn kê sát cuối phòng. Cô ngẩng đầu nhìn hai đứa tôi rồi nói giọng nghiêm khắc:
– Em về viết kiểm điểm cho tôi. Sáng mai nộp cho thầy Bình. Tự mà xem lại lỗi của mình… Đừng để tôi bắt viết lại.
– Vâng. Em biết rồi.
Dù sao cũng đã biết trước, tôi đơn giản chấp nhận rồi quay đầu xua Quyền mập đi ra. Đi được hai bước chợt cô Ngọc Nhi lại gọi:
– Tôi nói làm kiểm điểm là nói bạn Quyền kia, không phải Tuấn Phong. Bạn kia về trước đi. Tuấn Phong ở lại đây, tôi có việc hỏi em một chút.
– Ơ…
Quyền mập ngơ ngác nhìn cô Ngọc Nhi rồi quay lại nhìn tôi. Dù sao cô đã nói quá rõ rồi. Nó đành tiu nghỉu bỏ tôi lại đi về trước.
Thằng Quyền vừa đi, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt cô Ngọc Nhi liền thay đổi. Cô chỉ chiếc ghế trước bàn, nói:
– Em ngồi xuống đây…
Tôi răm rắp làm theo, vừa thoát được cửa ải “vinh danh miễn phí”, tôi thấy lòng nhẹ nhõm nhiều.
– Cô có xem qua sơ yếu lý lịch của em… – Cô Ngọc Nhi xếp gọn hai cánh tay trên bàn, giọng nói có chút phấn khích khó hiểu. – Em từng là đổi trưởng đội bóng ở trường cũ, đúng không?!
– Dạ, đúng. – Tôi hơi ngạc nhiên, gật đầu.
– Vậy em có muốn tham gia đội bóng của trường mình không?? – Cô hỏi ngay như rất hồi hộp nghe được câu trả lời của tôi.
– Dạ, có chứ… – Tôi vui vẻ gật đầu ngay lập tức.
– Tốt… Vậy thì tốt rồi… – Cô Ngọc Nhi vui vẻ ra mặt.
Thấy ánh mắt hơi tò mò khó hiểu của tôi, cô điều chỉnh tâm trạng chút, rồi nói:
– Cô phải nói qua cho em biết như thế này… Đội bóng của trường mình hai năm nay kết quả giao lưu với các trường trong thành phố đều xếp chót bảng… Trình độ từng thành viên trong đội nhìn chung không tệ, nhưng không thể phối hợp với nhau… Một phần vì đội trưởng hiện nay kỹ thuật không quá nổi trội, lại có một thành viên khác giỏi hơn nhiều nên thường thích solo hơn phối hợp…
Cô nhìn tôi chợt thở dài như vô vọng, nói:
– Mà thầy Hiệu trưởng đặc biệt quan tâm và giao chỉ tiêu năm nay không thể thua quá thảm, nếu lọt vào top 5 đầu bảng sẽ có tuyên dương toàn trường.
– Top 5 khó lắm sao ah?! – Tôi buột miệng hỏi.
– Khó. Thật sự… Thật sự thì cô không có chuyên môn gì trong bóng đá. Cô chỉ nghe thầy Đạt nhận xét như vậy… À, thầy Đạt cũng là giáo viên chủ nhiệm của Lớp em mà… Thầy là người phụ trách đội bóng.
Nghe đến đây tôi hơi thắc mắc, hỏi:
– Nếu thầy Đạt là người phụ trách đội bóng… Sao thầy không hề đề cập gì về chuyện này với em ah?
– À… Cô được giao phụ trách đẩy mạnh phong trào của trường. – Cô Ngọc Nhi chợt che tay lên miệng như sợ người nghe lén. – Cô lén thầy Đạt để tiếp xúc với em đó…
Nói xong cô che miệng cười, đôi gò má cũng hây hây hồng hào, xinh đẹp đến mức tôi muốn ngừng thở. Cô vỗ vỗ nhẹ lên ngực để cơn cười đùa dịu xuống. Ánh mắt tôi lại dõi theo hai bầu vú núng nính kia mà dập dềnh dập dềnh.
– Hừ…
Nghe cô Ngọc Nhi hừ nhẹ, tôi giật thót mình, ngồi thẳng băng, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên mặt cô. Vội nói lảng sang chuyện cũ:
– Tại sao cô phải lén thầy Đạt để… để…
– Là do bác của em… Ông ta dặn dò thầy Đạt rất kỹ… Em rất mê đá bóng, nhưng gia đình muốn em học tốt năm nay. – Cô nói, rồi cười tủm tỉm nhìn tôi. – Nhưng cô thấy học lực em rất khá. Chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.
