Phần 57
Nhìn về phía bờ dừa nước rậm rịt cách gần 80 mét, tôi hít một hơi thật sâu nói:
– Bây giờ mình không vào… thì sẽ muộn. Chiếc bè này sẽ không chịu nổi dòng nước giữa sông.
– Anh nói thật sao?! – Vân Nhu rùng mình, mặt tái xanh.
– Tin anh… – Tôi siết tay Vân Nhu, rồi nhìn qua đám bạn nói. – Mọi người tin mình một lần này… Bây giờ không vào sẽ không kịp nữa.
– Vào… làm sao mà vào?! – Thanh Thuỷ lo lắng hỏi.
– Bơi vào. – Tôi đứng lên nói.
– Ah…
– Trời ơi… Sao mà bơi vào được?! – Vân Nhu níu chặt tay tôi sợ hãi.
– Không cần sợ, anh dìu em vào… – Tôi vỗ vỗ tay nàng trấn an, nhìn quanh mọi người hỏi. – Ai không biết bơi?!
Phương nhún vai, vẻ mặt điềm nhiên, nắm chặt tay chị Vi. Chị Vi dường như cũng rất có lòng tin khi có Phương bên cạnh. Tôi nhìn qua bắt gặp ánh mắt lo lắng sợ hãi của Thanh Thuỷ.
– Em… Em chỉ bơi được chút… mà toàn bơi hồ thôi…
Tôi nhíu mày, khó nghĩ. Tôi có thể đảm bảo an toàn cho Vân Nhu, nhưng thêm cả Thanh Thuỷ tôi sẽ không lo nổi. Nhìn quanh bè, ánh mắt tôi chợt sáng lên… Bước đến cái thau nhựa chứa chén bát dơ, đổ hết ra ngoài. Đưa cái thau cho Thanh Thuỷ, tôi nói:
– Em cứ bình tĩnh giữ nó lật úp lại là nổi thôi… Nhưng cái này chỉ dùng được một người ah… Tôi nhìn qua Quyền, tôi thấy vẻ mặt sượng cứng của nó.
– Tao không sao. Cứ để Thuỷ dùng đi… Tao có phao sẵn có trong người ah… – Nó nhe răng cười, vỗ vỗ cái bụng béo.
– Mày chắc không?! – Tôi hơi lo lắng hỏi lại.
– Quyền… – Thanh Thuỷ ái ngại quay lại hỏi.
– Được mà… Yên tâm đi. – Quyền hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.
– Được rồi… – Tôi nói với mọi người. – Có thể mọi người chưa bơi sông. Không cần căng thẳng. Chúng ta chỉ cần không bơi ngược nước hay bơi ngang… mà nương theo dòng chảy… quạt tay chân cứ để nó đẩy mình từ từ cập vào bờ. Rất dễ nha…
Tôi cố nở một nụ cười cho mọi người an tâm, che giấu đi nỗi bất an không ngừng sinh sôi trong lòng. Tôi quay qua nhìn Phương và chị Vi, nói:
– Giao chị Vi cho mày nha…
– Yên tâm đi… – Phương gật đầu.
Lại quay lại Thanh Thuỷ, tôi nói:
– Em cứ giữ cái thau không cho nó ngửa lên thoát khí ra là được… Có được không?!
– Ừ… Em nghĩ em làm được.
Thời gian không còn nhiều, càng lo lắng, cái bè càng trôi xa. Tôi cởi bỏ đôi giày ướt sũng, bước lên, trầm mình xuống nước, liền quay lại:
– Nhu, xuống đây với anh.
Vân Nhu khuôn mặt tái nhợt lo lắng, nhìn tôi rồi mím môi bước xuống. Vừa trầm mình vào dòng nước lạnh lẽo, nàng liền hoảng hốt, bám chặt lấy tôi.
