Phần 74
Tôi bắt lấy hai tay Vân Nhu, cúi xuống thật thấp tìm đôi môi xấu hổ của nàng mà hôn. Nàng mím chặt đôi môi ấm ức, rồi bất ngờ vỡ oà hôn rít lấy môi tôi. Tôi choàng tay ôm ghì lấy thân thể mềm mại của Vân Nhu, để nụ hôn của mình đáp trả bao nhiêu nỗi nhung nhớ mãnh liệt.
– Ôi! Anh nhớ em đến phát điên lên được… – Tôi thì thào trên đôi môi ươn ướt mềm mại của Vân Nhu.
Nàng ôm choàng lấy cổ tôi, hai chân hổng khỏi mặt đất, dán chặt vào môi tôi mà nghẹn ngào:
– Em nhớ anh lắm… Nhưng em sợ… em sợ anh sẽ nói lời chia tay với em. Nên điện thoại em cũng tắt đi, gửi cho mẹ giữ.
– Khờ quá. – Tôi hôn vào lòng bàn tay mềm mại của Vân Nhu, nhìn sâu vào mắt nàng mà nói. – Nói lời chia tay là đặc quyền của em, chỉ riêng mình em… Anh không có quyền nói ra…
Vân Nhu ôm ghì lấy tôi, dụi gương mặt đầy nước mắt vào ngực áo tôi. Nàng sung sướng áp mặt vào ngực tôi, hai mắt nhắm chặt mỉm cười:
– Đêm hôm qua mẹ úp úp mở mở… còn nói gửi em lại cho ai đó trông chừng… làm em bực mình cả buổi sáng nay… Hì hì…
– Sao em không nghĩ người đó là anh?! – Tôi ngạc nhiên hỏi. – Dù sao lần trước mẹ cũng cho phép hai đứa mình quen nhau ah.
Vân Nhu siết chặt quanh người tôi, nói nhỏ:
– Ứ… thật ra… em cũng có hy vọng đó… nhưng em nghĩ vì chuyện… chuyện ba em… anh sẽ không tới.
– Khờ quá. Dù mẹ em chưa kể cho anh nghe sự thật về ba ruột của em… Anh cũng sẽ tới. – Tôi cúi xuống hôn lên gò má mềm mại đáng yêu của nàng, mỉm cười.
– Bốn tuần qua anh tới nhà em mấy lần… Mẹ không cho em biết… Không những vậy… sáng nào anh cũng nhận được tin nhắn của em mà…
Trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Vân Nhu, tôi rút điện thoại ra cho nàng xem… Nàng nhíu mày không hiểu, rồi nhìn tôi lắp bắp… Tôi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, gật đầu nói:
– Là mẹ em nhắn… – Tôi thở dài cảm thán. – Nếu không có những dòng tin nhắn này. Dù chỉ là một câu lặp đi lặp lại… Anh thật sự không biết mình đã phải trải qua những ngày đó như thế nào…
– Anh… em xin lỗi… em xin lỗi… Hu hu…
Vân Nhu gục đầu vào vai tôi khóc thút thít, tôi vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng. Bên Vân Nhu tôi không còn bất kỳ cảm giác áy náy nào với bất kỳ một ai nữa. Dù sự thật không được phơi bày ra ánh sáng, dù người ta không hiểu thì thế nào?! Tôi chỉ cần lòng mình thanh thản và Vân Nhu bên cạnh là đủ.
– Thôi… Thôi… Không khóc nữa… Khóc đến sắp thành Gấu trúc rồi…
Tôi bế xốc cả người Vân Nhu lên hai tay bợ bên dưới cặp mông tròn trịa căng tròn của nàng. Đặt nàng nằm xuống giường, tôi áp mặt lên hai bầu vú mềm mại thân thương của nàng mà hít hà say mê. Mùi cơ thể thơm ngát của Vân Nhu làm khúc thịt giữa hai chân tôi căng cứng…
– Bây giờ anh chỉ muốn em thôi…
– Ư… Em cũng muốn ah… – Vân Nhu hôn lên mái tóc khét nắng của tôi, nỉ non. – Nhưng mà… lúc này…
– Anh hiểu mà. Không cần nói… Haizzz… Thật là đau lòng chết người ah. – Tôi dụi dụi mặt vào ngực nàng, ấm ức nói.
