Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Số đỏ – Full

Truyện Sex: Số đỏ – Full


Phần 31

23h00, cùng ngày.
Tôi rẽ xe vào con hẻm nhỏ, lòng hơi hồi hộp nhớ đến quy định giới nghiêm của cô Ngọc Nhi. Ngày mai tôi còn nghỉ một ngày, nhưng Thanh Thuỷ sáng mai phải đi học sớm, tôi lại không thích ngủ khách sạn một mình, đành cắm đầu chạy về nhà trọ. Con hẻm tắt đèn khá sớm… Ánh đèn xe của tôi sáng lòa quét ngang qua. Bất ngờ tôi phát hiện hai bóng người đang đứng trước nhà, cô Ngọc Nhi và một người đàn ông dáng người cao ráo ăn mặc sang trọng.

Tôi vội tắt đèn xe, chậm chậm lướt đến. Cô Ngọc Nhi có vẻ mất tự nhiên khi nhìn thấy tôi.

– Em chào chị… Chào anh…

– Ừ, Phong vào nhà đi em…





Cô Ngọc Nhi nói khẽ, tránh một bên cho tôi dắt xe vào nhà. Ông ta chạc 35 tuổi, khuôn mặt góc cạnh khá điển trai, khí chất trên người đạo mạo như một thầy giáo. Tôi dắt xe lướt qua, cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của ông ta đang dán chặt lên người mình.

Không hiểu sao nhìn thấy gã đàn ông đó tôi lại nghĩ đến một người. Thầy Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa, người anh rể mơ ước của chị Ngọc Trâm. Tôi dựng chống xe, không đi lên lầu ngay mà nép sát vào vách tường phòng khách, lắng nghe. “Thật xấu hổ ah… Mà không nghe thì không chịu được…” Tôi muốn biết tất cả thứ gì có liên quan đến cô Ngọc Nhi.

“Đây là?!” – Ông ta hỏi khẽ.

“Học sinh ở trọ thôi!” – Giọng cô Ngọc Nhi có vẻ mất kiên nhẫn.

“Nhà hai chị em nữ, sao lại nhận một đứa con trai ở trọ chứ?! Em không thấy bất tiện à?!”

“Thì liên quan gì đến anh?!” – Cô Ngọc Nhi nói giọng lạnh lùng. “Anh đi về đi… khuya lắm rồi. Mai tôi còn phải đi dạy sớm.”

“Sao em lại nói vậy?! Anh gọi em khóa máy. Anh tìm em tránh mặt. Anh khó khăn lắm mới gặp được em…” – Người kia nài nỉ.

“Gặp tôi để làm gì?! Tôi và anh không có gì để nói nữa… Hôm nay, nếu không phải vì Ngọc Trâm, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh”.

“Mình làm lại từ đầu đi… Bố anh cũng rất hối hận… Đêm đó…”

“Chát…” – Nghe thấy âm thanh này tôi chợt rùng mình, da mặt cũng ê ê khó chịu.

“Câm ngay… Tôi không muốn nghe nữa… Anh cút ngay cho tôi…”

Cô Ngọc Nhi hét lên và tiếng đóng cửa sắt vội vã.

“Cô dám đánh tôi…” – Gã đàn ông kia rít lên giận dữ. – “Cô tưởng tôi muốn đến đây năn nỉ cô sao?! Còn ra vẻ thanh cao?! Do ông bố tôi nhớ nhung thân thể của cô… Nghe rõ chưa hả?!”

“CÚT ĐI…” – Cô Ngọc Nhi hét đến lạc giọng, gục xuống khóc nức nở.

Cánh cửa chợt mở ra từ từ, nước mắt nhòe nhoẹt, chợt cô hoảng hốt thấy bóng tôi lướt qua thật nhanh.

– Không… Phong… Đừng… – Cô hoảng sợ la lên.

– Mày… Mày muốn làm gì?!

