Phần 110
Long nhíu mày sắp xếp lại những gì vừa tiếp thu với những tri thức trước kia, theo lời ông lão thì thành Thần cũng không dễ thế mà còn phải qua Cường Giả, Vương Giả, Bán Thần, Thí Thần và chiếm được cái quỷ gì gọi là Thần Vị nữa cơ mà… tại sao truyền thuyết lại ghi là tập hợp được năm món thần vật là có thể thành Thần đây? Nếu lựa chọn tin tưởng nhất định hắn sẽ tin tưởng ông lão trước mắt mình.
Nghĩ là thế Long mở miệng kể cho ông lão nghe sự tích mà mình biết…
“Tên kia cũng rất khá, hắn thế mà tạo ra được một câu chuyện ly kỳ như thế… ông lại có một câu chuyện khác nha… Ba vạn năm trước, khi ta vẫn còn là một tên Vương Giả trung cấp… bầu trời đột nhiên tách ra một đạo kẽ hở… từ đó xuất hiện một tên thanh niên, hắn lúc đó dáng vẻ thê thảm vô cùng, toàn thân đã không còn chỗ nào lành lặn, đầu lại bị người ta bổ ra làm đôi, hơi thở mong manh cực điểm… khi ấy ta, Nữ Oa ở phương bắc, Gaia ở phương Tây và Như Lai ở phương Đông là bốn người có tiếng nói nhất trong trời đất đã có một cuộc gặp gỡ nhằm tìm biện pháp tốt nhất xử trí ‘vị khách không mời này’… Nữ Oa lúc ấy là người đã đứng ra nhận trách nhiệm xử lí hắn… phải rất lâu về sau, khi Nữ Oa chuẩn bị phi thăng khỏi thế giới này ta mới có một cuộc gặp gỡ nho nhỏ với nàng…” Ông lão hoải niệm.
Và không để Long đợi lâu, ông tiếp tục kể…
“Từ chỗ Nữ Oa, ta mới biết rằng tên kia đến từ chính nơi mà chúng ta những kẻ tu hành phi thăng đến… chỗ đó được gọi là Thần Giới, nơi sinh sống của các vị Thần… theo lời kể của hắn thì hắn bị kẻ thù ám hại nên mới bắt buộc dùng toàn bộ tu vi mở một đường máu trốn xuống hạ giới mà ngẫu nhiên là thế giới chúng ta, thực lực của hắn cũng vì vậy từ Thí Thần rút xuống còn Vương Giả đỉnh cấp…”
“Hắn là hồi phục thương thế?” Long đặt vấn đề.
“Cái này thì chắc chắn là không thể, tên kia bị thương đã không thể nào hồi phục vì tự nhiên thế giới này bài xích hắn… hắn cũng là một kẻ cầm lên được bỏ xuống được, hắn đã lựa chọn biện pháp từ bỏ cỗ thân thể của mình để linh hồn tìm kiếm một cỗ thân thể khác đoạt xá!” Ông lão trầm giọng nói.
“Sau khi đoạt xá hắn chính là Chúa Tể?” Long trợn mắt hỏi.
“Không… chính xác thì đó chỉ là một trong hắn mà thôi… linh hồn của một Thí Thần quá mạnh mẽ, trong thế giới này không có cỗ thân thể nào có thể dung nhập được nó… chính vì thế hắn bắt buộc phải chia linh hồn ra làm nhiều phần… mà Chúa Tể theo lời cháu chính là một trong số đó… về những phần khác thì ta thật không quan tâm rồi…” Ông lão nói.
“Tại sao hắn lại đưa ra hai món võ công cùng năm thần vật?”
“Đơn giản là cỗ thân thể mới của hắn không thể trở thành Bán Thần… tuy đã đoạt xá nhưng cơ thể mới của hắn vừa không đồng nhất một thể, lại vừa không đủ mạnh để có thể đột phá cảnh giới… hai món võ công tâm pháp kia chính là võ công mà hắn tu luyện, năm món ‘thần vật’ theo lời hắn chính là năm thứ đồ xót lại từ bản thể Thí Thần của hắn phân giải mà thành… hắn đã lập một kế hoạch để đợi, đợi có người sinh ra và dưỡng dục từ chính tự nhiên của thế giới này… những kẻ có thể tu luyện hai loại võ công kia cũng như hấp thụ thành công năm món đồ chơi nho nhỏ… đến khi đại thành thì hắn sẽ xuất hiện, cắn nuốt dung nhập toàn bộ để tạo ra có một cỗ thân thể hoàn chỉnh và trở lại con đường thành Thần lần thứ hai…” Ông lão giải khai mối nghi hoặc lớn nhất của Long, quanh đi quẩn lại thì hắn vẫn vẫn chi là một con gà con đang đợi lớn khôn đê người ta thịt mà thôi.
