Phần 65
Tối hôm đó cô Ngọc Nhi vào bếp. Có lẽ sau khi kể hết mọi chuyện với chị Ngọc Trâm, tâm trạng cô đã nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều. Một chiếc bàn nhỏ, ba chiếc ghế… Không cần đoán, tôi là khách mời đặc biệt ngồi giữa hai người.
Bầu không khí ban đầu khá gượng gạo, không ai nói gì nhiều… Rời khỏi nơi hoang đàng mộng mị kia, trở lại căn nhà nhỏ thân thuộc, ai cũng thấy như vừa trải qua một giấc mơ không có thật. Chị Ngọc Trâm đã ngừng khóc, dù hai mắt vẫn đỏ hoe sưng húp. Cô Ngọc Nhi không ngừng gắp đồ ăn cho chị Trâm và tôi, đôi gò má còn ửng ửng hồng hồng.
Chị Ngọc Trâm gắp một nhúm cơm nhỏ cho vào miệng rồi nhìn tôi và cô Ngọc Nhi, ấp úng hỏi nhỏ:
– Rồi… hai người… định bao giờ cưới?!
– Phì… – Tôi bụm miệng, suýt phun hết cơm ra bàn.
– Trời ơi… Em nói cái gì vậy?! – Cô Ngọc Nhi đỏ mặt, kêu lên.
– Cái gì chứ?! – Chị Ngọc Trâm ngơ ngác nhìn chúng tôi. – Ngủ với nhau rồi mà không định cưới sao?!
– Ngọc Trâmmmm… – Cô Ngọc Nhi gắt lên, bưng kín gương mặt đỏ bừng.
Tôi kìm nén, hết nhìn lên trần nhà, lại nhìn xuống đất, thật khổ không chịu nổi. Chị Ngọc Trâm quay qua nhìn tôi, nghiến răng nhéo một cái đau điếng.
– Cười cái gì chứ?!
– Không có gì… Bầm hết rồi đừng nhéo nữa… Ây da… – Tôi nhăn nhó, xoa xoa bắp đùi.
Tôi kéo tay chị Ngọc Trâm, cúi đầu sát chị hỏi nhỏ:
– Vậy… chị muốn bao giờ hai đứa mình cưới?!
– Em điên rồi… Ai muốn cưới em chứ?! – Chị Ngọc Trâm đỏ mặt, gắt lên.
Tôi chưng hửng nhìn chị, rối rắm ngổn ngang nói gấp:
– Ơ… nhưng mà chị với em cũng… em lại là người đàn ông rất có trách nhiệm nha…
– Cái đó… chỉ là tai nạn thôi… Ai cần em có trách nhiệm chứ?! – Chị Ngọc Trâm bối rối mặt đỏ gay gắt.
– Không được đâu… Như vậy không nên ah… Em còn tám tháng nữa học xong lớp 12 nha… Chị xem… – Tôi cố níu kéo.
– Trời ơi… Em bị sao vậy?! Chị không lấy em đâu?! – Chị Ngọc Trâm ôm mặt rên rỉ.
– Nè… Ba Mẹ em chị cũng gặp rồi. Rất dễ tính nha… Ông bà lại rất mê có cháu bồng bế…
– Không nói nữa… Trời đất ơi… – Chị Trâm ôm gương mặt đỏ bừng, hét lên, vội vàng chạy thẳng lên lầu.
– Này… Này… Chị đi đâu vậy?? Tám tháng cũng không quá lâu đâu ah… Mình phải tính từ bây giờ mới kịp đó… – Tôi bắt tay làm loa hô lớn theo chị.
“Quên điiii…” – Tiếng chị Ngọc Trâm vọng xuống từ trên lầu, sau đó dập cửa lại.
– Ha ha…
Tôi ôm bụng cười ha hả. Cô Ngọc Nhi cũng che miệng cười nắc nẻ. Được một phút vui vẻ cũng thật đáng giá… Cô Ngọc Nhi chợt nghiêm giọng nhìn tôi nói:
– Em không sợ sáng mai Ngọc Trâm đồng ý cưới em sao?!