– À… Đây có hình của đội bóng trường. Em muốn xem không?
Cô Ngọc Nhi đứng lên, gập tập giáo án lại. Cô chỉ vào một tấm hình được lồng dưới tấm kính lót trên mặt bàn. Tôi hơi chồm người, nhưng từ chỗ của mình thật ngược ngạo khó thấy rõ.
– Em qua đây, nhìn rõ hơn.
Tôi liền theo lời cô chen người vào chỗ hẹp giữa hai chiếc bàn, bước vào trong. Cô Ngọc Nhi lùi sang bên cạnh, dành chỗ cho tôi đứng.
Trước mặt tôi là tấm hình của đội bóng trường. Họ xếp thành hai hàng đứng, ngồi. Áo đồng phục khá chuyên nghiệp với tông màu chủ đạo xanh trắng. Tôi lướt qua toàn những gương mặt tôi không biết. Ánh mắt chợt dừng lại ở một người dáng người cao cao đứng bìa phải ngoài rìa…
– Thằng Phương?! – Tôi bật thốt lên, quên luôn việc mình đang đứng bên cạnh cô giáo.
– Em biết Phương?! – Cô Ngọc Nhi hỏi.
– Dạ, cũng có biết…
Cô Ngọc Nhi chợt thở dài ảo não:
– Phương là tiền đạo giỏi nhất trường… Cũng là người cô vừa kể với em. Không phục ai, thích solo… Cậu ta không hề có khái niệm đoàn đội. Nhưng vì kỹ thuật cậu ta quá tốt nên thầy Đạt dù rất gai mắt vẫn không thể loại cậu ta ra. Nếu em có thể thay thế Phương thì không còn gì tốt hơn.
Tôi gật đầu, cũng không biết nói gì thêm. Đôi lúc tôi thấy sự xuất hiện của mình như một biến số thay đổi tất cả kết quả mà thằng Phương lẽ ra phải có.
– Thôi, em về đi…
Cô Ngọc Nhi tâm trạng rất vui vẻ mỉm cười với tôi. Cô vừa lách người bước qua khoảng trống giữa hai bàn, vừa quay lại nói với tôi:
– Cô sẽ nói với thầy Đạt chuyện em tham gia đội bóng. Thầy sẽ thông báo thời khóa biểu tập luyện cũng như thời gian thi đấu sắp tới.
– Dạ, em biết rồi. – Tôi gật đầu bước theo cô.
Tôi đang bước đến chợt cảm giác có gì vướng vướng bên dưới. Nhìn xuống tôi thấy tà áo dài sau của cô Ngọc Nhi bị vướng lại ở cạnh bàn sát người tôi, đang căng ra theo bước chân cô.
– Khoan đã…
Tôi hô lên nhưng đã muộn. Âm thanh bừng bựt của những chiếc cúc bấm liên tục vang lên.
– Á…
Cô Ngọc Nhi la hoảng. Cô túm chặt vạt áo dài mở tung, lùi người lại. Tôi đứng ngay phía sau chưa kịp tránh thì gót giày cô dẫm lên mũi chân tôi, lưng xô vào ngực tôi. Cả người tôi mất thăng bằng ngã ngửa ra sau mang theo cô Ngọc Nhi chới với mất điểm tựa còn túm chặt vạt áo. Chưa kịp hoàn hồn thì cặp mông tròn lẳn vạt áo vén cao của cô Ngọc Nhi đè thẳng lên hạ bộ của tôi. Một cảm giác mềm mại tuyệt vời truyền lên não bộ làm hạ thể tôi lập tức phản ứng mãnh liệt.
– Á… – Cô Ngọc Nhi kêu lên, không quay lại, nhưng tôi thấy sắc đỏ trên mặt cô đã lan đến tận gáy.
Một mùi hương thơm ngát làm cả người tôi lâng lâng tê dại.
– Còn không ngồi dậy… – Cô Ngọc Nhi gắt lên.
– Em… em xin lỗi… nhưng cô đang đè em mà…
Quả thật, tôi nằm kẹt cứng cả người trong một không gian hẹp. Đầu dựa ép vào chân tường, hai chân kẹt dưới gầm bàn không rút ra được. Đó là chưa kể trên người còn bị một người phụ nữ đè lên.