“Ông đã biết đó là vở kịch của hắn thì tại sao lại không ngăn chặn?” Long khó hiểu hỏi, đáng lý ra là một tồn tại sinh ra từ tự nhiên của thế giới này thì ông lão phải có trách nhiệm bảo vệ những sinh linh bên trong chứ… theo hắn nghĩ là vậy.
“Haha… chàng trai trẻ thật vẫn còn quá ngây thơ… đến một lúc nào đó, khi ngươi đủ bản lĩnh thì sẽ ngộ ra được tất cả mọi việc đều có nguyên do… nếu ta ngăn chặn hắn thì sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba xuất hiện… đó là số mệnh, số mệnh của thế giới này… nó đã yên bình quá lâu rồi nên ‘đại tự nhiên’ mới đưa hắn đến đây… hắn chính là biến số, kẻ có thể thay đổi thế giới này… ta không thể chống lại, không thể chống lại a!” Ông lão thở dài nói.
“Vậy số phận của cháu là một con gà để người ta vỗ béo rồi làm thịt hay sao?” Long không phục nói.
“Không không không… cháu lại nghĩ sai rồi, hắn là biến số nhưng cháu cũng có thể, ‘đại tự nhiên’ muốn là thay đổi cái thế giới này chứ không quy định là ai làm chuyện đó, kẻ nào đủ bản lĩnh nhất định sẽ thành công… cháu phải tự hỏi mình rằng có đủ bản lĩnh không mới phải!” Ông lão dạy dỗ Long.
Hai mắt Long sáng rực… vận mệnh là do mỗi người tự nắm giữ…
“Tại sao cứ phải thay đổi thế giới này?”
“Vì thế giới này quá hỏng rồi, hãy nhìn võ giả xung quanh cháu xem… chúng bây giờ chỉ quan tâm tranh quyền đoạt vị kiếm cái lợi trước mắt mà quên đi mục tiêu chính cua tu luyện giả là gì, chúng không còn muốn thành Thần nữa mà chỉ tìm kiếm sự giàu có hay quyền lực trong tay mà thôi…” Ông lão đáp.
“Vậy phải làm thế nào đây?” Long không thể không công nhận lời ông lão nói đúng, võ giả bây giờ đã đánh mất bản tâm của một người luyên võ mất rồi… ngay cả những lão quái vật bế quan tu luyện đột phá cảnh giới cũng là không phải lý do muốn phi thăng thành Thần mà chỉ mong tranh đua với thiên hạ mà thôi… đến giờ hắn đã hiểu tại sao ông lão trước mặt mình có thể tu luyện đến bực này, một trong những lý do chắc chắn là do ông lão đã siêu thoát thất tình lục dục, những ham muốn của con người… ít nhất là tại thế giới này.
“Phá rồi lập!” Ông lão thốt ra ba chữ.
“Được! Phá rồi lập… nếu ‘đại tự nhiên’ đã muốn thế thì cháu cũng muốn liều mình với vận mệnh của bản thân một phen!” Long cười lớn nói.
“Quả là tuổi trẻ khí thịnh… tốt lắm chàng trai, có ý chí như vậy là rất tốt… nhưng phải cẩn trọng, thực lực của cháu vẫn còn quá yếu rồi…” Ông lão vỗ vai nói khiến Long đỏ mặt xấu hổ… tất nhiên trước mặt Bán Thần thì thực lực của hắn không lọt vào mắt xanh rồi.
“Cũng không cần phải xấu hổ… chỉ cần tu thành môn võ công từ Thần giới kia thì cháu đã đủ vốn liếng đê chống lại bất cứ kẻ nào rồi…” Ông lão an ủi.