Gã đàn ông cao tráo, mắt kính lệch xéo trên mặt, cố vùng vẫy không thoát được nắm tay tôi siết chặt cổ áo hắn. Từng lời hắn nói còn vang vọng trong đầu tôi, như từng lưỡi dao cứa vào tim đau nhói. Đây là lý do cô Ngọc Nhi rời khỏi nơi đó sao?! Hai nắm tay tôi siết chặt lại phát ra tiếng răng rắc… Gã đàn ông cả người run rẩy sợ hãi.

– Phong… Làm gì vậy?! Bỏ anh Tùng ra… Em điên hả?? – Chị Ngọc Trâm lúc này vừa chạy ra, chứng kiến tôi xách cổ áo thần tượng của mình liền hét lên.

– Trâm… Em không hiểu đâu. Lên lầu đi… Chị van em… – Cô Ngọc Trâm hoảng hốt ôm cứng lấy Ngọc Trâm.

– Không… Tại sao?! Chị… buông em ra…

Tôi nghiến răng ken két như muốn nghiền nát cả răng mình. Ánh mắt tôi như có lửa, nhìn sâu vào mắt gã. Gằn rõ từng tiếng:

– Mày còn đến đây một lần nào nữa… Tao đánh gãy chân mày… Tao nói chưa bao giờ không làm.

– Cút…

Rời khỏi tay tôi gã loạng choạng lùi lại… Hậm hực hắn trở về ngồi lên xe máy của mình. Ánh mắt hắn chợt quét qua gương mặt tôi, rồi nhìn về phía hai chị em lóe lên tia cay độc… Tôi chợt rùng mình cảm thấy một nỗi bất an mãnh liệt, chưa kịp phản ứng thì hắn đã mở miệng nói:

– Em Trâm… Anh xin lỗi… Anh đã cố gắng nhưng chị em bất chấp luân lý… tư tình với một thằng học sinh còn nhỏ hơn tuổi em… Anh…

– MÀY MUỐN CHẾT…

Hắn không kịp nói hết lời thì tôi đã gầm lên, lao đến. Hắn nhếch mép cười, rồi rú ga, chiếc xe lao đi lướt qua mặt tôi. Hai chân tôi điên cuồng thúc dục, nhưng khoảng cách vẫn cứ xa dần… Tôi thở hổn hển nhìn theo bóng lưng gã mờ dần rồi biến mất khỏi tầm mắt. Giây phút này thật sự lần đầu tiên trong đời tôi hiểu đúng ý nghĩa của chữ “căm thù”. Chưa bao giờ tôi cảm thấy có thể ghét bỏ, căm tức một người khác đến mức này… Đưa cho tôi một con dao ngay giờ phút này, tôi sẽ không chút chần chừ đâm xuyên tim gã.

Nghĩ đến những lời gã vừa nói, lại nghĩ đến cái đầu ngây ngô non cạn của chị Ngọc Trâm… “Không, không ổn rồi” tôi gào thét trong lòng. Ngay lập tức chạy ngược về nhà. Từ xa tôi thấy cô Ngọc Nhi gào thét tuyệt vọng níu lấy cánh tay Ngọc Trâm.

“Trâm… Em không thể tin chị sao?”

Chị Ngọc Trâm khóc nức nở ngồi trên xe, cố giãy khỏi cánh tay chị:

“Không… Chị… chị lừa dối em… Làm sao chị có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy chứ?! Trời ơi iiii…”

Cảnh tượng trước mắt làm trái tim tôi đau đớn như bị xé vụn thành từng mảnh. Nỗi đau đớn này làm nước mắt tôi trào ra, cơ thể tôi run rẩy, hai chân không bước đi nổi… Chị Ngọc Trâm vuột khỏi tay cô Ngọc Nhi, chiếc xe lao thẳng về hướng tôi. Nước mắt bất lực chảy dài trên mặt tôi, tôi giơ lên hai cánh tay vô vọng:

– Chị Trâm… Chị không hiểu sai rồi… Chị Trâm… đừng đi…

Cánh tay tôi bắn ngược ra sau đau nhói, chị lao vút qua… mất hút ngoài con hẻm.

