Phần 92
Chị Ngọc Trâm nghe tôi kể mà tròn cả mắt… Vẻ mặt chị rất đặc sắc nha. Lúc thì ửng đỏ xấu hổ lúc thì vui vẻ tươi cười, lúc lại gật gù tán đồng… Câu chuyện tôi kể cho chị nghe là có thật… chỉ điều chỉnh vài chi tiết nho nhỏ. Ví dụ như, tôi đã không chờ đến về nhà và không tự làm việc đó mà cô bạn gái của anh bạn làm giúp tôi.
– Nhưng em chỉ dùng tay… – Chị hơi đỏ mặt ấp úng. – … hay… có dùng cái gì khác không?!
Tôi lén nhìn qua chiếc giày tội nghiệp của mình đang chỏng chơ dốc ngược trên bồn rửa tay. Tôi hiểu chị đang mô tả cái thứ mà thế giới loài người gọi là sextoy… “Không biết có nên mua giày đá banh chịu được nước không ta?! Hay đầu có gai, còn rung được càng tốt…”. Tôi thở dài nhìn chị nói:
– Cấu tạo cơ quan sinh dục của nam với nữ khác nhau ah… Nam thì nhô ra ngoài, dễ dùng tay kích thích hơn là nữ.
Thấy chị có vẻ hụt hẫng thất vọng, tôi bồi thêm cú chót:
– Nam đôi khi cũng dùng dụng cụ để tự sướng nha… nhưng chủ yếu để kích thích tâm lý là chính.
– Thật hả?! Em có không?! – Chị Ngọc Trâm tròn mắt hỏi.
– Em… Có một lần… Chuyện này hơi xấu hổ một chút… Chị hứa không được cười em đó… – Tôi vờ như xấu hổ nói.
– Chị hứa mà… – Chị Ngọc Trâm gật gật đầu lia lịa.
– Hồi năm 14 tuổi nha… – Tôi che tay lên miệng nói nhỏ. – Em rất thích con bé hàng xóm mà nó có bạn trai rồi… Thế là em lén… lén trộm cái quần lót của nó treo ngoài xào đồ… đem về nhà… phủ nó lên… Khà khà… sướng lắm nha…
– Trời ơi… Em đúng là biến thái mà… – Chị Ngọc Trâm buột miệng kêu lên, liền ôm bụng cười nắc nẻ.
Tôi nhìn chị cười đến đỏ cả mặt, mặt tôi dần đen như đít nồi… Mấy cái loại hành động bệnh hoạn này xem phim Hồng Kông đầy ra. Lựa đại một cái kể cho chị Ngọc Trâm nghe, không ngờ thành công vượt mức tưởng tượng… Thấy chị cười hoài không dứt, tôi bắt đầu hơi chột dạ. Mẹ ơi, cái này có phải là an ủi tâm lý quá tay rồi hay không?! Ôi! Hình tượng mỹ nam của tôi sau đêm nay là đổ sông đổ biển hết ah.
– Không cười nữa… Hứa với em rồi mà… – Tôi mặt đỏ bừng, gắt lên.
– Hi hi… Trời ơi… Sau đó có giặt trả lại cho người ta không?!
– Không nói nữa…
Tôi muốn điên rồi. Choàng tay ôm chặt cơ thể trần truồng đang cười đến run rẩy của chị Ngọc Trâm, áp miệng lên môi chị ngậm kín lại.
– Ư… Phong…
Tôi nhấm nháp đôi môi mềm mại của chị, chị cũng đáp trả lại thật mãnh liệt. Nôm na có thể đoán là chiếc giày của tôi khi nãy chưa hoàn thành nhiệm vụ nha. Tôi đặt tay lên ngực chị, bắt đầu vuốt ve mơn trớn hai bầu vú căng tròn mềm mại. Ôi! Những người phụ nữ của tôi dù là trời trao vào tay không cố ý lựa chọn nhưng người nào cũng căng tràn nhựa sống… Tôi cúi xuống ngậm lấy núm vú chị Trâm mút mút say mê. Dương vật bên dưới như bị điện giật chui vào giữa cặp đùi non của chị mà dựng đứng lên. Chị Ngọc Trâm thở hổn hển, ngực ưỡn ra cho tôi hôn hít. Tay chị đưa vào giữa hai chân cầm lấy dương vật tôi ép chặt vào cửa mình chị…
– Ưm… Phong ơi… Chị muốn…
Chị nhỏm người dậy, cầm dương vật căng cứng của tôi chèn vào hai mép âm hộ… Chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm… Ôi…
Chị Ngọc Trâm rên sướng ngất ngây. Chị giữ hai bàn tay tôi không ngừng chà sát trên hai bầu vú căng tròn. Cả người nhấp nhổm lên xuống dồn dập.
– Ah…
Tôi hít hà sung sướng. Bên trong người chị Trâm thật tuyệt. Ẩm ướt trơn tru lại khít khao ôm cứng lấy thân dương vật tôi. Tôi áp mặt lên bờ vai mịn màng của chị, hai tay vòng lên trước say mê vò nắn hai bầu vú căng tròn của chị… Ôi! Sướng chết người ah. Đêm qua tôi và Vân Nhu chỉ ôm nhau ngủ, không làm gì. Đến sáng đi toilet nhìn dương vật mình cứ dựng đứng chèn cả đường nước tiểu, thật có chút hối tiếc.
– Ôi… Phong ơi…
Chị Ngọc Trâm ngửa đầu ra vai tôi, đôi môi mềm mại ẩm ướt hé mở mời gọi. Tôi hôn rít lấy môi chị, lưỡi tôi tìm sâu vào trong cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ khao khát của chị… Hai tay tôi mơn trớn hai bầu vú ưỡn tròn, kẹp lấy hai đầu nhũ hoa nhỏ nhắn của chị mà se se đùa nghịch.