“Vẫn rất chậm a… cháu mới chỉ ở tầng thứ ba… đi mỗi bước đều rất khó khăn nha…” Long trưng ra bộ mặt đáng thương hết mực, con mẹ nó thằng này bắt đầu giở trò rồi đây.
“Aizzzz… được được… dù sao cũng mang tiếng là tiền bối đi trước, lão già này cũng phải tăng cho cháu một ít đồ vật mới phải…” Ông lão cười nói.
“Hắc hắc… thế mới phải nha, tốt nhất là thứ gì tốt tốt một chút… chẳng hạn giúp cháu một bước lên Vương Giả chẳng hạn…” Long xoa xoa tay vẻ mặt hèn mọn nói, nước miếng có phần sắp trào ra bên ngoài mép rồi.
“Này, cháu tưởng ông là Thần à? Nếu có thứ đồ tốt thế thì ta sao phải tốn mấy nghìn năm tham ngộ mới đột phá Vương giả hả? Cút… cút ngay…” Ông lão trợn mắt quát.
“Ui da… thôi được, thôi được… là đồ tốt một chút thì đều được…” Long ủ ru cằn nhằng.
“Ta ở đây tích lũy cũng không có nhiều, ngươi là chọn một trong ba thứ này thôi…” Ông lão cười khổ moi trong áo ra ba thứ đồ bày ra trước mặt Long.
“Đây là gì nha?” Long chăm chú không rời mắt nhìn ba đồ vật vừa xuất hiện, hắn biết một kẻ có thực lực Bán Thần thì đồ vật có thê giữ lại nhất quyết sẽ không hề đơn giản… ba thứ đồ trên bàn lần lượt là một viên châu màu xanh lam to bằng nắm tay, Long có thể cảm nhận được bên trong nó là vô vàn vô tận lực lượng… đó cũng là loại năng lượng thập phần tinh thuần như bên trong khối Long Cốt mà hắn đang nắm giữ, vật thứ hai là một khối kim loại nhỏ có phần lởm chởm không xác định và vật cuối cùng là một quyền sách cũ kĩ.
“Haha… không làm ngươi thất vọng đâu, quả cầu nhỏ kia là Thủy Ngọc mà Thập Lục Tháp đang thèm thuồng, đương nhiên viên cầu này là tinh túy trong tinh túy được ta rút năng lượng từ ba ngàn vạn viên Thủy Ngọc mà hội tụ thành, vốn dĩ là muốn dùng để duy trì cỗ hóa thân này thêm một năm cơ mà ngươi đã đến thì không bằng đưa nó cho ngươi sư dụng…”
Long đổ mồ hôi hột, ba ngàn vạn viên Thủy Ngọc mà là cỗ năng lượng khủng bố bực nào mà chỉ đủ để lão duy trì tồn tại trong vòng một năm.
“Tiếp theo là khối kim loại này… hắc hắc… đây là thứ đồ vật xuất hiện cùng với vị Thí Thần kia mà ta nhanh tay mượn được… chà chà, khối kim loại này đặc biệt ở chỗ vô cùng cứng rắn nha… bản thể của ta nếu không phải vì tu luyện một loại võ công đặc thù đã dùng nó chế tạo một cụ thân thể bất diệt rồi…” Ông lão nhắc đến khối kim loại cũng không che dấu mùi vị tiếc nuối làm Long mắt trợn to… phải cứng rắn đến cỡ nào mới khiến lão tiếc đến như vậy nha, mà cái từ ‘mượn’ trong miệng lão nghe sao có vẻ miễn cưỡng quá chứ… chắc hẳn là trộm mới đúng.
“Vật cuối cùng thì ngươi chắc cũng đoán được, là một vài đạo lí mà ta trong tu luyện ngộ ra ghi chép lại… đương nhiên ngươi là ma tu nên có điểm khác biệt và không cần để tâm đến nó…” Ông lão cười nói nhưng Long sao có thể bỏ qua cảm ngộ của một Bán Thần được… hắn đã quyết đinh phải có được cả ba món này rồi… tham lam đâu phải là xấu.