– Đừng hoảng. Có anh ở đây… Không có việc gì đâu… Thả lỏng người ra…
Tôi áp người sau lưng Vân Nhu một tay kềm trên ngực nàng, để đầu nàng ngửa ra trên vai tôi… Bắt đầu đạp chân từ từ thả theo dòng nước…
“Ùm… Ùm… Ùm…”
Mấy tiếng nước vang lên liên tục. Tôi đang đỡ lấy đầu Vân Nhu nâng cao khỏi mặt nước, không thể nhìn tình hình của đám bạn. Tôi chỉ cố hết sức vào bờ thật nhanh…
Chỉ mất vài phút, chân tôi đã chạm phải một lớp bùn nhão. Choàng tay ra phía sau, tôi tóm lấy một gốc dừa nước kéo mạnh.
– Đến rồi sao?! – Giọng Vân Nhu run run vừa mừng vừa sợ.
Lật người, để Vân Nhu tựa vào gốc dừa nước. Tôi vội nói:
– Đến rồi. Em bám vào đây… Anh phải xem mấy bạn thế nào!
Quay quay nhìn, tôi thấy Phương và chị Vi đã vào sát bờ… Thanh Thuỷ quẫy đạp lúp xúp cũng trờ tới bên cạnh Vân Nhu. Tôi thảng thốt hô lên:
– Quyền mập… Quyền mập đâu?!
Mọi người hốt hoảng quay lại nhìn. Thanh Thuỷ mặt tái nhợt hô lớn chỉ tay:
– Quyền… Quyền còn trên bè…
Tôi thảng thốt nhìn ra xa. Chiếc bè đã trôi chếch lên giữa dòng, khá xa… Một thân hình to béo còn đi qua đi lại lo lắng trên đó. Tôi hét lên:
– Quyền… sao mày không nhảy?!
Quyền mập ngẩng đầu nhìn lại chúng tôi, nó lúng túng rồi gào lên:
– Tao không biết bơi…
Mọi người đều im lặng. Thanh Thuỷ lo lắng bắt đầu khóc thút thít. Lòng tôi trầm xuống, một nỗi bất an mãnh liệt dâng lên làm tôi ngột ngạt không thở nổi. Nhìn chiếc bè chao đảo, rệu rã lung lay trôi đi càng xa… Tôi nghiến răng quay qua giật cái thau nhựa từ tay Thuỷ, nhào người bơi theo.
– Anh Phongggg…
Vân Nhu mếu máo kêu lên, muốn nhào theo, nhưng Thanh Thuỷ đã giữ lại. Phương để chị Vi lại, lao thẳng vào đám dừa nước dày đặc tìm đường lên bờ.
Tôi cắm đầu bơi dọc theo bờ sông, cách chiếc bè khoảng 120 mét. Tôi biết mình đủ sức ra giữa dòng rồi bơi vào, nhưng đó là không phải kéo theo Quyền mập. Đối với một thằng hoàn toàn không biết bơi, tôi phải tìm được một thứ gì đó giữ nó nổi… thật sự nổi, mà không phải cái thau úp ngược như Thanh Thuỷ. Cái bè chạm vào dòng nước xoáy mãnh liệt, bắt đầu chao đảo. Những chiếc thùng phuy lộc xộc bên dưới, tuột khỏi dây thừng làm mặt bè nghiêng hẳn một bên… Quyền mập bị dồn về một phía, chợt tấm ván gỗ bung lên, hất cả người nó ngã nhào xuống nước.
– Quyền ơi… – Thanh Thuỷ la thất thanh từ xa xa.
Tôi ném luôn chiếc thau nhựa trong tay, nhào người bơi thẳng ra giữa dòng. Đã không còn lựa chọn nào khác… Đầu óc tôi trống rỗng, không còn thời gian suy nghĩ đắn đo. Một trăm mét, tám mươi mét… Tôi thấy hai cánh tay quờ quạng chới với của Quyền mập. Sáu mươi mét… Bàn tay nó đờ đẫn chìm dần làm tim tôi như thắt lại vì tuyệt vọng. “Chờ tao… Chờ tao…” Bốn mươi mét còn lại như dài cả cây số. Tôi bơi bằng hết tất cả sức lực của mình… Chiếc bè bị dòng nước đẩy xiêu đi, rồi lật ngửa, chìm nghỉm. Những chiếc thùng phuy nhựa nổi lềnh bềnh tản mác xung quanh.
