Phần 96
Đưa Vân Nhu về nhà, tôi hẹn nàng buổi tối sẽ sang. Tôi cần về nhà tắm rửa, thay quần áo. Dù mẹ Vân Nhu có dễ dãi không xét nét với tôi, nhưng tôi không cho phép mình bước vào nhà nàng với bộ dạng lem luốc dơ bẩn như vậy.
17h30 về đến nhà.
Tôi đẩy xe vào nhà liền thấy cô Ngọc Nhi ngồi trong phòng khách. Thấy tôi về, cô lại không hỏi kết quả trận đấu làm tôi có chút ngạc nhiên. Cô ngồi trên ghế, tay nắm chặt chiếc điện thoại, điệu bộ có chút bồn chồn lo lắng.
– Cô sao vậy?! Có chuyện gì?! – Tôi bước đến hỏi.
– Ngọc Trâm… Cô không biết Ngọc Trâm đi đâu?! Điện thoại lại tắt máy. – Cô Ngọc Nhi lo lắng nói.
– Có thể là chị đi chơi với bạn?! Rồi điện thoại hết pin thì sao?! – Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, nói.
– Cô cũng mong là như vậy. Nhưng… cô lại phát hiện… phòng em… như có người lục lọi… đồ đạc vứt lung tung… Em lên xem có mất gì không?!
Tôi và cô Ngọc Nhi lên phòng tôi. Đúng là một đống ngổn ngang… như vừa có ăn trộm dạo qua. Mà không đúng. Ngăn kéo bàn học của tôi mở ra, bên trong có xấp tiền tôi dự định gửi tiền nhà cho cô Ngọc Nhi đến cuối năm, còn nguyên vẹn không chạm tới… Dường như tên trộm này tìm kiếm gì đó, không phải là tiền.
…
– Lúc cô về cửa nhà đóng thế nào?! – Tôi hỏi.
– Vẫn đóng bình thường… – Cô Ngọc Nhi trầm ngâm nói. – Cô không nhận ra cái gì khác thường, đi lên lầu chợt nhìn qua phòng em không tắt đèn… Cô vào thì thấy như vậy. Cô rút điện thoại gọi Ngọc Trâm. Điện thoại đã tắt… Cô gọi em nhưng điện thoại cũng tắt máy.
Tôi chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình. Do đi đá bóng, tôi không thích mang theo nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh nên đã bỏ điện thoại ở nhà. Tôi vội tìm kiếm điện thoại mình… Quái quỷ, không có. Tên trộm này lấy điện thoại, nhưng chê tiền. Tại sao nhỉ?! Một tên trộm chê tiền thì lấy điện thoại tôi để làm gì?! Danh bạ, hình ảnh, video?! Tôi giật thót mình, vội nhìn qua chiếc balo tôi hay dựng ở góc phòng. Trống rỗng… Xong rồi. Tôi đã đoán được mục đích của tên trộm này.
– Em còn mất gì nữa?! – Thấy tôi ngồi thừ ra giường, cô Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
– Điện thoại và laptop của em… – Tôi nói.
– Chết… Để cô báo cảnh sát… – Cô Ngọc Nhi toan đứng lên, rút điện thoại, thì tôi đã ngăn lại.
– Đừng báo… Em nghĩ là chị Trâm lấy đó…
– Không… Cô không tin. Ngọc Trâm sẽ không… – Cô Ngọc Nhi nhíu mày, gắt lên.
Tôi xua xua tay, trấn an cô, nói:
– Cô bình tĩnh đi… Em không nói chị Ngọc Trâm lấy đi vì lòng tham đâu… Em hiểu chị Trâm mà. Nhà khóa cửa cẩn thận, ở nhà chỉ có ba chúng ta có chìa… Vấn đề là chị Ngọc Trâm lấy cái điện thoại và laptop của em để làm gì?! Và ai đã… yêu… cầu…
Lời tôi nói đến đây liền tắt nghẽn… Tôi nghĩ đến một kẻ đang muốn tìm một thứ từ tôi. Gã Tùng hắn đang khao khát tìm về mấy đoạn video từ tay tôi. Nhưng hắn làm thế nào để ép Ngọc Trâm làm chuyện này cho hắn?!
“Tin tin…”
Đột nhiên bên dưới nha vang lên tiếng chuông. Người nhấn chuông có vẻ đang lo lắng, bấm chuông dồn dập liên tục.
Tôi chạy xuống trước, cô Ngọc Nhi cũng vội vàng chạy theo. Xuất hiện trước cửa không ngờ là thằng Phương, còn có Quyền mập và Thanh Thuỷ. Ba đứa vẻ mặt bồn chồn lo lắng, vừa thấy tôi liền nói gấp:
– Thuỳ Vi mất tích rồi…
– Sao?! – Tôi thảng thốt kêu lên, vội mở cửa cho ba đứa vào.
