Phần 89
Hạ Kỳ lần này lại nhìn tôi chằm chằm như phát hiện ra một kẻ thông minh lại bất ngờ ngu đột xuất… Không đợi Hạ Kỳ trả lời, Vân Nhu lau nước mắt, giọng rung rung nói:
– Điểm… Hắn cho Hạ Kỳ điểm…
Tôi há hốc nhìn Vân Nhu, mặt chợt nhăn lại thấy mình thật ngu ngốc. Nỗi ám ảnh nặng nề nhất trong cuộc đời học sinh là gì?! Còn gì khác ngoài điểm… Điểm kiểm tra, điểm thi, điểm học kỳ… Tất cả tất cả những thứ đó đều là một mỏ vàng đối với học sinh, lại là món vũ khí tối thượng nằm trong tay giáo viên.
Hạ Kỳ có thể vì điểm để lên giường với lão Công, thì hoàn toàn cũng có thể vì vậy mà ra tay hãm hại Vân Nhu. “Vì vài cái điểm lại đi bán rẻ thân thể, bán rẻ lương tâm mình… Xứng đáng sao?!” Tôi tự đặt câu hỏi, rồi tự trả lời cho mình. Điều này có lẽ khó thực hiện với hầu hết mọi người, nhưng lại khá dễ dàng đối với Hạ Kỳ.
Cô ta vốn lẳng lơ máu dâm sẵn trong người… Việc ngủ với thầy Hiệu trưởng đôi khi đối với cô ta còn là một trải nghiệm thú vị. Còn việc hãm hại Vân Nhu có lẽ là một cơ hội trời cho không dự tính trước. Hạ Kỳ vung tay thực hiện vì chuyện cô ta làm không để lại dấu vết gì để truy cứu… Nếu Vân Nhu chết vì nhảy xuống bờ đá, đó là lựa chọn của nàng và tội đổ lên đầu ba gã đàn ông cưỡng ép nàng. Hạ Kỳ không mang bất cứ tội danh gì, cùng lắm thì bị mọi người trách mắng vì thiếu trách nhiệm, bỏ rơi bạn… Và chỉ thế mà thôi.
Tôi mím môi chợt bước tới… Hạ Kỳ sợ hãi cả người quờ quạng trên nền đất, lùi về phía sau. Tôi cúi xuống nắm chặt cánh tay Hạ Kỳ, lôi cả người cô ta đứng dậy…
– Anh… muốn… làm gì?! Tôi đã nói hết rồi… – Hạ Kỳ sợ hãi nhìn tôi.
– Không làm gì… – Tôi kiềm chế giọng mình thật nhỏ, chỉ đủ cô ta nghe. – Cô còn bất cứ mưu tính gì với Vân Nhu… Tôi sẽ cho cả trường Hồng Nghĩa xem cô rên rỉ dưới thân lão Hiệu trưởng như thế nào!
– Anh… Anh… – Hạ Kỳ thảng thốt, gương tái nhợt cắt không còn giọt máu.
– Không cần hỏi vì sao tôi có… cô cũng nhắn thằng thầy khốn nạn của cô… Hắn còn bất cứ mưu tính gì với Vân Nhu. Tôi sẽ cho ba hắn rực rỡ trên trang nhất.
Hạ Kỳ nghe lời tôi nói, vẻ mặt biến đổi liên tục từ nghi ngờ đến sợ hãi. Nhìn Hạ Kỳ hớt hải chạy đi mà tôi thầm than. Tôi không hề muốn sử dụng những đoạn video kia vì nó liên luỵ quá nhiều người. Tôi càng không muốn lộ ra tin tức mình đang nắm nó trong tay… Nhưng sự an toàn của Vân Nhu đối với tôi là quan trọng nhất, không có gì thay thế được. Tôi thà tuyên chiến với gã Tùng, để hắn nhắm vào mình… ít ra khi trong tay tôi vẫn nắm giữ những đoạn video đó, hắn sẽ không dám động đến Vân Nhu.