– Hừ…
Cô Ngọc Nhi tay còn túm chặt vạt áo dùng cánh tay còn lại cố níu lấy mặt bàn để đứng lên… Ánh mắt tôi dừng lại ở bàn tay nhỏ nhắn đang túm chặt vạt áo của cô… Một khoảng hở nhỏ đủ để tôi thấy làn da mịn màng trắng muốt bên trong. Mông cô thật tròn trịa, sự nảy nở chỉ có ở người phụ nữ hoàn toàn phát triển về mặt sinh lý. Tôi lặng lẽ nuốt nước miếng khi cặp mông kia từ từ nâng lên rời khỏi khối u nổi cộm giữa hai chân tôi.
– Đẩy… Đẩy cô… – Cô Ngọc Nhi kêu khẽ.
…
Nghe cô gọi, tôi suýt chút nữa lấy tay bợ ngay vào cặp mông tròn trịa ngay trước mặt. Nhưng may mắn, đầu óc còn sáng suốt, tôi đặt tay lên eo lưng cô đẩy mạnh. Nhìn cô Ngọc Nhi thở phào vừa nhỏm dậy, tôi thấy lòng hơi hụt hẫng. Nhưng bất thình lình cô lại ngồi xuống, mà còn nhanh hơn lúc đứng lên.
– Ah…
Tôi không nén được, bật kêu lên thật khẽ. Mịa ơi… Cặp mông tròn trịa kia như một quả tạ 45kg từ trên trời rơi xuống, đáp thẳng lên thằng nhỏ đang cương phồng của tôi. Cảm giác vừa đau, vừa sướng thật là khó tả.
– Im miệng… Có người tới… – Cô Ngọc Nhi bất ngờ quay lại che miệng tôi.
Cái xoáy mông vô tình của cô làm hai mắt tôi dại đi… Bàn tay nhỏ nhắn của cô trên miệng truyền vào mũi tôi một mùi thơm thoang thoảng. Tôi vô thức đưa lưỡi liếm nhẹ…
Cô Ngọc Nhi sửng sốt nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lông mày cong vút tuyệt đẹp của cô chợt nhíu lại giận dữ. Nhưng cơn giận dữ còn chưa đến đỉnh điểm thì cảm giác căng cứng nóng hổi nổi cộm giữa khe mông làm cô tức giận đến run lẩy bẩy. Ánh mắt cô như có lửa làm gương mặt tôi nóng rát. Bàn tay cô rời khỏi miệng tôi, một ngón tay thon dài nõn nà run rẩy chỉ vào mũi tôi…
– Em… dám… ư…
Lời cô chưa nói xong thì bị tôi cắt ngang bằng một bàn tay bịt ngang miệng. Ngay lúc này có âm thanh cửa mở. Không có thời gian suy nghĩ, tôi kéo đầu cô Ngọc Nhi xuống, cả cơ thể cô ngã sấp lên tôi. Cô vừa định giãy giụa chợt cứng người im lặng vì giọng nói của thầy Hiệu trưởng vang lên rõ mồn một ngay giữa phòng:
“Haizz… Lại không tắt đèn… Tiền điện mỗi tháng một tăng…”
Tiếng giày của thầy nện cồm cộp đi về hướng công tắc điện cuối phòng, chỉ cách hai chúng tôi hai cái bàn. Cô Ngọc Nhi bắt đầu run rẩy sợ hãi. Cô im thin thít trên ngực tôi, cố giấu gương mặt nóng ran vào cổ tôi. Tôi cũng rất sợ ah! Nhưng tôi thề rằng không có sự sợ hãi nào có thể vượt qua được cảm giác mỹ diệu tôi đang tận hưởng. Cả người cô mềm mại không xương nằm áp chặt trên người tôi. Hai bầu vú tròn trịa bị ép căng hết mức như muốn chặn khả năng hô hấp của tôi. Mặt tôi đỏ lên cố hít thở một cách khó khăn… Hít sâu một hơi, thở ra nhẹ nhẹ… Hít sâu một hơi, thở ra nhẹ nhẹ… “Ây da”… Tôi suýt buột miệng la lên. Cô Ngọc Nhi vậy mà cắn vai tôi một cái đau điếng người.
“Tách… Tách… Tách…” – Tiếng công tắc điện nhảy liên tục, đèn phòng tắt.