– Anh hiểu gì?! Sao đau lòng?! – Vân Nhu tròn mắt, nhìn tôi.
– Thì…
“Cộc cộc…”
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa. Hai đứa quay phắt lại… Cửa phòng lại không đóng, người quản gia hơi ngượng, quay đầu nhìn tránh đi. Vân Nhu ah lên một tiếng, hoảng hốt đẩy tôi ngồi dậy.
“Cộc cộc… cô Nhu… cậu Phong… Mời cô cậu xuống ăn cơm trưa”.
– Dạ, tụi con xuống đây… – Vân Nhu lí nhí trả lời, xoa xoa hai gò má xinh đẹp đỏ bừng như gấc chín.
– Đi anh…
Vân Nhu khoác tay tôi, kéo tôi đi ra cửa. Đi ngang người quản gia, bất ngờ tôi thấy bà ta nhìn mình mặt hơi đỏ, bàn tay ra hiệu chỉ chỉ xuống sàn nhà. Tôi nhìn theo hai mắt liền trợn ngược trắng dã, suýt ngã ra đất… Ngay sát khung cửa, một hộp bao cao su Nhật mới nguyên 50 cái ah.
“Mẹ ơi! Tính thổi bong bóng hay sao mà mua nhiều dữ vậy?! Mà hai ngày này có lẽ tôi sẽ dùng hết nha! Đem ra thổi bong bóng… treo khắp cả phòng ngủ của Vân Nhu”.
…
Xuống đến tầng Trệt, vào phòng ăn.
Tôi hơi bần thần đứng yên tại chỗ trước cái bàn ăn đá xanh bóng loáng. Ánh mắt tôi nhìn lướt qua vô số đĩa thức ăn phủ kín mặt bàn dài 3, 5 mét. Các món ăn trên bàn thì… tha hồ gọi tên các món ăn thượng hạng ở một nhà hàng Hoa năm sao, đều có đủ ah. Một bữa trưa thật quá… quá sức tưởng tượng ah. Tôi nhìn qua người quản gia, lại nhìn về phía Vân Nhu, hỏi:
– Còn khách mời à?!
– Không. – Vân Nhu lắc đầu, rồi hiểu ra nhìn tôi cười tủm tỉm. – Không có khách mời… chỉ có hai đứa mình thôi.
– Ặc… chỗ này ăn mười người từ trưa đến tối… không hết ah. – Tôi cười khổ, bóp bóp trán. – Anh hiểu tại sao em cần đi xe đạp giữ eo rồi…
– Hứ… em ăn ít lắm nha… Dám nghĩ xấu em… Tại mẹ em thích như thế! – Nàng che miệng, nói nhỏ. – Mẹ em… ăn bằng mắt nhiều hơn… bằng miệng nha. Nhiều khi ngồi xuống nhìn một bàn thức ăn… rồi chép miệng vài cái là no. Hi hi…
– Không được. Như vậy thì phí quá…
Tôi rút điện thoại, định bấm số gọi đi… Chợt nhớ ra nơi này không phải nhà mình. Tôi nhìn qua Vân Nhu như hỏi ý… Nàng gật gật đầu vui vẻ, ánh mắt lại có chút ái ngại nhìn qua người quản gia. Vân Nhu chưa mở lời, thì tôi đã mở miệng hỏi:
– Con có thể mời hai đứa bạn cùng lớp không?!
Dù người phụ nữ này chỉ là quản gia, nhưng ánh mắt ái ngại của Vân Nhu cũng nói lên quyền hạn của bà ta trong căn nhà này. Tôi không thể không hỏi ý kiến ah. Vân Nhu cũng có chút hồi hộp nhìn bà ta… Không ngờ bà quản gia đơn giản gật đầu:
– Bà chủ có dặn… Hai ngày này tất cả mọi chuyện do cậu Phong làm chủ. Cậu Phong không cần hỏi ý kiến tôi đâu ạ.
Lần này không những tôi, mà cả Vân Nhu cũng ngạc nhiên há hốc cả miệng… Ánh mắt Vân Nhu nhìn tôi lóe lên vui sướng, lẫn chút hâm mộ. Nếu nàng biết tôi còn được mua sẵn một hộp bao cao su 50 cái, không biết nàng còn hâm mộ đến mức độ nào ah. Tôi cười tủm tỉm, rút điện thoại gọi cho Quyền mập.