“TRÂMMMM…” – Cô Ngọc Nhi gào lên, rồi ngã quỵ.

– Cô…

Khép cửa phòng, tôi vẫn nghe được âm thanh nức nở đau đớn của cô Ngọc Nhi bên trong. Tôi ngồi bệt xuống bậc cầu thang, cả người chìm trong bóng tối não nề.

“Tại sao?! Tại sao một người phụ nữ xinh đẹp với tâm hồn hy sinh cao cả như cô lại lâm vào hoàn cảnh như vậy?! Lỗi do ông trời muốn đày đọa cô sao?! Không, không có ông trời nào ở đây cả…”

Tiếng khóc của cô Ngọc Nhi đã ngừng lại. Tôi hé cửa nhìn vào trong, nhìn thấy bờ vai thon gầy của cô đã thôi rung động. Cô đã quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Tôi đóng cửa lại thật khẽ, từng bước đi về phòng mình.

Nằm trên giường của mình, nhìn lên trần, hai mắt tôi mệt mỏi cay xe vẫn không ngủ được. Nghĩ đến chị Ngọc Trâm lòng vừa giận, lại vừa lo lắng… Một đứa con gái ngốc nghếch như chị có thể đi đâu giữa đêm khuya như thế này?! Cô Ngọc Nhi sau khi tỉnh lại chỉ khóc, cũng không bảo tôi đi tìm chị. Tôi lại thật sự không yên tâm để cô ở nhà một mình trong lúc này.

Lúc này có lẽ đã gần ba giờ sáng. Tôi thở dài, nhắm hai mắt lại cố tự ru bản thân mình.

“Cách”.

Ngay lúc này một tiếng động nhỏ vang lên bên tai. Tôi mở choàng hai mắt, nhận ra đèn trần tắt ngúm, căn phòng tràn ngập trong bóng tối. Cánh cửa phòng lay động, rồi mở ra… một bóng đen vội vã bước vào, rồi đóng chặt cửa. Căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối tuyệt đối, giơ tay không thấy ngón.

Tôi thấy hơi thở mình tắt nghẽn. Khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, dù rất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra một bóng dáng quen thuộc, cô Ngọc Nhi. Nhưng màu da thịt loang loáng lướt qua như nháy mắt đó nói cho tôi biết rằng cô hoàn toàn không mặc gì trên người. Cô giáo của tôi, người phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp, lại đang trần truồng bối rối trong góc phòng ngủ của tôi. Giờ phút này, sau những chuyện vừa xảy ra, tôi lại không dấy lên chút háo hức nhục dục nào… Tôi nhắm mắt nằm im lặng, mà lòng ngổn ngang suy nghĩ dằn xé…

Tôi nghe được tiếng bước chân ngập ngừng và hơi thở sợ hãi của cô Ngọc Nhi tiến đến sát chân giường. Chiếc giường vang lên tiếng cọt kẹt thật khẽ… Chiếc chăn tôi đang đắp từ từ giở lên… rồi một cơ thể mềm mại mát rượi dán lên cơ thể tôi.

– Cô… – Tôi khẽ hô, thì đôi môi cô đã dán kín miệng tôi.

Cả cơ thể tôi cứng đơ chết sững. Đôi môi cô bối rối lúng túng áp sát vào miệng tôi… Một mùi hương thoang thoảng mê ly len lỏi vào tâm trí làm tôi mê muội… Lưỡi tôi hoạt động một cách vô thức… Môi cô mềm mại như một dòng nước ấm, ươn ướt mang theo vị mằn mặn của nước mắt… Một chút lý trí còn lại của tôi vùng lên mạnh mẽ. Không, điều này nếu có xảy ra, cũng không thể như vậy.

– Không… cô đừng như vậy. – Tôi quay mặt rời khỏi đôi môi cô mà thấy lòng hụt hẫng luyến tiếc.

