Phần 67
Sáng thứ Bảy.
Hôm nay là sinh nhật của tôi. Đám bạn hẹn tổ chức một buổi tiệc ấm cúng tại nhà cô Ngọc Nhi. Nhưng đó là chuyện buổi tối, còn sáng nay tôi có một chuyện khác rất quan trọng cần làm…
Chạy xe dọc đường Nguyễn Đình Chiểu, tôi đỗ xe lại trước tiệm bánh mì tươi Bread and Rose. Bước vào quán, nhìn thoáng qua cái đồng hồ Apple Watch mới mua hôm qua. Vừa đúng 8h45 phút. Tôi gọi một phần ốp la bò, rồi kiên nhẫn ngồi chờ…
Không quá lâu sau, một chiếc BMW đen bóng đỗ lại trước cửa tiệm. Nguyên bước xuống trong bộ đồ sơ mi lịch lãm bước vào trong. Hắn gọi một phần thức ăn mang đi, quay người tìm chỗ ngồi chờ thì sững người khi thấy tôi.
Dĩ nhiên gặp Nguyên ở đây hoàn toàn không phải tình cờ, mà là sự sắp xếp giao hẹn trước của tôi và Vân Nhu. Nàng yêu cầu Nguyên đi mua đồ ăn cho mình, tôi lại ngồi đây chờ sẵn như một sự tình cờ. Tôi xé bánh mì cho vào miệng ăn điềm nhiên như không thấy Nguyên từ xa đang nhìn mình… Đúng như tôi dự đoán, hắn từ từ bước lại, nhếch mép cười nói:
– Sao?! Lại có gái cho tiền ăn sáng ở chỗ này kia đấy! Rất ấn tượng nha…
Tôi ngẩng đầu lên, nhíu mày ra vẻ khó chịu, nói:
– Không liên quan đến anh… Anh đừng làm phiền tôi.
– Ha ha… Có phải quán nhà mày đâu?! Mày làm gì đuổi tao?! – Nguyên kéo ghế ngồi đối diện với tôi, khoanh tay trước ngực nhếch mép khinh bỉ.
Tôi hậm hực ngồi ăn không nói tiếng nào. Nhìn vẻ tức giận kìm nén của tôi, Nguyên lại càng thích thú cười hắc hắc nói:
– Gì mà cau có như vậy ah?! Con gái nhà giàu còn rất nhiều… Đi tìm đứa khác đi nha.
– Hừ… Đừng kiếm chuyện với tôi. Tôi không nhịn anh đâu. – Tôi dằn mạnh cái nĩa xuống bàn, gắt gỏng.
– Ha ha… Mày định làm gì tao?! Đừng nghĩ rằng mày ngủ với Vân Nhu vài lần là ngon… – Nguyên nhếch mép cười. – Tao nói cho mày biết… Tao không quan tâm con bé đó ngủ với ai… Nó ngủ với mày hay một thằng ăn xin… đối với tao không khác gì nhau.
– Hừ… đừng chọc tức tôi… – Tôi nheo mắt nhìn Nguyên, nói. – Mẹ Vân Nhu còn chưa biết chuyện anh suýt hại chết con gái bà ta đó…
Nguyên cơ mặt hơi cứng lại, rồi nhìn tôi lom lom như dò xét lời tôi vừa nói. Vài giây sau, hắn gật gù rồi nhe răng cười:
– Hắc hắc… Đúng là hôm đó tao có mặt ở đó… Nhưng đó là ân oán của tụi mày và thằng Thuận… Tao không biết Vân Nhu ở trên bè. Tao không liên quan.
– Thật là không biết?! Vậy ai theo đuôi tôi và Vân Nhu, rồi đưa mẹ nàng đến Khách sạn?! – Tôi trầm giọng hỏi.
– Ah… Cái đó… Mà tao biết Vân Nhu trên bè thì đã sao?! – Nguyên tựa người ra ghế, nhe răng cười khinh miệt. – Vấn đề là lời nói của một thằng đào mỏ như mày cũng chẳng ai tin…
– Anh có vẻ như không quan tâm đến tính mạng của Vân Nhu… Anh không yêu nàng, vậy anh muốn cưới nàng để làm gì?!
Nguyên hơi nhíu mày tránh ánh mắt tôi, hắn cười:
– Yêu sao?! Hắc hắc… Lại thích kể chuyện cổ tích rồi. Thời buổi bây giờ yêu đương có ý nghĩa gì chứ?! Mày nghĩ mẹ Vân Nhu hứa gả con gái bà ta cho tao vì tao yêu Vân Nhu sao?! Ha ha… Chẳng qua là bà ta cần vay tiền ba tao thôi…
– Không… Không phải như vậy…
Tôi ôm đầu cúi gằm mặt trong tiếng cười cợt nhã của Nguyên. Khi hắn nghĩ tôi sẽ gục ngã vì nhục nhã tuyệt vọng, tôi chợt ngẩng đầu lên mỉm cười. Nguyên hơi giật mình khó hiểu, thì theo ánh mắt tôi hắn quay lại nhìn ra cửa. Từ ngoài cửa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước vào. Theo sau bà lại chính là Vân Nhu. Nét mặt nàng ửng đỏ phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Nguyên.
– Ơ… Cô… cô đến ăn sáng ah… – Nguyên đứng lên, hơi chột dạ, ấp úng nói.
“Chát”.
Trả lời hắn là một cái tát nảy lửa của mẹ Vân Nhu. Cả quán ăn sửng sốt nhìn, ngay cả tôi ngồi thừ ở đó cũng thấy da mặt ê ê tê dại. Bà ta rất có năng khiếu tát người ah. Một bàn tay nho nhỏ mà làm ra được âm thanh lớn như vậy, thật không đơn giản. Không đơn giản.
– Cô… Cô làm cái gì?! – Nguyên há hốc, che mặt gào lên.
Mẹ Vân Nhu run run giận dữ, cầm chiếc điện thoại đưa lên trước mặt Nguyên, nheo mắt nói:
– Tôi đã nghe được hết câu chuyện… Tôi muốn nói rõ. Tôi vay… là vay tiền của Ngân hàng Bắc Việt nơi ba cậu làm việc… không phải tiền của nhà cậu. Còn ra vẻ con Đại gia sao?! Hừ… Bán cả nhà cậu… còn chưa đủ cho tôi vay đâu.
Ánh mắt mẹ Vân Nhu sắc bén nhìn chằm chằm vào Nguyên, gằn từng tiếng một:
– Sau này cậu còn bén mảng đến gần Vân Nhu, tôi sẽ đập gãy chân cậu…
Nguyên há hốc nhìn mẹ Vân Nhu, chợt nghĩ đến chuyện gì, quay phắt lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười, cổ tay huơ huơ cái đồng hồ Apple Watch. Vừa rồi tất cả lời nói của Nguyên đã được tôi truyền trực tiếp vào điện thoại Vân Nhu để mẹ nàng nghe. Thật là ngại quá đi à.
Nguyên nghiến răng chỉ chỉ tay vào tôi, rồi quay qua mẹ Vân Nhu bật cười sằng sặc:
– Ha ha… Bà quên là khoản vay 37 tỷ của bà, ngân hàng thứ Hai mới giải ngân ah… Có lẽ tôi về nên nói với ông già nhưng lại thôi.
Mẹ Vân Nhu mặt đỏ lên gay gắt, giận dữ nghiến răng nói:
– Tốt. Về nói với lão cha cậu, tôi không cần vay nữa. Thứ Hai đến ngân hàng tất toán hợp đồng. Hừ… Còn chiếc BMW cậu đang chạy là quà lại quả của món vay đó, tôi sẽ cho người qua lấy lại.
– Bà… – Nguyên ú ớ, rồi mặt sa sầm tối đen.
Vân Nhu lo lắng choàng tay mẹ hỏi gấp:
– Mẹ, là chuyện gì?! Nhà đâu có thiếu tiền. Tại sao mẹ phải vay ngân hàng?!
Mẹ Vân Nhu thở dài lắc đầu, ngồi xuống ghế nói:
– Là lỗi của mẹ… Mẹ đã quá tham lam… Mẹ nhận hợp đồng vượt quá khả năng tài chính của công ty. Bây giờ chính sách nhập khẩu thuỷ sản của Mỹ thắt chặt, các công ty lớn đều gặp khó khăn thanh toán chậm… mà lãi suất chậm thanh toán hợp đồng rất thấp… mẹ có chút… cầm cự không nổi. Mẹ phải tìm đến ngân hàng nhờ ba của hắn là Phó Tổng Giám đốc giúp mẹ vay vượt mức tín chấp.
Nguyên có chút lấy lại tự tin kéo ghế ngồi xuống, rung đùi đắc ý, ánh mắt nhìn nhìn nhìn tôi đầy khinh miệt.
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Vân Nhu đã kể với tôi về công việc của mẹ nàng. Bà là chủ một cơ sở in ấn bao bì có tiếng ở Quận 5, Vân Huyền – chuyên sản xuất bao bì cho doanh nghiệp thuỷ sản xuất khẩu. Tôi hơi chần chừ, chợt lên tiếng hỏi:
– Cô… doanh nghiệp nào đang giữ công nợ lớn nhất của mình ạ?!
Mẹ Vân Nhu nhìn tôi, ánh mắt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lần trước. Nhưng bà ta vẫn lắc đầu, không trả lời.
– Mẹ… – Vân Nhu níu tay bà.
– Hồng Đăng… – Mẹ Vân Nhu miễn cưỡng nói ra một cái tên.
– Dạ, họ giữ công nợ bao nhiêu?! – Tôi kiên nhẫn hỏi tiếp.
Nguyên ngồi bên cạnh, phì cười, nói xen vào:
– Phì… Mẹ, thằng con nít… Mày tính làm gì hả?! Có tiền trả bữa sáng không?! Xin thì anh bố thí cho.
– Cậu im miệng cho tôi… – Mẹ Vân Nhu chướng tai, gắt lên. – Không ngờ tôi lại có mắt như mù xem trọng một kẻ dùng mắt chó nhìn người như cậu.
– Hắc hắc… Ây da… Vậy tôi ngồi xem kịch hay ah. – Nguyên chép chép miệng rung đùi.
Mẹ Vân Nhu quay qua tôi hơi ái ngại, nói:
– Họ giữ công nợ của cô… hơn 21 tỷ. Nhưng con không cần quan tâm làm gì… Để cô tính đường khác… Cô có thể thế chấp căn nhà…
Vân Nhu cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ, đầu cúi thấp chán nản bất lực. Tôi hít sâu một hơi, rút điện thoại trong túi quần ra lướt lướt qua danh bạ, rồi đứng lên đi ra ngoài.
– Mẹ, gặp thằng thích tỏ ra nguy hiểm… Hắc hắc… – Nguyên nhìn theo tôi, bĩu môi cười.
Vân Nhu ánh mắt có chút chờ mong nhìn theo bóng lưng tôi. Hai phút sau tôi quay lại quán, ngồi xuống, Vân Nhu liền nhìn tôi hơi ấp úng hỏi:
– Anh… thật sự… anh có quen Hồng Đăng?!
Tôi gật gật đầu, thản nhiên nói:
– Cũng xem như quen… Ba anh cũng làm thuỷ sản ah.
– Ha ha… Cái gì vậy trời… Ra là tôi đang ngồi trước đại công tử ngành thuỷ sản ah… – Nguyên ôm bụng cười sằng sặc.
Mẹ Vân Nhu nhìn tôi bằng ánh mắt mâu thuẫn, có chờ mong, lại xen chút nghi ngờ. Chợt có tiếng điện thoại, mẹ Vân Nhu hơi giật mình, vội rút ra từ túi xách tay.
– Vâng, tôi Vân Huyền nghe đây ạ… Vâng…
Nghe điện thoại, vừa gật gật đầu, vẻ mặt của bà biến đổi liên tục… Ánh mắt bà nhìn lướt qua tôi lại phát sinh biến hoá kỳ lạ… Khi tắt máy, đút điện thoại vào giỏ, bà quay qua nhìn tôi trầm ngâm một lúc vẫn không nói nên lời.