Phần 68
– Tổng Giám đốc Hồng Đăng vừa gọi… Họ hứa thứ Hai sẽ thanh toán toàn bộ công nợ… – Giọng bà run run kìm nén. – Cô… Cô thật sự phải cảm ơn con rồi.
Nghe mẹ nói mà Vân Nhu như vỡ oà sung sướng. Ánh mắt nàng nhìn tôi thật nóng bỏng làm tôi đỏ cả mặt:
– Dạ, không có gì… Đều là công nợ… họ trước sau gì cũng phải thanh toán mà.
– Cái gì vậy?! Mấy người… Mấy người đang diễn trò với tôi hả?! – Nguyên đứng phắt dậy, tròn mắt nhìn.
– Hừ… Tôi không rảnh diễn trò cho cậu xem… còn không cút đi… – Mẹ Vân Nhu xẵng giọng.
Nguyên há hốc nhìn bà, lại quay qua nhìn tôi, vẻ mặt đen lại hậm hực nói:
– Được… Bà hay lắm. Để tôi xem bà sau này còn đến lạy lục dưới chân ba tôi không?!
– Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa… Cút đi… – Mẹ Vân Nhu nghiến răng tức giận gắt lên.
Nguyên phủi tay, vừa quay người dợm chân bước đi thì tôi gọi giật lại:
– Này khoan đã…
Hắn quay lại, nhìn tôi hất hàm nói:
– Mày muốn ra vẻ sao?! Hắc hắc, mày còn chưa có cửa với tao đâu.
– Không không… – Tôi xua xua tay, nói. – Tôi chưa gặp ba anh… Nhưng cũng muốn nhắn với ông ta một lời…
– Thứ Hai, tôi muốn đích thân ông ta cầm hồ sơ hợp đồng vay… đến nhà mẹ Vân Nhu làm thủ tục tất toán…
Nguyên tròn mắt nhìn tôi không tin nổi lời vừa nghe. Mẹ Vân Nhu và nàng cũng sững người nhìn tôi chằm chằm… Tôi nói tiếp, rõ từng tiếng một:
– Nếu không… Hiệp hội Thuỷ sản Sóc Trăng gồm 34 công ty lớn nhỏ đang gửi tiền tại Ngân hàng Bắc Việt… tổng cộng 13,400 tỷ sẽ lần lượt rút ra… không chừa lại một đồng.
Khó có thể tả được nét mặt đặc sắc biến đổi liên tục trên mặt ba người trước mặt tôi. Nguyên nheo mắt, nhìn tôi, rít lên:
– Mày… Mày… Mày là cái thá gì?! Bốc phét… Mày tưởng quen được Giám đốc Hồng Đăng thì đánh rắm người ta cũng tin sao??
Tôi nhúng vai, thản nhiên nói:
– Tôi nói rồi. Anh không tin cũng không sao… Nhưng đừng để sự việc xảy ra rồi thì hối hận không kịp.
– Mẹ, thằng khùng…
Nguyên quay người bỏ đi thẳng. Mẹ Vân Nhu nhìn theo bóng lưng hắn, lại quay lại nhìn tôi có vẻ hơi mất tự nhiên. Vân Nhu vui vẻ sung sướng ra mặt, qua ngồi ngay cạnh, nắm tay tôi lay lay hỏi:
– Anh… Anh mới nói là… thật sao?
Mẹ nàng có vẻ cũng quan tâm, nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi lắc đầu, nhe răng cười:
– Không… Anh nói phét đó…
Không đợi hai người thất vọng, tôi nói tiếp:
– Dù ba anh là Chủ tịch Hiệp hội Thuỷ sản tỉnh Sóc Trăng cũng có tiếng nói nhất định… Nhưng tiền của công ty người ta, gửi đâu là quyền của người ta… Làm sao mình can thiệp được chứ?! Ha ha…
– Phì… Hi hi… – Vân Nhu phì cười, ôm lấy cánh tay tôi, chợt nhận ra mẹ nàng đang nhìn liền rụt cổ lùi lại.