– Ặc… – Nụ cười trên môi tôi liền tắt ngúm, mặt tái nhợt, nhìn cô sợ hãi. – Không phải thiệt vậy chứ?!
– Ha ha…
Lần này đến cô Ngọc Nhi phá ra cười lớn. Cười gập cả bụng lại, chảy cả nước mắt… Chưa bao giờ tôi thấy cô cười sảng khoái như vậy. Nhìn cô cười tôi chợt thấy lòng yên bình lạ thường…
Giữa hai chị em cô Ngọc Nhi hiện đã không còn điều gì giấu diếm. Tình cảm hai người đã hàn gắn còn bền chắc hơn từ trước đến nay. Mọi chuyện ân oán có nên chăng tạm gác lại… Kẻ làm ác hãy để ông trời trừng trị… Nhưng không, ông trời dường như không muốn làm việc… Nếu không thì chiếc camera và cái thẻ nhớ trong đó đã không lọt vào tay tôi.
Ban chiều, khi vừa về đến nhà tôi liền lên phòng mình khóa chặt cửa lại. Lấy chiếc thẻ nhớ từ camera, cho vào máy tính. Thứ tôi thấy trong đó làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài.
Cả chiếc thẻ nhớ xóa trắng, chỉ có một đoạn video dài 58 phút. Từ đoạn đầu tiên, tôi thấy một bàn tay che gần kín màn hình… và khi bàn tay rút lại, tôi đã thấy một góc gọng kính vàng của gã Tùng hay đeo. Chính gã Tùng là người cài camera lên đó… Trong màn hình hiện lên cơ thể trần truồng vặn vẹo của chị Ngọc Trâm và không có ai bên cạnh. Ngoài tiếng hổn hển thở dốc của chị, tôi còn nghe được tiếng chuông báo cháy.
Điều đó tuyên bố tất cả suy đoán của tôi đều sai từ điểm xuất phát. Âm mưu hãm hại chị Ngọc Trâm là thật. Lão già Công đến khách sạn để hành sự cũng là thật… Nhưng dọc đường hay cách nào đó lão đã nhận ra chúng tôi theo đuôi. Dù lão yên tâm chúng tôi không thể lên tầng tám của khách sạn, nhưng vẫn cảnh báo cho con lão trông chừng. Khi chuông báo cháy reo lên, hai cha con ngay lập tức có thể đoán chúng tôi đã bị bức đến biện pháp cuối cùng… Trước khi rời đi, gã Tùng đã dấu lại một cái camera với thẻ nhớ xóa trắng để cầu may. Gã thả câu với một cái lưỡi trống trơn không mồi, nếu vài ngày sau quay lại không bắt được cá, gã cũng không mất gì… Thật ra, nếu tôi không may mắn phát hiện ra, thì cả ba chúng tôi đều trở thành một con cá cực lớn cho gã thu hoạch.
Nhưng đáng tiếc Thầy Trần Quốc Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa lại dạy môn toán mà không phải là công nghệ thông tin… Nếu không, gã đã không phạm phải một sai lầm nghiêm trọng mang tính căn bản như vậy… Thẻ nhớ format thì đã sao?! Ngày nay người ta có ít nhất cả trăm phần mềm khôi phục dữ liệu thẻ nhớ ah.
Sau mười phút thao tác, tôi dùng một ngọn lửa huỷ đi chiếc thẻ nhớ chứa cả đoạn video của tôi và chị em cô Ngọc Nhi. Trên màn hình máy tính của tôi còn lại ba đoạn video nhỏ. Những đoạn video đầy hình ảnh da thịt của những gương mặt khác nhau, chỉ có nam chính là cùng một người. Tôi tựa lưng ra ghế, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả… Tôi thấy mình như trở thành thần sấm ‘Thor’ với một cây búa đầy quyền năng có thể lật tung cả trời đất.
Thấy tôi ngơ ngẩn lâu như vậy, cô Ngọc Nhi ngưng cười, dùng ngón tay quệt hai khóe mắt ươn ướt vì trận cười sảng khoái. Cô cười tủm tỉm nói:
– Em sao vậy?! Cô nói đùa thôi… Lo lắng đến ngây cả người ra! Hi hi…
– Em có lo đâu?! Chị Ngọc Trâm muốn cưới em thì em nhận ngay, với điều kiện cô cũng gả cho em… – Tôi nhoẻn miệng cười, trêu cô.
– Phì… tham lam… – Cô Ngọc Nhi phì cười, nhéo tôi một cái.
Tôi bật cười thoải mái, chợt nhìn cô Ngọc Nhi nghiêm túc hỏi:
– Chuyện hôm nay dù chúng ta giải cứu chị Ngọc Trâm kịp thời, nhưng sự thật là vì âm mưu của gã Tùng đã đẩy chị đến việc thất thân… với em. Cô có nghĩ đến việc đòi lại công đạo cho chị Trâm không?
Cô Ngọc Nhi im lặng nhìn tôi, nụ cười trên môi không tắt mà trở nên cứng nhắc gượng gạo. Cô thở dài, lắc đầu:
– Cô nghĩ mình nên quên việc đó đi… Không phải bây giờ mình rất tốt sao? Cha con lão già đó em không chạm vào được đâu.
Tôi nắm tay cô Ngọc Nhi, siết chặt:
– Không… Cô không hiểu… Em có một kế hoạch khác có thể trả đũa cha con hắn… Đây là một đòn huỷ diệt thật sự.
Cô Ngọc Nhi mỉm cười, lắc đầu:
– Phong… Cô chỉ muốn những ngày tháng an lành như thế này… Ba năm nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Hứa với cô… em đừng làm gì hết. Được không?
Tôi nhíu mày, cảm giác trong lòng cực kỳ khó chịu như hai nấm đấm tràn đầy lực lượng lại không có chỗ phát tiết. Cô Ngọc Nhi bước lại, ngồi lên đùi tôi. Vuốt vuốt mái tóc lòa xòa trên trán tôi, cô nói:
– Đôi lúc cô nghĩ… Em nên được sống đúng lứa tuổi của mình. Cô biết em trưởng thành hơn các bạn… Nhưng có một số chuyện không xét về khả năng mà phải tính đến thời điểm phù hợp hay không?!
Tôi thở hắt ra một hơi. Chợt choàng tay qua bờ eo nhỏ nhắn của cô, ghì sát vào người mình… Hít hà hương thơm trên cơ thể cô, tôi hỏi:
– Vậy… việc này nên xét khả năng hay thời điểm đây?!
Cô Ngọc Nhi hai gò má đỏ ửng, cúi đầu nói:
– Việc này không tính trong đó…
– Khà khà… – Tôi khoái trá, hôn nhẹ lên gò má mịn màng xinh đẹp của cô.
…
Chợt tôi hít sâu một hơi dùng một nét mặt nghiêm túc nhất của mình nói:
– Em nghĩ sau chuyện này… Cô nên lập một kế hoạch rõ ràng để tập cho chị Ngọc Trâm tự lập, bớt dựa dẫm vào người khác…
– Ừ… Em nói đúng. – Cô Ngọc Nhi gật gù.
Tôi xoa xoa cằm, rờ rờ mấy cọng râu cứng chưa cạo, ra vẻ trầm ngâm nói:
– Trong đó, một chuyện có thể bắt đầu từ đêm nay… Tập cho chị Trâm ngủ một mình đi ah.
– Ừ… nhưng mà… vậy cô ngủ đâu?!
Cô Ngọc Nhi hơi nhíu mày lúng túng, chợt thấy khóe môi rung rung kìm nén của tôi liền hiểu ra…
– Quên chuyện đó đi… – Cô Ngọc Nhi đấm lên ngực tôi, gắt lên.
– Ha ha… Ha ha.
– Dám âm mưu hả?!
– Ui da… Ha ha…