Phương vừa bước vào nhà thấy cô Ngọc Nhi cũng không kịp chào mà nói gấp:
– Hồi sáng, Vi có hẹn ra sân vận động xem tao đá bóng… sau đó đi ăn với Quyền và Thuỷ. Nhưng cả trận bóng tao không thấy nàng đâu… Tao còn nghĩ chắc do nhiều người quá, tao không nhìn ra. Nhưng sau trận, tao gọi điện vẫn không được, nên bọn tao chạy về nhà Thuỳ Vi… Ở nhà báo Vi đi học từ sáng đến giờ chưa về…
Tôi nhíu mày trầm ngâm, chợt thở dài nói:
– Tao biết đã xảy ra chuyện gì rồi…
Năm phút sau, trong phòng khách nhà cô Ngọc Nhi. Tôi vừa kể hết những chuyện xảy ra với cô Ngọc Nhi và ba đứa nghe. Tuy nhiên có một số chuyện tôi chỉ lướt qua không nói rõ, sợ ảnh hưởng đến Vân Nhu, dù sao trong mắt mọi người lão Công vẫn là cha nàng. Nhìn bốn người trầm ngâm suy nghĩ, tôi áy náy nói:
– Là lỗi của mình… Lẽ ra mình không nên nói ra chuyện đó với Hạ Kỳ… – Quay qua cô Ngọc Nhi tôi tiếp lời. – Em không ngờ gã Tùng dám ra tay bắt cóc chị Vi và ép chị Ngọc Trâm đi lấy đồ thay hắn…
Cô Ngọc Nhi thở dài, nói:
– Cô không trách em… Cô hiểu vì sự an toàn của Vân Nhu… Em bắt buộc phải lộ bài tẩy của mình để uy hiếp hắn. Nếu là cô, cô cũng sẽ làm như vậy.
– Hắn dám làm hại đến Thuỳ Vi… Tao… Tao sẽ băm vằm thằng thầy giáo đó… – Phương nghiến răng hậm hực.
– Mình báo cảnh sát đi… – Thanh Thuỷ lên tiếng.
Tôi lắc đầu ngao ngán nói:
– Đến giây phút này, chúng ta không hề có bất cứ chứng cứ gì trong tay, chỉ toàn là suy đoán thôi. Ít ra cũng phải có vài dòng tin nhắn mang tính uy hiếp thì cảnh sát mới tham gia hỗ trợ.
– Còn báo mất tích thì phải hơn 2 ngày họ mới tiếp nhận hồ sơ…
Quyền mập ấp úng định lên tiếng, nghe tôi nói tiếp liền nín thin. Cô Ngọc Nhi chợt hỏi:
– Những cái video đó của em… Nó thật sự nằm trong máy tính?! Không có bản sao?!
– Nó nằm trong máy tính… – Mọi người nghe tôi nói, lòng liền trầm xuống, nhưng tôi lại nói tiếp. – Nhưng em không tin gã Tùng đó bẻ khóa được máy của em… Nó có khóa vân tay và mật khẩu khá phức tạp.
– Vậy… nhỡ nó huỷ luôn cái máy thì mình mất trắng rồi… – Quyền mập lên tiếng.
– Huỷ thì sao chứ?! Tất cả file máy mình đều được backup định kỳ lên một tài khoản bảo mật online. Ngoại trừ hắn có một chuyên gia bẻ khóa cả hai tầng… vừa mật khẩu máy tính, vừa là mật khẩu tài khoản online thì mới xóa được hết thôi…
– Mình… mình có thể truy cập tài khoản đó ở đây… Lấy những đoạn video đó công bố ra ngoài…
– KHÔNG ĐƯỢC…
Thanh Thuỷ vừa nói xong, tôi và cô Ngọc Nhi liền gạt phắt đi.
– Làm như vậy tính mạng của Ngọc Trâm và Thuỳ Vi sẽ nguy hiểm… – Cô Ngọc Nhi nói.
– Vả lại những đoạn video đó mình chỉ giữ đó thôi. Không định công bố ra ngoài đâu. – Tôi trầm ngâm nói.
– Tại sao?! – Mấy người đều ngạc nhiên hỏi, riêng cô Ngọc Nhi lại không hỏi mà nhìn tôi với ánh mắt lạc lõng buồn buồn.
Tôi biết cô đang nghĩ điều gì trong đầu! Ây da, phụ nữ thật phức tạp nha. Lúc trước khi vừa nắm đoạn video vào tay, cô Ngọc Nhi lại nói tôi không được tiếp tục gây hấn với cha con lão Công. Bây giờ khi nghe tôi không định tung chúng ra ngoài… Cô lại nghĩ tôi là đang vì Vân Nhu, nên âm thầm buồn bã. Nếu không vì tình cảnh căng thẳng này, tôi thật muốn đè cô xuống mà phát vào mông thật mạnh. Đáng phạt nha.
– Không phải như mọi người nghĩ đâu… Haizz… Đơn giản là vì những đoạn video đó lực sát thương quá lớn… nếu lộ ra ngoài sẽ có nhiều người khốn đốn, nhiều gia đình tan vỡ…
Mọi người một lần nữa trầm ngâm suy nghĩ. Sự tĩnh lặng tràn ngập căn phòng. Tôi quay qua cô Ngọc Nhi hỏi mượn điện thoại…
– Em muốn làm gì?! – Cô đưa điện thoại cho tôi hỏi.