Hạ Kỳ vừa đi khuất, Vân Nhu đã nhào đến ôm cứng tôi sụt sùi khóc. Tôi vuốt mái tóc bóng mượt của Vân Nhu, rồi nâng cằm nàng lên, nói:
– Hôm nay anh để em thấy một phần đen tối của cha con ông ta… Còn rất nhiều chuyện anh chưa thể nói ra với em… Em chỉ cần nhớ rằng trên đời này… chỉ có hai người… chỉ có hai người em có thể tin tưởng… là mẹ em và anh. Em hiểu anh không?
Vân Nhu mím môi lau nước mắt, khẽ gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
“Ây da… Rát quá…”
“Ráng chịu chút đi…”
Tôi cởi ngồi trên giường đưa lưng cho chị Vi và Vân Nhu bôi thuốc… Người bôi, người chu miệng mà thổi phù phù. Lưng tôi đầy những vết bầm dập rướm máu, mặt có mấy vết bầm xanh xanh. Cứu được Vân Nhu, trả giá thế nào tôi cũng chấp nhận, nói chi mấy vết bầm lẻ tẻ này… Cùng lắm thì tối nay nằm sấp trên người Vân Nhu ngủ vậy… À không, một mình Vân Nhu sẽ không chịu nổi trọng lượng của tôi… Nếu có thêm chị Vi thì…
– Xong rồi đấy… Ngủ sớm đi… – Chị Vi thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi giường, định rời đi.
– Chị đi đâu?! Không phải chị ngủ với Vân Nhu à?! – Tôi chợt níu tay chị hỏi.
– Em cần Vân Nhu chăm sóc… Để Chị… qua bên kia với anh Phương cũng được… dù sao cũng có hai giường. – Chị Vi hơi ngượng, mặt thoáng đỏ hồng nói.
Nhìn vẻ xấu hổ của chị Vi, tôi còn không biết chị đang nghĩ gì sao?! Tôi cố tình làm ra vẻ đau khổ mất mát nói:
– Em còn định kéo chị đêm nay ở lại đây với em và Vân Nhu… Bỏ thằng thích mặc sịp cởi người kia ngủ một mình đi…
– Hi hi… – Vân Nhu gối đầu lên đùi tôi, che miệng cười.
– Phì… – Chị Vi phì cười, ngồi xuống giường.
Chị vuốt ve gương mặt tôi… Ánh mắt chị phức tạp, xen lẫn mâu thuẫn giằng xé. Bất ngờ, chị chồm đến trao cho tôi một nụ hôn… Vân Nhu bên dưới nhìn lên liền che mặt, im thin thít. Tôi sững người, vừa đáp lại thì chị đã rụt người lại.
Chị Vi hơi ngượng, gò má đỏ ửng nhìn xuống Vân Nhu nói:
– Chị xin lỗi Nhu nha…
– Dạ… em có thấy gì đâu… – Vân Nhu che mặt lí nhí nói.
Tôi nhíu mày nhìn chị hơi khó hiểu. Chị Vi chẳng bao giờ có kiểu khách sáo như vậy. Chị đến với tôi còn sớm hơn Vân Nhu và nhiều nhiều người khác. Chị Vi nắm tay tôi, hai mắt hơi đỏ ươn ướt, nói:
– Đó là nụ hôn cuối cùng của chị dành cho em… Sau này… chỉ được hôn má thôi… Biết chưa?!
– Chị… chị chia tay em à?! – Tôi ấp úng hỏi.
– Phì… Vô duyên. – Chị Vi phì cười, điểm lên trán tôi một cái, hỏi lại. – Chị làm bạn gái em bao giờ mà kêu chia tay chứ?!
– Nhưng mà…
– Để chị nói…
Thấy Vân Nhu nhỏm người ngồi dậy, chị Vi níu tay nàng ở lại.
– Chị cũng không ngại nói chuyện này trước Vân Nhu đâu… Vì… Vì cả hai em là hình mẫu mà bản thân chị muốn hướng tới. Chị muốn có một người đàn ông chăm sóc yêu thương mình… và thuộc về mình. Em cũng muốn chị hạnh phúc mà, phải không?!