Mười lăm phút sau.
Đầu tôi to như cái đấu, rối tinh rối mù nhìn căn nhà sang trọng yên tĩnh của mẹ Vân Nhu trở thành một vườn bách thú… Tôi không ngờ mình chỉ mời một con hà mã và một con ngựa Pony xinh đẹp, chúng lại kéo theo đông đủ cả một thảo cầm viên ah.
Số là sau khi tôi rời trường sớm, Quyền và Thanh Thuỷ không muốn đi ăn một mình nên rủ thêm vài đứa bạn cùng lớp. Ai ngờ tâm lý chiều thứ Sáu đứa nào cũng có… Thế là hơn nửa lớp 12A7 đàn đúm trèo néo nhau đi tìm chỗ ăn. Lựa chọn một chỗ ăn làm hài lòng cả lô cả lũ này vô cùng khó… Và lúc cả đám còn ngoài đường đang tranh cãi khí thế về chỗ ăn thì có một thằng đen đủi gọi điện rủ qua nhà bạn gái nó đập phá.
“Mẹ ơi, cái này có gọi là chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm không ah?!”
Tôi lo lắng nhìn qua Vân Nhu, chỉ thấy nàng che miệng cười đến đỏ mặt. Bà quản gia cùng hai người phụ việc thì tất bật tìm cho đủ ghế ngồi và đồ ăn thức uống… Cũng may còn có Thanh Thuỷ và Thuỳ Dương – Lớp Trưởng chạy đông chạy tây kiểm soát tình hình.
– Này… Này… Bỏ cái đó xuống… Bể bây giờ!
– Tui nhìn chút mà… Đẹp quá đi mất…
– Nhìn thì để nguyên trên kệ mà nhìn…
– Trời ơi! Giày dép để ngoài kia sao đi lên thảm của người ta…
– Í quên! Xin lỗi nha…
– Này… Tui nói bà đó! Ừ, làm ơn ngồi sofa bỏ cái chân xuống! Nết na chút đi nha.
– Ah! Mẹ Vân Nhu cũng xài cây rung giống của tui nè!
– Thôi đi má… Cây mát xa đó! Chỉ có voi mới chọc cái này vào nổi thôi!
Quyền mập hơi ái ngại gãi gãi cái đầu bù xù, nói với tôi và Vân Nhu:
– Tao thật là… Biết vậy tao và Thanh Thuỷ tách nhóm…
– Có sao đâu! Mấy bạn đến nhà Nhu vui lắm… Đừng nghĩ gì hết. – Vân Nhu tươi cười nói.
Lúc này, Thanh Thuỷ đã mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà bỏ cuộc… Thuỳ Dương nghiến răng tức giận đỏ mặt hít sâu một hơi, gân cổ nổi cuồn cuộn…
“MƯỜI HAI AAA BẢY – TẬP HỢPPPPP…” – Một tiếng hét vang dội đầy uy lực làm cả dãy cửa kính rung lên bần bật.
Cả đám 12 đứa con gái 4 đứa con trai, tính cả tôi và Quyền mập cũng giật bắn người đứng phắt dậy. Phì phì… Thuỳ Dương vỗ vỗ bộ ngực sữa thở dốc, rồi nhìn quanh nói:
– Tôi đề nghị các bạn điều chỉnh tác phong ngay lập tức! Bạn Vân Nhu đã chuyển trường, còn nhớ đến chúng ta đã là điều rất đáng quý. Chúng ta không nên để Vân Nhu hối hận vì đã mời chúng ta đến nhà chơi. Có phải khônggggg?!
– Yes, sir madam!
– Đã sir còn madam. Đã ngu còn dốt!
– Được rồi, im lặng đi…
Dưới uy nghiêm của Lớp trưởng, đám bạn bắt đầu kiềm chế hơn, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. Tôi và Vân Nhu vẫn yên vị đầu bàn, bên cạnh trái phải là Thanh Thuỷ và Quyền mập. Chiếc bàn rộng thênh thang khi nãy, giờ đã chật kín người chen chúc nhau mà ngồi… Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào những đĩa thức ăn hấp dẫn mà ngầm nuốt nước miếng.