Tiếng giày của thầy Hiệu trưởng đi xa dần. Cô Ngọc Nhi đều thở phào nhẹ nhõm, bật dậy rời khỏi người tôi ngay lập tức. Bàn tay cô vẫn khư khư giữ vạt áo dài từ đầu đến giờ không buông lần nào. Ánh mắt sắc lẻm bắt đầu quét qua như muốn cắt tôi thành mấy đoạn…
“Xong rồi…”
Tôi ngồi dậy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu lăn dài xuống mặt. Tôi bắt đầu sợ hãi nghĩ đến hậu sự của mình. Ngày mai tấm bảng kia sẽ dán kín tên tôi. Đám học sinh lớp 10 sẽ túm tụm bàn tán về một đàn anh lớp 12 anh dũng hy sinh có biệt hiệu “hoa tặc Lê Tuấn Phong”. Vân Nhu sẽ không nhìn mặt tôi nữa… Thằng Quyền mập sẽ trải chiếu nằm mọp trước ngôi mộ của tôi, mồm kêu sư phó… “Ôi! Kiếp chim lợn của sư phó thật gian nan ah”.
Nhưng ở đời nhiều khi tai họa không đến thì thôi, mà đã tới liền kéo theo cả đám… Cô Ngọc Nhi chưa kịp phán tôi án tử hình thì một âm thanh thật lớn vang lên.
“Renggggg…”
Tiếng chuông điện báo hiệu hết giờ trưa. Giáo viên các Khối có lẽ đang lũ lượt vào trường để chuẩn bị lên lớp. Cô Ngọc Nhi rối lên, mặt tái nhợt như sắp khóc, hối hả xua xua tôi:
– Em đi nhanh… Nhanh đi… Mà… mà đừng để ai thấy…
Cô Ngọc Nhi vẫn ở tư thế ngồi, cúi đầu cố cài áo thật nhanh. Tôi định chạy đi, nhưng nhìn hai bàn tay run lẩy bẩy rối tinh rối mù của cô, tôi nhịn không được ngồi xuống bên cạnh. Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi gạt tay cô ra khỏi vạt áo đang bắt chéo lộn xộn.
– Trời ơi… Buông ra… Đi đi… Cô xin em đấy… Người ta mà thấy… cô chết mất… – Giọng cô Ngọc Nhi đã hơi lạc đi, nghẹn nghẹn không còn chút uy nghiêm thường ngày.
– Im lặng, giơ tay lên…
Tôi không tranh cãi. Bắt đầu thô bạo gằn giọng nạt nộ. Cô Ngọc Nhi sững người, cánh tay cũng tự động giơ lên. Hai vạt áo hở ra một chút lộ ra một góc nịt ngực trắng và làn da mịn màng. Hơi thở thơm ngát hồi hộp của cô sát bên cạnh… Tôi cảm nhận được ánh mắt cô bối rối lẫn mâu thuẫn nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng thời gian đã hết, những ngón tay tôi như bay múa, bao nhiêu kỹ năng tích lũy của mười bảy năm cài cúc áo dài cho mẹ được thi triển hết mức. Tôi bắt đầu nghe tiếng giày tây nện cồm cộp ngoài hành lang, ngay cận kề từng bước từng bước. Năm bước… bốn bước… Ba bước… Xong.
Tôi đứng phắt dậy, túm chiếc cặp lao như tên bắn về hướng cửa. Không kịp rồi… Ánh mắt tôi còn thấy được một góc mũi giày tây màu đen vừa trờ tới. Não bộ hoạt động với tốc độ ánh sáng. Dừng phắt tại ngạch cửa, tôi quay người đưa lưng ra ngoài, lớn tiếng hỏi:
– Thầy Đạt chiều nay có vào trường không cô?!
Cô Ngọc Nhi vẻ mặt còn tái xanh lúng túng khó hiểu nhìn tôi, chợt phát hiện một người xuất hiện sau lưng tôi, liền hiểu ý cố nặn ra một nụ cười bình tĩnh trả lời:
– Thầy Đạt có dạy chiều nay nha. Và thầy đang đứng sau lưng em kìa.
– Ah…
Lần này đến lượt tôi bất ngờ, quay phắt lại. Thầy Đạt đứng ngay sau lưng tôi, cười nhẹ, hỏi:
– Tuấn Phong kiếm thầy có chuyện gì ha?!
– Dạ… Dạ…
Lúc này tôi lại lúng túng. Còn chưa tìm ra được lý do gì hợp lý cũng giải thích việc tôi ở trong trường đến giờ này thì cô Ngọc Nhi đã kịp thời giải vây:
– Hồi sáng em có nói với Tuấn Phong chuyện gia nhập đội bóng…
– À… Là chuyện đó ah…
– Dạ, em… em thích đá banh nên hơi phấn khích một chút… Hì hì…
Vừa cười giả lả, tôi vừa đảo chiếc cặp ra phía trước che ngang khối u lớn nổi cộm dưới quần. Cuối đuôi mắt, tôi thấy cô Ngọc Nhi đỏ mặt quay đi.