Mẹ Vân Nhu thở dài, có vẻ được buông bỏ gánh nặng tâm lý. Bà nhìn Vân Nhu lại nhìn tôi, nói:
– Có lẽ Vân Nhu chọn lựa con cũng không sai…
– Mẹ… mẹ… cho phép… con… và anh Phong… – Vân Nhu run giọng, hỏi.
– Ừ, mẹ cho phép hai đứa quen nhau. – Bà gật đầu, mỉm cười nói.
Vân Nhu siết chặt tay tôi. Tôi cũng vui đến mức không khép miệng lại được…
– Ah hem… – Mẹ Vân Nhu đằng hắng, gằn giọng nói. – Quen thì quen, nhưng phải lành mạnh… Nghiêm cấm làm mấy chuyện kia… ít nhất cho đến lúc kết hôn. Mẹ nói rồi đấy…
– Dạ. – Vân Nhu đỏ mặt lí nhí.
Tôi cười mà khóe miệng khô cứng, chợt hỏi:
– Vậy… cô… cho Vân Nhu chuyển trường về không ạ?
Mẹ Vân Nhu nhíu mày, lắc đầu:
– Không nên… Để Vân Nhu học Hồng Nghĩa sẽ tốt hơn cho cả hai đứa con. Năm sau thi đại học rồi.
Năm phút sau, tôi khấp khởi nắm tay Vân Nhu đi theo sau mẹ Vân Nhu bước ra khỏi quán ăn.
– Chiều 5h00 anh qua đón em…
– Ừ… – Vân Nhu mỉm cười gật đầu, bước lên ô tô của mẹ nàng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng hạnh phúc của Vân Nhu mà lòng vui sướng không tả nổi. Sự có mặt của nàng đêm nay là món quà ý nghĩa, giá trị nhất cho sinh nhật 18 của tôi.
…
Về đến nhà mà lòng tôi còn vui sướng lâng lâng… Tôi không quên mua đem về hai phần ăn sáng cho cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm. Cô Ngọc Nhi vội vội vàng vàng túm luôn đem theo đến trường có buổi họp giáo viên. Chị Ngọc Trâm thì ngủ còn chưa dậy.
Nhìn đồng hồ vừa đến 10h00, phải chờ đến bảy tiếng đồng hồ nữa mới được gặp Vân Nhu… Tôi về phòng mình, nằm dài ra giường mà lim dim mơ màng. Tất cả mọi khúc mắc được tháo gỡ, chưa bao giờ lòng tôi nhẹ nhàng dễ chịu như lúc này. Tôi vươn hai cánh tay, vặn người một cái sảng khoái rồi để mặc mí mắt nặng dần đóng lại.
Không biết qua bao lâu. Sự rung động nhẹ nhẹ quanh người làm tôi thức giấc. Mở choàng hai mắt… ngay sát trên là một đôi mắt to tròn đang nhìn xuống tôi.
– Hi hi… Còn chưa dậy sao?! Con heo lười này… – Chị Vi chống tay ở tư thế bò trên mình tôi, nhoẻn miệng cười.
Tôi choàng tay qua vòng eo chị, kéo chị nằm lên người mình, cười nói:
– Ha ha… Hôm nay em mười tám tuổi rồi nha… Tuổi lớn hơn cũng cần ngủ nhiều hơn đó.
– Xì… – Chị Thuỳ Vi phì cười.
Nhìn chị gối cằm lên ngực tôi, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, bao nhiêu nhớ nhung từ đâu đó lại kéo về ồ ạt… Tôi bợ lấy bờ mông mềm mại của chị, kéo ghì lên, đặt lên môi chị một nụ hôn.
– Phong… – Chị Vi đáp trả tôi lại có chút lúng túng ngại ngùng.
– Chị muốn tặng quà sinh nhật em sớm phải không?! – Tôi thì thào trên đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của chị.