“Hihi… ông quả nhiên là hào phóng, ba thứ đồ quý này thứ nào cũng trân quý vô cùng làm cháu cảm thấy xấu hổ không dám lựa chọn… thôi thì kính lão đắc thọ, cháu đành nhận lấy hết vậy…” Long khuôn mặt nhăn nhó khó xử nói.
“Đành cái lành tành mành… ngươi cũng đừng mơ, một trong ba hoặc không được thứ gì cả!” Ông lão trợn trắng mắt nói.
“Thôi mà… ông cũng biết cháu đáng thương như thế nào mà, từ nhỏ đã phải bỏ nhà ra đi… đến khi lớn lên lại bị người ta lấy mạnh hiếp yếu… huhuhu… số cháu sao lại khổ vậy chứ…” Long khóc than trước mặt ông lão, bộ mặt rất phối hợp nhăn nhó và ánh mắt ngập nước tội nghiệp vô cùng.
“Này này, lão phu cũng không phải làm từ thiện nha… Cút… Cút ngay…” Ông lão dằn ra khỏi tay Long mà quát.
“Đi mà ông! Cổ hóa thân này của ông cũng đâu có xài được ba thứ đồ này, thôi thì thành toàn cho cháu… cháu phải mạnh mới thủ hộ nơi này thay ông được chứ…” Long rầu rĩ nói.
“Cút ngay… ngươi tu lên được Vương Giả đi rồi tính tiếp, tuy cổ hóa thân này của lão đã yếu đi nhiều nhưng thủ hộ nơi đây thêm mười năm nữa là vẫn dư sức…” Ông lão nhìn Long quát.
“Hừ… ông đừng có lừa cháu, để bọn chúng có thể tiến sâu vào như thế này thì chắc chắn tình thế của ông đã không ổn rồi… cái gì mà mười năm chứ, cháu nghĩ còn chưa tới năm năm đâu…” Long quẹt miệng không phục.
“Ngươi… ngươi có biết kính trọng người già là gì không hả?” Ông lão chỉ vào mặt Long quát, đậu má cái thằng này sao mới lúc này còn ông ông cháu ngọt xớt mà trở mặt khinh thường mình nhanh như vậy… có điều Long là nói đúng, cỗ hóa thân này của lão đã tới tình trạng báo động rồi.
“Sao lại không kính trọng người già chứ, ông không thấy cháu lo lắng sức khỏe của ông không tốt nên mới sốt sắng muốn sử dụng ba loại đồ vật này để tăng cao thực lực từ đó thay ông bảo hộ nơi đây để ông tranh thủ thời gian ngao du thiên hạ một lần cuối trong đời còn gì… biết đâu ông còn gặp được tình yêu sét đánh mà lưu lại hậu duệ không chừng!” Long cười nói.
“Câm mồm, đây chi là một cỗ hóa thân… một cỗ hóa thân thôi ngươi hiểu không? Lão phu còn không có chết đâu mà dùng cái giọng điệu đó… ngươi còn mở mồm nói nữa ta đạp bay trở về luôn…” Ông lão mặt giận đến đỏ ửng nói như quát.
“Ông, sao mà cháu thấy ông lại rất giống với người ông ngoại quá cố của mình nha… phải chăng là duyên phận đê chúng ta gặp nhau… không bằng ông làm ông ngoại cháu luôn đi, ba món này…” Long không nản lòng mà tiếp tục giở bộ mắt vô sỉ ra.
“Cút… Ông ngoại ngươi mất từ lúc ngươi mới 2 tuôi, thấy giống cái chó gì… Cút ngay…”
“Ông…”
“Cút…”
“Ông… Ông…”
“Cút… cút ngay cho ta…”
“Ông…”
“…”
Không biết Long đeo bám đến lúc nào, chỉ biết mặt trời đã xuống núi đến hai lần từ khi hắn đến nơi đây… cuối cùng… trên tay hắn đã là ba thứ đồ vật lúc trước, bên cạnh là ông lão với bộ mặt khó coi vô cùng… chưa bao giờ ông gặp tên nào khó chơi như thằng nhóc này.
“Hắc hắc… cũng đã muộn, chắc cháu phải trở về thôi… ông cứ an tâm mà an hưởng tuổi già, mấy năm nữa cháu sẽ trở lại thăm…” Nắm được đồ ngon, Long sợ ông lão đòi lại nên kiếm cớ chuồng.