– Ưm… Ôi… Sướnggggg quá… Phong ơi…
Bờ eo chị uốn éo thật chậm, lại giật giật từng đoạn một như muốn để dương vật tôi vào đến tận cùng. Hai cánh tay chị đưa lên bấu chặt lấy cổ tôi, cơ thể run rẩy rồi gượng cứng lại… Tuôn trào.
– Ôi… Ôi… ưm…
Tôi ghì chặt người chị, hai tay khoan khoái vuốt ve khắp cơ thể trần truồng run rẩy của chị. Bên tai tôi vang lên tiếng chị thì thào yếu ớt:
– Ư… Phong ơi… Sau này, chị không lấy giày của em nữa… Chị hứa…
– Hứa hứa cái gì ah… Em còn chưa xong đâu…
– Vậy… Vậy làm tiếp nha…
Gian phòng tắm nhỏ một lần nữa tràn ngập âm thanh rên rỉ nỉ non sung sướng…
Mười lăm phút sau.
Tôi hoàn tất tắm rửa sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm nhìn lên đồng hồ treo tường, lòng liền đánh thót một cái. Đúng như nguyên tắc tắm gội của tôi ah… Tắm một mình bốn phút, hai mình bốn mươi phút. Đã gần chín giờ, không lẽ cô Ngọc Nhi còn nói chuyện với thầy Đạt chưa xong?!
Tôi chạy vội lên sân thượng, phơi chiếc giày đá bóng của mình. Rồi cấp tốc chạy xuống phòng mình… Vừa đến trước cửa, thấy cửa phòng hé mở. “Xong rồi…” Tôi nhăn nhó cười khổ. Tôi hơi thấp thỏm cảm giác như đi ăn trộm chưa kịp ra ngoài đã thấy chủ nhà chặn trước cổng. Vừa bước vào phòng, tôi liền thấy cô Ngọc Nhi hầm hầm ngồi trên ghế nhìn mình chằm chằm. Cô lại đang ngồi trên ghế, không ngồi trên giường như mọi khi… Căng rồi.
– Xong chưa?! – Cô Ngọc Nhi hỏi giọng đanh gọn lạnh lùng.
– Xong rồi… – Tôi gãi gãi đầu nói.
– Hừ…
Cô Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, đứng phắt dậy đi ra cửa phòng. Tôi vùng chạy theo níu tay cô lại… Đinh ninh trong đầu, cô Ngọc Nhi sẽ vung tay la mắng tôi. Nhưng không, cô chỉ đứng lại, quay lưng về phía tôi, bờ vai run rẩy nhẹ nhẹ… Tôi ôm choàng lấy người cô, ghì sát vào lòng.
– Em xin lỗi… Em không nên… với chị Ngọc Trâm. Sau này em sẽ… – Tôi nói nhỏ.
Cơ thể cô Ngọc Nhi run lên nhẹ nhẹ, giọng cô nghẹn ứ nói:
– Sau này cô không cấm cản em nữa… Em với Ngọc Trâm có thể… cô không có nhà là được.
Đầu tôi hơi to ra khó hiểu, quay người cô lại… Cố tìm trong đôi mắt đỏ hoe của cô sự ghen tuông đố kỵ, nhưng tôi chỉ thấy sự đau lòng thương tâm. Tôi buột miệng hỏi:
– Nhưng mà… Tại sao?!
Cô Ngọc Nhi nhìn tôi, hơi ấp úng mặt thoáng đỏ lên:
– Ngọc Trâm… nó… nó… khó chịu… nó tự… tự…
– Ah! Ra chuyện đó… – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Em… em biết sao?! – Cô Ngọc Nhi tròn mắt hỏi, chợt nghĩ ra thảng thốt nói. – Ra khi nãy, em đã thấy… nên… là cô trách nhầm em rồi…
– Ha ha… Cái gì mà trách nhầm chứ?! Em rất thích mấy chuyện trợ giúp như vậy nha…
Tôi cúi xuống hướng đến đôi môi cô Ngọc Nhi, cô tránh đi, nhưng vẫn để tôi ôm nhẹ nhàng. Tôi mỉm cười, thổi nhẹ vào tai cô hỏi:
– Vậy… cô có khó chịu không?!
– Không… – Cô Ngọc Nhi vùng đẩy người tôi ra, nhưng bị tôi ghì chặt không buông.
– Buông ra… Đi đâu đi luôn đi… Đừng về nữa… Ư…
Cô Ngọc Nhi nói chưa xong thì tôi đã trám kín miệng cô bằng một nụ hôn cháy bỏng. Cả người cô nhũng ra tựa sát vào ngực tôi thổn thức. Hai tay tôi vuốt ve lưng áo cô, qua lớp vải mỏng cảm nhận thân nhiệt cô tăng cao thật nhanh. Cô hôn rít lấy môi tôi, chiếc lưỡi nhỏ ngoáy động khao khát hừng hực. Wah… Bốn tuần dồn nén thật sự như một quả bom sắp nổ nha.
Tôi vòng tay dưới mông bế xốc cả người cô Ngọc Nhi lên. Hai chân cô mở rộng quắp lấy hông tôi… Tôi đặt cô xuống giường, vừa hôn chặt đôi môi mềm mại thơm ngát, vừa kéo chiếc váy dài lên kéo qua khỏi đầu cô… Làn da trắng muốt ngọc ngà, hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp thấp thỏm hiện ra trước mắt tôi.