Phần 38
Sáng thứ Năm, ngày đi học lại.
Tiết học đầu tiên của ngày khá nhàm chán. Môn Sinh học là thứ tôi thấy hoàn toàn không dành cho mình. Với tôi Sinh học nên là những thứ to lớn, cầm được bóp được trong tay, vỗ lên kêu phành phạch… còn những thứ li ti khó tưởng tượng như Gen, di truyền Gen lung tung kia thật nhàm chán. Tôi chống cằm nhìn qua Vân Nhu. Nàng vẫn điềm nhiên chú ý nghe giảng như tôi không hề tồn tại.
“Nhu ơi! Em nói chuyện với anh được không?! Ít ra cho anh một cơ hội xin lỗi.”
Tôi viết lên tờ giấy, đẩy sang. Vân Nhu rụt tay lại, không thèm đọc. Tôi lại lấy tờ giấy về, cúi đầu hí hoáy vẽ thêm một trái tim lớn với đường nứt vỡ đôi. Nhẹ nhẹ đẩy sang. Vân Nhu lại mím môi rụt tay lại. Tôi tiếp tục đẩy tờ giấy chạm vào khuỷu tay nàng. Nàng như chợt nhớ đến chuyện gì, viết lên tờ giấy một câu.
“Anh đánh nhau bị thương rồi nghỉ học hai ngày phải không?! Mặt anh còn sưng kìa.”
Tôi nhận lại tờ giấy, mừng rỡ trả lời:
“Em quan tâm đến anh. Có phải là em đã tha thứ cho anh?”
Lần này nàng không trả lời ngay, mà im lặng một lúc lâu, rồi mím môi viết một hàng chữ dài. Nàng đẩy ngược tờ giấy lại cho tôi, hơi bất ngờ tôi không kịp chụp lại thì tờ giấy đã trượt khỏi mặt bàn bay là là rơi xuống ngay chân thầy Phước – giáo viên Sinh học. Tôi chết điếng nửa người cứng đờ ra…
– Ah… – Vân Nhu tái mặt thảng thốt.
– Đây là của ai?!
Thầy Phước nhìn xuống chân, nghiêng nghiêng đầu, cúi người xuống nhặt. Thầy chưa kịp chạm vào tờ giấy, thì Vân Nhu bất ngờ lao đến, giật lại thật nhanh. Tôi cũng bất ngờ không kịp phản ứng thì Vân Nhu đã lúng túng đứng trước mặt thầy, tờ giấy vò nát trong lòng bàn tay giấu sau lưng:
– Là của em… Em xin lỗi.
– Đưa đây tôi xem… – Thầy Phước trầm giọng, chìa tay ra.
Cả lớp im phăng phắc nhìn chằm chằm vào Vân Nhu, lại tò mò nhìn thứ nàng nắm chặt trong tay:
– ĐƯA ĐÂY CHO TÔI…
Thầy Phước hét lên làm Vân Nhu sợ hãi cả người co rúm lại. Nắm tay nàng siết chặt tờ giấy run rẩy, lại kiên quyết không buông.
– Tờ giấy đó là của em…
Tôi đứng lên đến bên cạnh Vân Nhu. Vòng tay ra sau lưng nàng, tôi nhẹ nhàng mở những ngón tay nhỏ nhắn ướt mồ hôi của nàng, lấy ra tờ giấy đã nhàu nát.
– Đưa đây… – Thầy Phước chìa tay về phía tôi.
– Xin lỗi thầy em không đưa được… – Vừa nói xong, tôi bỏ luôn tờ giấy vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
– Oh… Trời ơi…
– Viết cái gì mà bí mật vậy?!
– Thì đại loại như: “Em vừa mua được một thùng bao cao su giảm giá…”
– Thô bỉ…
Cả lớp ồ lên xôn xao bàn tán vì hành động bất thường của Vân Nhu và tôi. Thầy Phước tức giận đến đỏ mặt, ngón tay run run chỉ vào mặt tôi:
– Em… Hai em… Được lắm… Đi ra khỏi lớp tôi ngay lập tức… Tôi sẽ báo chuyện này với thầy Đạt để có hình thức kỷ luật thích đáng.
Vân Nhu cúi đầu đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Không hiểu sao bị phạt mà lòng tôi lại lâng lâng thoải mái. Vân Nhu đứng lại ngay cạnh cửa lớp, tôi kéo tay nàng nói nhỏ:
– Đi thôi…
– Đi đâu?! – Nàng dằn tay lại, hỏi.
– Căn tin chứ đi đâu?! Đứng đây làm gì?!
Vân Nhu ngơ ngác nhìn tôi như gặp người ngoài trái đất, nàng cố nén cười làm mặt nghiêm túc:
– Thầy bảo ra khỏi lớp là đứng đây chịu phạt đó… Không phải muốn đi đâu thì đi… Còn đòi đi căn tin, tưởng bở ah.
– Ha ha… Vậy thì đứng thôi… – Tôi gãi gãi đầu nhe răng cười.
Dĩ nhiên tôi không ngây ngô đến mức không biết chuyện này. Quỳ gối giang hai tay trước cửa lớp, quỳ gối đội viên gạch, quỳ gối ngậm cây thước… kiểu nào tôi cũng thử qua rồi. Chẳng qua tôi muốn kiếm chuyện để chọc Vân Nhu mở lời thôi.
– Em coi bộ rành vụ này nha… – Tôi quay qua hỏi.
– Không có đâu. Đây là lần đầu tiên… – Vân Nhu khoanh tay, nói nhỏ. – Cũng may không phải quỳ. Năm trước mấy bạn còn phải quỳ gối đó… Nghe nói sau… phụ huynh phản ánh nên không phải quỳ nữa.
– À ra vậy… Thật ra đứng ngoài này có em bên cạnh anh thấy rất vui…
– Anh đứng một mình đi… Em không thấy vui. – Nàng bước xa tôi một chút, hậm hực nói.
Tôi bước theo bên cạnh, hỏi nhỏ:
– Mới nãy em viết cái gì?! Anh chưa kịp xem.
– Không biết. Quên rồi… – Nàng quay đi, trả lời cộc lốc.
– Không nói thì anh lấy ra xem thôi…
– Anh… – Vân Nhu nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nghĩ đến chuyện gì, mặt đỏ bừng, gắt khẽ. – Anh… kinh tởm quá đi.
Mặt tôi chưng hửng, đưa tay lên miệng, lấy ra tờ giấy vo tròn còn ươn ướt. Vừa mở ra vừa làu bàu:
– Em nghĩ đi đâu vậy?! Anh có nuốt đâu chứ?!
– Anh… Đáng ghét… – Vân Nhu đỏ mặt, nghiến răng dẫm chân tôi một cái đau điếng.
– Ah hem… – Tôi cầm tờ giấy đưa lên đằng hắng, lấy giọng.
– Không được đọc lên… – Vân Nhu gắt lên.
– Ừ… Đọc nhẩm cũng được.
“Em suy nghĩ mấy ngày nay… Thanh Thuỷ cũng nhận lỗi do Thuỷ chủ động khi anh đang say… Em sẽ tha thứ cho anh, nếu anh cho em thấy một tình cảm chân thành…”
Tôi hít sâu một hơi, lòng vui sướng nhìn Vân Nhu cúi đầu hai gò má đỏ ửng. Tôi muốn ngay lập tức ôm lấy nàng hôn thật nhiều cái hai gò má xinh xắn kia. Tôi chợt có sáng kiến. Quay qua kia, lặng lẽ gấp gọn tờ giấy lại thành hình một chiếc nhẫn… Cầm trong tay tôi quay lại, gọi nhỏ:
– Vân Nhu…
– Dạ… – Vân Nhu đáp khẽ quay sang.
Trước ánh mắt thảng thốt của nàng, tôi bất ngờ quỳ xuống một gối, tay nâng lên chiếc nhẫn giấy có hình trái tim trên mặt.
– Anh làm gì vậy?! Trời ơi… – Vân Nhu há hốc kêu lên.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, tôi rất nghiêm túc nói:
– Vân Nhu, em làm người yêu của anh được không?!
Nàng cắn môi mặt đỏ bừng nhìn sâu vào mắt tôi. Nàng gật đầu thật khẽ, đôi mắt đã long lanh đọng nước. Tôi nhẹ nhàng cầm tay nàng, đeo lên ngón áp út chiếc nhẫn giấy xiêu vẹo còn ươn ướt nước miếng của mình.
Ngay giây phút thiêng liêng, hạnh phúc vỡ oà như thế… Đột nhiên từ xa có tiếng còi ré lên thật lớn:
“Toét toét… Anh chị kia… Làm cái trò gì vậy hả?!” – Bác giám thị hổn hển chạy tới.
“Ồ… ồ… A… a…”
Không những thế, bất ngờ lúc này một tiếng ồ ồ ồ vang vọng đồng loạt từ các dãy lớp học. Vô số học sinh nhốn nháo chồm ra cửa sổ đưa điện thoại lên chụp hình, la hét inh ỏi về phía chúng tôi. “Kiss… Kiss đi…” – Dù khá xa tôi vẫn nghe được vô số cái miệng đồng thanh hô vang cả trường.
Thầy cô các lớp đều ra khỏi cửa nhìn dáo dác. Thầy Phước và cả đám bạn học dù không chứng kiến vẫn nhốn nháo chạy ra.
Vân Nhu hoảng hốt úp gương mặt xấu hổ chết người vào hai lòng bàn tay. Ngón tay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn giấy của tôi. Dù lòng vui khấp khởi, tôi vẫn ngượng ngùng gãi gãi đầu. Tôi cũng không ngờ màn “cầu hôn chân thành” của mình ngay trên hành lang trường lại gây hiệu ứng lớn như thế.
Sau khi giải thích với thầy Phước vài câu, bác giám thị ngoắt tay về phía chúng tôi:
– Hai anh chị đi theo tôi…
Vân Nhu nhéo tôi một cái, rồi líu ríu bước theo. Tôi nhe răng nhếch miệng vì đau, cũng vì lòng sướng lâng lâng, lẽo đẽo đi theo nàng. Đi hết một hành lang dài, Vân Nhu cúi đầu che miệng hỏi nhỏ:
– Người yêu và bạn gái khác nhau thế nào?!
Tôi nghiêng đầu qua nàng, thì thào giải thích:
– Người yêu là trao cho nhau tất cả, chia sẻ cuộc sống, không giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì…
– Trao cho nhau tất cả là trao cái gì?! – Vân Nhu hỏi tiếp.
– Là… Là… như anh trao cho em cả tinh thần lẫn thể xác…
– Phì… anh chỉ giỏi nói ngược… Anh trao cái gì chứ? – Vân Nhu đỏ mặt phì cười.
– Ờ thì… trao qua trao lại… – Tôi nhe răng cười.
– Vậy bạn gái thì sao?! – Nàng lại hỏi.
– Ờ… thì cũng trao cho nhau tất cả và…
– Cái gì vậy?! Sao làm gì của anh cũng phải trao tất cả vậy?! Em không chịu đâu?!
– Ha ha… Có thể thương lượng… Có thể thương lượng nha…
‘Trời ơi… Hai đứa này… Tưởng đi chơi hả?!