– Chị… Thật ra… Chị…
Chị Vi hơi ấp úng, ửng hồng như ngượng ngùng. Chị Vi lại đang ngượng với tôi ah?! Thoáng thấy gì đó không đúng, tôi chợt mở tròn mắt nhìn chị:
– Mà… làm sao chị vào được nhà ah?!
– Hi hi… – Chị Vi che miệng cười.
“Giờ mới hỏi không phải bị người ta ăn mất rồi sao?!”
Câu trả lời lại bất ngờ không phải của chị Vi, mà vang lên từ cuối giường. Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện chị Ngọc Trâm từ lúc nào đã ngồi ngay dưới chân mình. Chị nhìn tôi gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, chiếc váy ngủ vừa dài vừa rộng trùm kín cả người. Sẵn còn cơn ngái ngủ, tôi chìa tay với chị Ngọc Trâm, cười nói:
– Ah, đông khách tặng quà sinh nhật quá nha… Nhà cửa chật hẹp, chỉ có mỗi cái giường… Nằm chung đi nha… Nằm chung…
Chị Vi ngã người sang bên cạnh, vùi gương mặt nóng rang vào cổ tôi. Chị Ngọc Trâm gương mặt đỏ ửng, cắn môi chậm chậm bò lên… rồi nhằm ngay cánh tay còn lại của tôi mà nằm xuống. Wah… Cơ thể của chị dưới chiếc váy ngủ mỏng manh áp lên ngực tôi thật mềm mại như không có xương. Tôi ôm ghì hai người vào hai cánh tay, bàn tay bắt đầu vuốt ve hai bờ lưng mềm mại hai bên… Cảm giác ngái ngủ thêm cả sự ôn nhu da thịt này làm cả người tôi lâng lâng sung sướng.
Tôi lim dim cảm nhận đường đi của hai bàn tay đang trèo đèo lội suối… Tay trái tôi chạm vào khóa nịt ngực sau lưng chị Vi, bấm mở. Chị chỉ thở hắt một hơi nhỏ, rồi để mặc tôi. Tay phải tôi chậm chậm chui vào lớp vải mỏng lùng nhùng dưới cánh tay của chị Trâm… Chị nín lặng, khẽ nâng tay lên cho tôi tiến vào… Wah, những ngón tay tôi chỉ chạm được một phần nhỏ, nhưng cũng đủ cảm nhận sự mềm mại căng tròn của bầu vú chị…
Tôi không nhịn nổi, ngồi dậy, nói:
– Hắc hắc… Cho em khui quà nha…
Chị Vi tựa lưng vào vách tường, gương mặt còn ửng đỏ, chỉ tay qua bàn học tôi nói:
– Ừ… hộp lớn của chị… Hộp nhỏ của chị Vi.
– Haizz… Ai nói quà đó đâu… – Tôi áp sát chị Ngọc Trâm, ngực đè lên hai đầu gối co ro của chị.
– Phong…
Chị Ngọc Trâm cúi thấp, giấu gương mặt đỏ bừng đi thì đã muộn, tôi cúi đầu chui thẳng vào lòng chị mà đón lấy bờ môi mềm mại. Hai mắt chị nhắm chặt, hơi thở ấm áp hồi hộp bỏng rát cả mặt tôi… Tôi đón lấy chiếc lưỡi nhỏ của chị mà cuốn lấy nó say mê làm cả người chị mềm nhũng ghì sát vào người tôi. Nụ hôn của chị hôm nay rất khác hôm mê loạn đó… Không rạo rực, lại có chút khao khát, không nóng bỏng, lại có chút ấm áp mê say. Tôi nắm lấy mép váy chị Ngọc Trâm, từ từ luồn qua bờ mông mát rượi của chị mà kéo qua đầu.
– Trời ơi, Phong…
Chị Ngọc Trâm muốn che đi hai bầu vú căng tròn mơn mởn lộ ra trước mắt tôi. Tôi đón lấy bờ môi ươn ướt khao khát của chị hôn vào thật sâu. Tay tôi đón lấy hai bầu vú mềm mại của chị mà vuốt ve xoa nắn.
– Ư… Phong…