“Ta đã đáp ứng cho thì không bao giờ đòi lại, ngươi cũng không cần phải thế… khối kim loại kia ngươi định thế nào? Ăn à?” Ông lão liếc Long nói.
“Ặc! Cái này…” Long xấu hổ gãi đầu, hắn quên mất món đồ khó chơi này không biết phải sử dụng thế nào.
“Thôi thôi… giúp người thì giúp cho trót, coi như việc cuối cùng lão giả này có thể làm cho mảnh đất này… nhớ lời ngươi đã hứa với ta, bản thể ta nếu trở về mà thấy quê hương của hắn tan hoang thì ngươi cũng không sống tốt được đâu…” Ông lão cười nói nhưng không quên cảnh cáo Long.
“Chuyện này thì ông yên tâm rồi!” Long thu lại vẻ mặt cợt nhả mà nghiêm mặt nói, hắn lại có thêm một thứ để bảo hộ… quê hương mình.
“Được rồi… đưa nó đây!” Ông lão gật gù tỏ ý tin tưởng rồi xòe bàn tay khô gầy lấy lại khối kim loại.
“Thứ đồ chơi này cứng rắn đến không tưởng, muốn sử dụng nó ngoài cách nung chảy thì không còn biện pháp nào cả… để nung chảy được nó thì bản thể ta đã phải nghiên cứu mất 200 năm mới tìm ra được, trên thế gian này cũng chỉ có một ngọn lửa làm được điều này… may cho ngươi là cỗ hóa thân này của ta vẫn giữ được một chút bản nguyên của ngọn lửa ấy, hy vọng là vẫn đủ để đun chảy được nó… Đạo Hỏa! Ra đi!”
Ông lão vẻ mặt ngưng trọng nói, toàn thân khí thế hội tụ lại nơi cánh tay… khí thế mạnh mẽ khiến toàn bộ không gian lắc lư theo trong đó có Long, hắn kinh hãi cố gắng đứng vững nhưng toàn thân cứ như vô lực trước thứ khí tức kia… hắn tin tưởng chí một ý niệm thôi hắn hay cả vùng không gian này sẽ biến thành tro bụi… thật quá đỗi mạnh mẽ, rõ ràng sức mạnh này đã vượt ra khỏi tự nhiên của thế giới này.
“Phực!” Đột nhiên một ngọn lửa nho nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay ông lão làm Long lau mắt mà nhìn, hắn đã từng tiếp xúc với một ngọn lửa bỏng cháy chính là huyễn hóa từ Phượng Chi Huyết mà thành nhưng trước ngọn lửa này Long tự nhận mình còn không có tư cách nhìn thấy nó chứ đừng nói là đứng trước mặt nó mà hoa ngôn xảo ngữ… may mắn thay lần này có ông lão, Đạo Hỏa cháy trong tay lão một cách êm đềm nhẹ nhàng như một cô gái e thẹn trước người yêu…
Ông lão cũng là nhìn ngọn lửa trong tay với gương mặt đầy vẻ hồi ức tưởng niệm… Long đoán rằng lão với nó hay người nào đó liên quan với nó đã có không ít kỷ niệm, chính vì thể bản thể của lão lúc rời đi cũng là phân ra một phần Đạo Hỏa đưa cho lão để lão vơi bớt cô đơn… giờ đây lại vì chính hắn mà ông lão chịu bỏ đi thứ yêu thích thật khiến Long cảm động hết mực, không cần thề nữa bởi hắn biết ân tình này hắn dù tan xương nát thịt cũng phải báo đáp.
“Giúp ta…” Qua một hồi đắn đo không nỡ, ông lão cuối cùng vẫn là cắn răng nhẹ nhàng nói với ngọn lửa để rồi sau đó đưa khối kim loại đến cạnh nó.
“Phực… phực… phực…” Cảm nhận được tinh thần của ông lão, ngọn có linh tri thoát khỏi bàn tay rồi bay vòng quanh lão như nhớ thương, nó lại dừng chân nơi khuôn mặt lão hồi lâu rồi cái gì đến cũng phải đến… nó dứt khoát rời khỏi gương mặt lão bay vụt xuống dung nhập vào khối kim loại.