Cô sững sờ, lặng im một lúc, rồi giọng cô nghẹn ngào đau đớn vang lên bên tai tôi:

– Em… em chê cô dơ bẩn sao?!

– Không… – Tôi gần như không suy nghĩ, hô lên. – Làm sao em có thể suy nghĩ như vậy?! Cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lòng em…

Cô áp mặt lên ngực tôi, sụt sùi khóc.

– Đó là trước đây thôi… Giờ em đã biết rồi… Cô thật sự rất dơ bẩn… Cô… – Cô nghẹn ngào nức nở.

– Không… Không…

Tôi ngăn lại lời cô nói bằng một nụ hôn. Vị mặn mặn của nước mắt cô như những giọt axit làm lòng tôi đau xót khôn tả. Lưỡi tôi tìm vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào mà yếu đuối của cô. Tôi hôn cô với tất cả tình cảm và lòng ái mộ của tôi dành cho cô. Cô Ngọc Nhi thở dốc, kéo ghì lấy cổ tôi, thì thầm yếu ớt:

– Em yêu cô đi…

Tôi nghiến răng kìm nén. Lý trí tôi mách bảo… Trong cơn xúc động này, cảm giác về sự ô uế trên cơ thể làm cô Ngọc Nhi đau đớn dằn vặt, cô muốn tìm một người đàn ông khác bôi mờ đi những vết tích còn lại trong tâm trí cô. Và tôi gần như là người đàn ông duy nhất hiện giờ cô có phát sinh chút va chạm gần gũi dù phần lớn là vô ý. Điều đó cũng không có nghĩa rằng cô Ngọc Nhi thật sự muốn tôi… Nếu tôi thật sự xâm chiếm cô Ngọc Nhi đêm nay, dù là theo yêu cầu của chính cô, thì ngày mai kia khi mọi cảm xúc bình ổn lại cô sẽ không dám đối mặt với tôi và vĩnh viễn xa cách với tôi. Tôi không muốn, không bao giờ muốn điều này xảy ra. Tôi rút nhẹ cánh tay mình, dứt khoát ngồi dậy, bước xuống giường.

“Cách” – Đèn trần lóe sáng, cả gian phòng tràn ngập ánh sáng.

– Em làm gì vậy?! – Cô Ngọc Nhi co rúm cả người dưới lớp chăn mỏng, che kín gương mặt đỏ bừng.

Tôi ngồi xuống giường, bên cạnh cô Ngọc Nhi. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tôi thở dài nói:

– Em muốn cô thấy rằng… Cô không dám đối diện với em… cũng như cô luôn trốn tránh sự thật đã xảy ra. Cách vượt qua một nỗi đau, không thể dùng một nỗi đau khác để chồng lấp nó. Em không muốn mình trở thành một vết nhơ ánh ảm trong tâm trí cô.

Cô Ngọc Nhi gục đầu trên gối, không trả lời tôi. Nhưng mái tóc dài đen óng của cô khẽ rung động như lòng cô đang cuộn sóng.

– Em không biết chuyện gì đã xảy ra và sẽ không bao giờ hỏi… Em chỉ muốn cô hiểu rằng cô không hề dơ bẩn… Cô đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào em gặp… trước đây, sau này và vĩnh viễn đều như vậy.

– Phong ơi…

Cô Ngọc Nhi vùng dậy, lao vào lòng tôi. Bờ vai cô run rẩy nức nở:

– Cô… Cô… bị chính người đàn ông mình yêu thương tin tưởng lừa gạt… Hắn bỏ thuốc ngủ vào nước uống… để cha hắn… Bao nhiêu năm gìn giữ… lần đầu của cô lại… lại… – Cô đau đớn nghẹn ngào.

– Cô đã muốn chết ngay đêm đó… nhưng cô phải tiếp tục sống… sống trong cái cơ thể dơ bẩn này, vì trên đời còn có… Ngọc Trâm.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng