Phần 56
Sau giờ tan học.
Tôi rủ rê Thanh Thuỷ và Quyền mập đi ăn cùng tôi với Vân Nhu. Khi bốn đứa hai xe chạy tà tà trên đường, tôi chợt nhận điện thoại của Phương rủ đi ăn cùng chị Vi. Thế là cả nhóm chuyển hướng đi về phía Thanh Đa.
Điểm hẹn của mọi người là một quán sát bờ sông Thanh Đa. Khi chúng tôi tới, nhóm Phương cũng vừa đến nơi. Cũng gần hai tuần không gặp chị Vi, tôi có chút nhớ chị… Chị vẫn xinh xắn dễ thương như vậy. Nhưng thấy tôi chở Vân Nhu, chị liền khoác cánh tay Phương còn cố ý làm ra vẻ rất tự nhiên. Nhìn thằng Phương vui vẻ ra mặt, cười không khép được miệng, tôi chỉ biết thở dài. “Haizz… Con gái ah”.
– Xui quá ah. Quán này có cái chòi nổi ngoài bờ sông rất mát… Giờ lại có người ngồi rồi. – Phương vừa đi vào trong quay lại nói.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhìn quanh cả khu vườn rộng không có một chiếc xe máy nào. Dưới giàn cây mát rượi chỉ có một chiếc ô tô BMW đen bóng, khi mới vào tôi còn tưởng của chủ quán.
– Không sao, ngồi trong này cũng được. – Tôi xua xua tay, không để tâm lắm.
Sáu đứa tìm một bàn phía trong. Dường như lúc này quán rất vắng, chỉ có nhóm chúng tôi và một vài người ngồi ngoài chòi bè nổi ngoài kia. Một người phục vụ vừa lấy order vừa ngáp ngắn ngáp dài.
– Để em giới thiệu nha. Hai bạn này chị Vi chưa gặp nha. – Tôi quay qua chị Vi giới thiệu. – Đây là Quyền mập, bạn cùng lớp với em.
– Mập cái gì mà mập… – Quyền làu bàu.
– Còn đây là Vân Nhu, bạn gái em…
– Dạ, em chào chị. – Vân Nhu hơi ngượng, nhưng nụ cười lại rạng rỡ đến bất ngờ. – Anh Phong có kể với em nhiều về chị…
– Ơ…
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn qua Vân Nhu thì nàng đã lén nhéo đùi tôi một cái, để tôi im lặng. Rõ ràng là tôi chưa bao giờ nhắc về chị Vi với Vân Nhu. Nàng lại ra vẻ như ‘hâm mộ đã lâu, giờ mới gặp mặt’ ah. Hai người lại bắt đầu chuyện trò rất vui vẻ như hai người bạn lâu ngày gặp lại… Dĩ nhiên điểm chung dễ trao đổi nhất giữa chị Vi và Vân Nhu không gì xa lạ… chính là tôi. Tôi chỉ biết cười khổ.
Nâng ly được hai vòng, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt lướt qua xung quanh, tôi thấy xa xa có một người đứng sau hàng cây ngay lối vào toilet đang nhìn về phía này. Người đó như e ngại ánh mắt tôi, liền quay người đi vào trong. Trong đầu tôi nhảy lên một câu hỏi… Dù không thấy rõ mặt, nhưng dáng người của kẻ đó khá quen như đã gặp đâu đó.
Mười phút sau, người phục vụ quay lại với món đầu tiên, anh ta nói:
– Bè nổi bên em trống rồi ạ. Anh chị có qua đó không?!
– Được đó. – Phương liền hào hứng ủng hộ. – Ngoài đó mát hơn nhiều…
Mọi người không ai có ý kiến, cùng một tay dọn ly chén ra chỗ mới. Chị Vi và Phương đi trước. Tôi bước lại sát gần Vân Nhu hỏi nhỏ:
– Thanh Thuỷ kể em nghe về chị Vi sao?!
Vân Nhu nhìn tôi cười tủm tỉm, nói:
– Không có. Ngày đầu tiên em ngồi xe anh, anh đưa cái mũ bảo hiểm cho em… Em đã biết đó là mũ của một người đặc biệt với anh, hôm nay mới biết đó là chị Vi…
– Ùi, em làm anh sợ hãi ah. Làm sao em biết?! – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Hi hi… Đơn giản thôi. Mà em không nói đâu…
– Ơ, sao không nói?! Nói đi mà…
Bè nổi của quán nhìn qua như một cái chòi có mái che lợp lá, bập bềnh cập sát bờ sông. Bên dưới lớp sàn ván gỗ lộ ra những cái thùng phuy nhựa xếp nối tiếp nhau buộc dây thừng. Chúng tôi phải bước qua một cái cầu ván hai tấm xếp song song ọp ẹp để đi lên bè. Giữa bè chỉ có đúng một cái bàn tròn, còn vương vãi vài ly bia và mấy đĩa thức ăn dang dở.
Người phục vụ mau chóng dọn sạch bàn cho chúng tôi… Ba cô gái thì thích thú ra mặt, đi quanh quanh chụp hình sông Sài Gòn mênh mông cuồn cuộn chảy. Tôi ngồi xuống bàn lơ đễnh nhìn quanh, không thật sự lưu tâm lắm. Nơi tôi lớn lên cảnh sông nước đã chán chê, không còn gì mới lạ hấp dẫn nữa.
– Món ăn lên rồi… Ăn đi… – Quyền mập có vẻ mất kiên nhẫn, hối thúc.
– Ăn ăn ăn… Ông nhịn vài phút xem có chết không hả?! – Thanh Thuỷ đang mải chụp hình với Vân Nhu, quay lại càu nhàu.
– Ha ha… Thôi ăn đi… Nó đói xỉu là không ai khiêng nổi lên bờ nha… – Tôi nói đùa.
Cả đám ngồi vào bàn, bắt đầu vui vẻ ăn uống. Món ăn ở đây cũng không quá đặc sắc, nhưng với quan cảnh mát mẻ này, dường như ăn gì cũng thấy ngon hơn. Vân Nhu ăn uống rất từ tốn, ánh mắt thỉnh thoảng như lơ đễnh nhìn lướt chị Vi… Chị Vi lại như không nhìn thấy, lúc thì gắp thức ăn cho tôi, lại gắp cho Phương. Tôi lén mò tay dưới bàn, đùa giỡn đưa vào giữa hai chân Vân Nhu mà vuốt ve. Nàng thoáng đỏ mặt, không phản đối lại kéo tà áo dài che lên bàn tay tôi.
– Phong… – Chị Vi chợt gọi.
– Sao chị?! – Tôi hỏi.
Chị Vi nhìn qua Vân Nhu và Quyền hơi ấp úng một chút rồi nói:
– Thuận… Thuận nghỉ học rồi. Nghe nói nhà nó chuẩn bị cho nó đi Singapore học Đại học.
Dĩ nhiên chị vừa nói là tôi đã nhớ ra gã Thuận ngày nào nằm trần truồng ngáy khò khò trong Khách sạn… Tôi gật gật đầu, định ậm ừ cho qua chuyện… Chợt hai mắt tôi mở to nhìn chị Vi, rồi quay ngoắt lại nhìn về phía nhà vệ sinh trong kia. Kẻ đã lấp ló đứng nhìn chúng tôi, khi đó tôi không nhận ra là ai, bây giờ nhắc đến Thuận lại thấy quen thuộc lạ lùng.
– Sao vậy?! – Chị Vi và Vân Nhu cùng hỏi.
– Em… khi nảy có một kẻ không rõ mặt nhìn lén bàn mình… thấy quen quen… giờ lại thấy như là thằng Thuận. – Tôi trầm giọng nói.
– Sao?! Nó ở đây?! Không phải trùng hợp vậy chứ? – Chị Vi nghi ngờ nói.
– Mà nó ở đây thì có sao? Nó đâu biết gì? – Phương hỏi.
– Không, nó biết rồi… – Tôi thở dài chỉ tay vào Thanh Thuỷ.
Ngoài Vân Nhu và Quyền mập chưa hiểu gì, còn lại bốn người chúng tôi đều trầm xuống. Sự hiện diện của Thanh Thuỷ và chị Vi cùng một chỗ chẳng khác nào tố cáo cho Thuận biết kế hoạch kia do chính chúng tôi bày ra. Tôi nhíu chặt hàng lông mày, nhớ lại một bàn thức ăn dang dở vừa rồi. Nhóm người đi chung với Thuận như rời đi rất vội vã ah. Phương có lẽ cũng suy nghĩ như tôi, mặt nó đanh lại nói:
– Tao nghĩ nó đi kéo người đó…
Nhìn qua gương mặt xinh đẹp ngơ ngác của Vân Nhu, tôi nắm tay nàng nói vội:
– Về anh kể sau. Bây giờ mình phải đi khỏi chỗ này ngay lập tức.
Vẻ mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, cùng buông đũa đứng lên. Quyền mập không quên bốc vội mấy miếng gà nhét vào miệng, vừa nhai vừa nhìn dáo dác. Tôi nắm tay Vân Nhu bước lên trước… Nhưng khoảnh khắc mũi chân tôi định đặt xuống cầu ván, thoáng hụt hẫng tôi liền rụt về, đẩy Vân Nhu lùi ra sau. Nhìn xuống, tôi thảng thốt nhận ra giữa mặt bè và cầu ván có một lỗ hổng rộng gần một mét và không ngừng mở rộng…
– Có người phá neo bè rồi… – Tôi hô lớn.
Mọi người thảng thốt nhìn chân cầu ván đang từ từ xa khỏi tầm với. Phương ngay lập tức chạy ra sau bè, liền la lớn:
– Tụi nó rút cọc tràm chặn bè hết rồi…
Chiếc bè chậm chậm trôi theo dòng nước, khoảng cách một mét đã đến gần hai mét… Nhìn sợi dây thừng bên kia cầu ván chậm chậm tuột xuống mặt nước, tôi đẩy dạt mọi người ra, lùi lấy đà nghiến răng đạp mạnh lên mặt bè cả người nhảy lao ra khỏi bè…
– Cẩn thận… – Vân Nhu kêu lên.
“Thùng” – Chân tôi chuẩn xác đáp xuống cầu ván, liền nghiêng người túm chặt lấy sợi dây thừng neo bè. Dùng hết sức kéo lại… Dây thừng căng ra. Mũi giày thôi trượt dài trên tấm ván. Nghiến răng dẫm mạnh lên một chiếc cọc gỗ, cơ bắp hai cánh tay tôi phồng lên căng nhức… Chiếc bè dừng lại, lềnh bềnh rồi chậm chậm trôi ngược về.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vân Nhu vui vẻ nhìn tôi, còn lén lén chụm đôi môi nhỏ xinh làm điệu bộ hôn gió. Tôi chậm chậm thu dây, chiếc bè đang từng chút lùi về khoảng cách 1, 5 mét. Ngay lúc này, thanh cầu gỗ chợt rung động thật mạnh.
– Anh Phonggg…
– Phongggg… cẩn thận…
Nghe tiếng kêu gào của đám bạn, tôi vừa dợm người quay lại thì sau lưng đã trúng phải một cú đạp cực mạnh… Cả người tôi bị hất bay lên khỏi cầu ván, đầu va mạnh vào mép bè gỗ trước mặt.
Nước sông thật lạnh, xung quanh tôi tối đen một màu. “Ùm” tiếng nước xao động. Một cánh tay mạnh khỏe choàng qua ngực tôi kéo mạnh.
– Anh Phongggg… Tỉnh lại…
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu gọi nghẹn ngào của Vân Nhu kéo tôi trở lại cơ thể mình. Tôi nhăn nhó sờ sờ trán mình đã u lên một khối khá to… Mở mắt ra, trước mặt tôi là những gương mặt quen thuộc… Vân Nhu đôi mắt đỏ hoe vuốt ve gương mặt tôi. Phương cả người ướt đẫm nước, ánh mắt còn hậm hực nhìn lên bờ…
– Đúng là thằng Thuận… Nó đạp lén sau lưng mày.
– Mình đang ở đâu?! – Tôi ngồi bật dậy thẫn thờ nhìn bờ sông có hàng dừa nước cách khá xa.
– Thì trên bè chứ ở đâu?! – Chị Vi nghiến răng hậm hực.
– Mà không sao. Giờ thằng đó đâu làm gì được mình chứ?! – Quyền cười toe toét nói. – Nó còn cho tụi mình đi du lịch sông nước một bữa miễn phí ah.
– Cũng đúng… – Thanh Thuỷ nói. – Mình cứ ngồi đây ăn, đợi quán biết mất cái chòi sẽ đi tìm rồi kéo mình về…
– Mình không biết bơi… Thấy hơi sợ sợ ah… – Vân Nhu ấp úng nói.
– Sợ gì… Cái bè to như vậy, bồ đừng đi ra gần mép, té xuống là được rồi…
Nghe mọi người nói chuyện mà trán tôi nhíu chặt lại… Lớn lên ở vùng sông nước, hơn tất cả đám bạn ở đây, tôi biết một dòng sông nhìn thì lờ đờ chậm rãi nhưng ngầm chứa bao nhiêu nguy cơ bên dưới. Mùa tháng giữa tháng 10, nước ròng chảy xiết… ra đến giữa dòng, chiếc bè này sẽ bị xé tan thành từng mảnh. Cả đám bạn tôi chưa đứa nào hiểu được mình đang đứng trước nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay. Thằng Thuận đã bày ra một cái bẫy ác độc như cách người ta luộc chín một con ếch còn sống… chậm chậm từ từ và chết.