Tôi hít sâu một hơi, lặn xuống. Dòng nước phù sa đục ngầu một màu nâu thẫm… Căng hai mắt ra nhìn tôi vẫn không thấy được gì. Lặn sâu hơn, hai tay tôi quờ quạng xung quanh… Vẫn toàn nước và nước không thấy gì. Trồi lên thở dốc, nước mắt tôi đã trào ra. “Phải rồi, nó chìm xuống… dòng nước bên dưới chảy mạnh hơn trên mặt… sẽ đẩy nó đi…” Tôi nơi chếch lên mười mấy mét. Lại lấy hơi lặn sâu xuống. Ba mét, năm mét… bảy mét… Khi hai lỗ tai đau nhức, lồng ngực đè nặng như đeo đá. Tay tôi chợt chạm vào một vật gì đó… Vội chồm tới, tôi mừng rỡ nhận ra thân xác mềm oặt to béo của Quyền mập. Túm chặt lấy áo nó, trồi lên thật nhanh…
Vừa thoát ra mặt nước, tôi thở hổn hển, đẩy người Quyền mập ngửa lên… Mặt nó đã tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, không còn thở. Một tay tôi túm chặt cổ áo nó sau gáy, giữ đầu nó ngửa lên, bắt đầu bơi vào… Ngay lúc này, tôi nhận ra cánh tay, hai chân mình bắt đầu rã rời yếu ớt. Tôi không còn bơi, mà chỉ quẫy đạp cố giữ cho mặt mình và Quyền không chìm xuống nước.
Năm mét… Mười mét, giờ phút này lại trở thành xa vời vợi. Thân thể Quyền mập trĩu nặng ghì cả người tôi xuống. Nước tràn vào miệng, vào mũi làm tôi sặc sụa… Không đủ dưỡng khí, hai chân tôi rệu rã quờ quạng vùng vẫy… Hàng dừa nước xa xa mờ nhạt trong mắt… bên tai loáng thoáng âm thanh gào khóc nức nở của Vân Nhu… rồi tắt ngấm. Đầu tôi đã chìm vào trong nước. Ngụm oxy cuối cùng trong phổi vẫn giữ tôi tỉnh táo. Tôi biết cơ thể mình đang chìm theo Quyền, nhưng tôi buông tay cũng không còn sức mà bơi… Thôi thì cùng nhau đi cho có bạn.
“Phong”…
Ngay lúc này tôi như nghe được một âm thanh nho nhỏ đâu đó… Khi tôi nghĩ là ảo giác, thì cổ áo tôi bị ai đó túm chặt lôi ngược lên. Đầu tôi va vào thứ gì đó rất cứng… Không khí… Chưa bao giờ tôi thấy mình tham lam như thế! Tôi hít hít vào thật nhiều, lấp đầy hai buồng phổi teo tóp rồi bật ho sặc sụa. Tôi nhận ra trên đầu mình là một mạn ghe ba lá bằng gỗ bám đầy rong rêu.
Tiếng nước xáo động ùm ùm liên tục, ba bốn người cùng lao xuống lôi tôi và Quyền mập lên… Ngã ngửa ra sàn gỗ mà thở dốc, tôi thấy gương mặt quen thuộc của thằng Phương.
– Thổi đi… Mạnh lên…
– Thổi…
Âm thanh gào thét của thằng Phương vang vọng bên tai… Tôi ngửa đầu ra nhìn nhận ra Quyền mập ngay sát bên cạnh. Hai mắt tôi nhòe đi nhìn gương mặt trắng nhợt của nó không ngừng lay động lay động như một khối thịt chết dưới những bàn tay dồn ép liên tục. Phương và một người đàn ông nữa đang cố hết sức ép tim và thổi hơi ngạt vào miệng nó… Chiếc ghe lướt về phía bờ.