– Dĩ nhiên em muốn chị hạnh phúc rồi… Nhưng mà…
Tôi bất chợt đưa tay tự tát mình một cái… Động vào vết bầm, đau đến chảy cả nước mắt. Mới trưa nay thôi, tôi còn tuyên bố với thằng Phương, nếu chị Vi chọn lựa nó, tôi sẽ thành tâm chúc phúc cho hai người… Vừa quay lưng, tôi liền đổi ý muốn níu kéo chị Vi lại. Dĩ nhiên là tôi mong muốn chị hạnh phúc… Nhưng sự ích kỷ trong lòng cứ trỗi dậy một cách khó hiểu. Chính sự ích kỷ này lại làm tôi cảm thấy xấu hổ với Phương, chị Vi và chính bản thân mình.
– Hai đứa ngủ ngon nha… – Chị Vi đứng lên, mỉm cười nhìn hai đứa tôi.
Tôi chợt nhận ra sau nụ hôn vừa rồi, ánh mắt chị nhìn tôi đã đổi khác… Chị Thuỳ Vi như đã trở thành một người chị theo đúng nghĩa đen. Tôi không có chị ruột, nhưng từ ánh mắt chị Vi lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được loại tình cảm dịu dàng bảo bọc ấm áp như vậy.
Chị Vi đi đến cửa lại quay lại nhắn một câu:
– Phong đang bị thương, Vân Nhu làm gì thì nhẹ nhàng chút nha…
– Chị này… Em biết rồi mà… – Vân Nhu đỏ mặt gắt lên.
– Good night chị…
Tôi mỉm cười nhìn theo chị Vi đi ra khỏi phòng. Cửa đóng lại rồi mà nụ cười trên môi tôi vẫn còn đó, khô cứng.
– Ây da… có người đêm nay mất ngủ rồi… – Vân Nhu gối đầu lên đùi tôi, ngón tay đùa nghịch đùa nghịch đôi môi của tôi.
Tôi chộp ngón tay nàng cho vào miệng cắn yêu, hỏi:
– Ha ha… Em nói là chị Vi hay thằng Phương mất ngủ đây?!
– Hì hì… Em nói anh đó…
– Tại sao anh phải mất ngủ ha?! Có Vân Nhu lót nằm cho anh, êm ái như vậy mà… – Tôi giả vờ trêu lại.
Vân Nhu không trả lời, chỉ choàng tay ôm quanh bụng tôi… Hai bàn tay nàng nắm lại với nhau, siết chặt. Tôi đặt tay lên mái tóc suôn mượt mềm mại của nàng, khẽ quấn quấn những lọn tóc mảnh mai quanh ngón tay mình. Vân Nhu nhìn lên tôi, đôi mắt long lanh ngấn lệ, hỏi nhỏ:
– Anh Tùng muốn em chết phải chăng vì chuyện phân chia tài sản của ba?!
Tôi sững người, buột miệng hỏi lại:
– Là mẹ nói em nghe sao?!
Vân Nhu lắc đầu, giọng nước mắt nặng trĩu tràn ra khóe mắt chảy dài trên gò má nàng.
– Không… Là ba nói.
Tôi nhíu mày bóp trán suy nghĩ. Lão già Công này muốn làm chuyện gì ah?! Tôi cứ có cảm giác như lão cố ý nói ra chuyện di chúc với mẹ Vân Nhu và nàng. Để đạt được điều gì chứ?! Hàn gắn tình cảm gia đình sao?! Phì… Tôi không tin.
– Khi anh uy hiếp Hạ Kỳ tìm kẻ chủ mưu phía sau, trước lúc bạn ấy nói ra tên anh Tùng… em còn nghĩ… em còn nghĩ… – Vân Nhu nói đến đó thì ấp úng. – Em đã nghĩ người đứng sau chuyện này là ông ta, người em gọi là ba.