– Em mời mấy bạn đi… – Tôi nói nhỏ vào tai Vân Nhu.
– Ơ! Hai hôm nay anh là chủ nhà nha! – Vân Nhu cười tủm tỉm nói.
Tôi cười khổ, chọc lét nàng một cái. Vân Nhu giãy nảy, cười nắc nẻ, rồi lên tiếng:
– Giờ này ai cũng đói rồi! Bọn mình cùng ăn nha!
– Cảm ơn nha!
– Dzô…
– Wah… Món này ngon quá…
– Ôi… Ngon quá đi mất…
Văn Khiêm cầm cái móng heo vừa ngồm ngoàm miệng nhẫy mỡ, vừa xuýt xoa. Quyền mập lúc này lại khinh khỉnh nhìn, điềm đạm gắp miếng salad bỏ vào miệng, quay qua nói:
– Mày ăn vừa vừa thôi… Thứ đó tăng cân dữ lắm.
Văn Khiêm ngơ ngẩn nhìn thằng Quyền, cái miệng nhẫy mỡ cũng không khép lại được. Tôi cười tủm tỉm nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Vân Nhu, nói nhỏ vào tai nàng mấy câu. Vân Nhu sửng sốt quay qua Thanh Thuỷ hỏi:
– Thuỷ… với Quyền… thật sự là?!
Thanh Thuỷ ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lí nhí nói:
– Thì… người ta gặm xương lâu ngày… chuyển qua ăn mỡ lại thấy ngon ah…
– Ha ha… – Tôi phá ra cười nghiêng ngả.
Vân Nhu che mặt cười chảy cả nước mắt:
– Trời ơi… Thuỷ à… Cái gì mà ăn uống ở đây chứ?!
Lúc này thức ăn trên bàn cũng vơi đi nhiều. Vài bạn nữ bắt đầu no liền quay qua chuyện trò rôm rả.
– Vân Nhu nha! Học chung 3 năm mà không biết ở nhà bồ là công chúa đó! – Bích Ngọc lên tiếng.
– Bạn này… Công chúa gì chứ! – Vân Nhu hơi ngượng nói.
– Phải… Phải đó… Mới nãy đến trước cái cổng to đùng tui còn tưởng anh Phong đưa nhầm địa chỉ đó!
– Ờ… Tui cũng hết hồn…
– Ui… Bạn Phong chuyến này chuột sa hũ vàng rồi… Hâm mộ quá…
Thằng Phước vừa nhai nhồm nhoàm vừa xuýt xoa nói, bất ngờ Quyền mập thụt một cái cùi chỏ làm nó đau đến suýt nhả hết đồ ăn ra.
– Ăn đi… Không tới phiên mày hâm mộ đâu! Tao còn xếp hàng trước mày xa.
Tôi cười tủm tỉm nhìn Vân Nhu, nàng nắm tay tôi thật chặt. Có nhiều chuyện chỉ cần hai người tự hiểu là được… Người ta nghĩ thế nào đều không quan trọng.
– Thôi… Không nói mấy chuyện lung tung nữa… – Thuỳ Dương đứng lên vỗ vỗ tay. – Bây giờ bàn tính sau ăn trưa thì lớp mình đi đâu!?
– Karaoke đi…
– Ok, chơi luôn…
– Đang trưa nắng lắm… Đi đâu bây giờ?
– Vân Nhu nhà bồ có karaoke không?! – Thanh Thuỷ quay qua hỏi.
– Không có. Mẹ mình không thích ồn ào… – Vân Nhu áy náy nói. – Mà… có hồ bơi…
– Hả?! – Hơn ba chục con mắt sáng bừng nhìn trừng trừng vào Vân Nhu.
– Ở đâu?? Đâu đâu?!
– Trên lầu ah. – Vân Nhu chỉ chỉ tay.
– Trời ơi… Giờ này mà bơi là sướng phải biết…
– Chơi luôn…
Thế là cả đám bỏ đũa bỏ bát… ùn ùn như thuỷ triều đẩy tôi và Vân Nhu dẫn đường đi lên tầng hai căn nhà. Nơi này tôi còn chưa đặt chân tới…