– Em nghĩ mình cũng nên backup những đoạn video đó thêm một bản sao nữa. – Tôi vừa thao tác vừa giải thích.
Nhưng chỉ hai phút sau, vẻ mặt tôi liền tái xanh khó xem đến cực điểm. Tôi bóp bóp trán mình, trầm giọng nói:
– Có kẻ đã xâm nhập được máy tính… bẻ khóa cả tài khoản online… xóa đi hết rồi.
– Sao?! – Phương, Quyền và Thuỷ đều nhảy dựng kêu lên thảng thốt.
– Là ai chứ?! Không thể nào là gã Tùng…
Tôi nhăn nhó gãi đầu suy nghĩ. Nếu gã Tùng thật sự là một chuyên gia công nghệ thông tin, hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm cơ bản để lại chiếc thẻ nhớ xóa trắng cho tôi khám phá. Ánh mắt tôi nhìn lướt qua cô Ngọc Nhi lại thấy cô hơi nhíu mày rồi có vẻ lúng túng khó nói. Thấy tôi nhìn, cô hơi ấp úng nói:
– Có lẽ là Ngọc Trâm làm đó!
– Cái gì? – Lần này đến tôi phải nhảy dựng lên.
– Ngọc Trâm rất thành thạo ngôn ngữ hacker… Nó từng hack vào máy tính trường sửa điểm thi học kỳ… – Cô Ngọc Nhi mặt hơi đỏ, than thở. – Trâm nó sửa điểm thi của mình… mà không phải là tăng điểm đâu… mà tự hạ điểm từ… 9 xuống 7 điểm. Nó bảo bạn thân trong trường toàn 5, 6 điểm… nó không muốn quá nổi trội. Lần đó không phải cô nhờ mối quan hệ của gã Tùng gỡ rối thì nó đã bị đuổi học.
Cả ba đứa Phương, Quyền và Thanh Thuỷ nhìn nhau câm lặng không nói nên lời. Tôi bần thần nhìn cô Ngọc Nhi mà miệng không khép lại được. Trong đầu liền hiện lên hình ảnh chị Ngọc Trâm trần truồng ngồi trong bồn tắm, bối rối đỏ mặt giấu chiếc giày đá banh của tôi giữa hai chân. Ặc… Gặp phải quái nhân rồi.
– Vậy là hắn đã dùng chị Vi để ép chị Ngọc Trâm mở máy tính. Nhưng nếu hắn đã có thứ hắn muốn… có khi nào?!
Lời Thanh Thuỷ nói làm cả đám mặt tái xanh khó coi đến cực điểm. Phương nghiến răng hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc rợn cả người. Tôi vỗ vỗ bàn tay nó, trấn an:
– Dù hắn tìm ra những đoạn video đó… Nhưng tao tin hắn vẫn sẽ liên hệ chúng ta.
– Sao mày nghĩ vậy?!
– Sự đa nghi… Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn sẽ gọi mình đến, truy hỏi cho được những bản sao.
Tôi vừa nói dứt lời. Điện thoại cô Ngọc Nhi rung lên. Cô mở máy, sắc mặt liền biến thành tái nhợt, điện thoại tuột tay rơi xuống đất, bưng mặt nghẹn ngào kêu lên:
– Trâm ơi…
Phương nhặt chiếc điện thoại lên nhìn, liền nghiến răng giận dữ:
– Tao sẽ giết nó… thằng khốn nạn…
Thanh Thuỷ vội dằn cái điện thoại khỏi tay Phương, nét mặt liền biến đổi thành giận dữ… Quyền mập vừa ghé đầu muốn xem liền bị Thuỷ đẩy mặt đi chỗ khác gắt lên:
– Cút… Không phải chuyện của ông.
Biểu hiện của mấy người làm lòng tôi trầm xuống. Tôi lấy điện thoại từ tay Thuỷ, hít sâu một hơi nhìn vào. Trên màn hình là hình ảnh hai cô gái trần truồng nằm trên nền đất, trói chặt tay chân bị bịt mắt và miệng. Dù chỉ nhìn thoáng qua tôi liền nhận ra đó là chị Vi và Ngọc Trâm. Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, gân máu trong mắt tôi nổi cộm lên ngoằn ngoèo. Cơn tức giận này thật như một quả bom dồn nén muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
– Phong ơi, hai đứa nó như vậy… – Cô Ngọc Nhi túm chặt tay tôi nghẹn ngào. – … Có phải lão già kia đã… không… Trời ơi…
Thằng Phương hai mắt bừng lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào tôi chờ câu trả lời. Tôi lắc đầu trấn an nó và cô Ngọc Nhi:
– Lão sẽ không xuất hiện ở đó… Thậm chí không hề hay biết gì về chuyện này. Lão ta cũng là nạn nhân trong mấy đoạn video quay lén đó… Gã Tùng phải giấu kín chuyện này mới đúng.