Phần 42
Trở lại với tập đoàn Đổng Phát… đám Hộ Pháp sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục trưởng lão ngay tức thì động thân đi tìm hiểu người nào dám động thủ trên đầu thái tuế.
“Nói… chủ tử của các ngươi là ai?” Bắt lấy một tên trong số những kẻ đang khuân đồ ra xe, một gã Hộ Pháp gầm gừ.
“Thả… thả ta ra… Hứa gia đang làm việc, các ngươi dám cản?” Thằng bị chụp tới hoảng hốt nói, trong tay người ta hắn không thể phản kháng một chút gì chứng minh thực lực của bọn người này cường hãn vô cùng.
“Hứa gia?” Đám Hộ Pháp nhìn nhau hội ý… đến khi một tên trong số chúng nhớ ra cai gì thì cả bọn mới xúm lại.
“Ta nhớ… Hứa gia dường như là một gia tộc ở Bắc Kinh nơi đây, không thể tính là quá mạnh nhưng nghe nói đứng sau là Dương gia…” Tên Hộ Pháp này có lần tháp tùng một nhân vật Thập Lục Tháp đến Bắc Kinh làm việc cho nên có chút hiểu biết về các thế lực nơi đây.
“Huy huynh, làm sao bây giờ?” Đám Hộ Pháp quay sang gã Hộ Pháp có tuổi và cũng có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhất hỏi ý kiến, gã cũng chính là người khi nãy đứng ra can gián Long.
“Đầu tiên phải xác định hành động này là của Hứa gia hay là ý tứ của Dương gia bên kia, các ngươi cũng biết chúng ta chỉ có mười lăm phút, nếu không cho vị kia một câu trả lời thì có khí đầu của ta cùng các ngươi cũng không còn ở trên cổ đâu…” Tên Hộ Pháp họ Huy gằn giọng làm cả bọn run lên, tính tình vị đại gia kia ai cũng rõ ràng cả.
“Đến! Báo cho người đứng đầu ở đây đến gặp ta, nói với hắn là năm phút sau ta còn không thấy mặt thì hai cái chân hắn cũng không cần phải xài nữa…” Gã Hộ Pháp buông thuộc hạ của Hứa Vương Sang ra quát.
…
Hai phút sau… văn phòng tổng giám đốc Đổng Phát…
“Ngươi nói sao? Bọn chúng có bao nhiêu người?” Hứa Vương Sang hương vị sung sướng còn chưa dứt sau khí có thể quát tháo một tên quản sự Đổng gia ngay trước mặt mỹ nhân thì lại nghe đến tin có người kéo đến tìm mình, ban đầu hắn cứ ngỡ là Đổng gia đến nhưng nghe kể lại thì đối phương còn không biết hắn là ai cho nên loại trừ Đổng gia… là kẻ nào? Là kẻ nào mà có thể giang nanh múa vuốt tại Bắc Kinh này đây… nghĩ thế nhưng Hứa Vương Sang cũng cẩn thận móc điện thoại ra gọi cho cha mình.
“Sang nhi đó hả? Ta nghe nói ngươi lại kéo người đến Đổng Phát, nghe cha… làm gì thì làm nhưng cũng không nên quá mức đắc tội Đổng gia, dù gì Dương gia cũng không thể lúc nào ra mặt cho chúng ta mà chuyện này cũng chỉ là một chuyện cỏn con…” Điện thoại vừa có tín hiệu trả lời là Hứa Vương Sang đã nghe được một tràng giáo huấn từ lão cha hắn Hứa Vương Chấn.
“Cha… con biết mà… nhưng mà đột nhiên có kẻ đến tìm con trông có vẻ rất hùng hùng hổ hổ không phải bọn đầu gấu bình thường, cha có nhận được tin là thế lực nào không?” Hứa Vương Sang cười khổ nói, lão cha hắn cái gì cũng được ngoại trừ hơi nhát gan.
“Người lạ? Bao nhiêu người?”
“Tầm hơn ba mươi tên… không vũ trang… nghe qua có vẻ không phải người Bắc Kinh…”
“Có đặc điểm gì nổi bật trên người chúng không?” Lão già lõi đòi Hứa Vương Chấn nhíu mày nói, sao mà cái cảm giác bất an cứ ngày một lớn lên trong tâm trí lão vậy chứ.
“Để con hỏi lại…” Hứa Vương Sang quay lại hỏi tên thuộc hạ.
“…”
“Cha… hắn nói là bọn chúng đều mặc đồ truyền thống như lúc đám người Dương gia đến chỗ chúng ta… à… trên trán chúng đều có một hình xăm…”
“Hình xăm? Hình xăm gì?”
“… hắn nói giống… giống như một tòa tháp thì phải…”
“Rầm!” Đột nhiên tiếng đổ vỡ bên kia đầu dây làm cho Hứa Vương Sang sửng sốt.
“Cha… ngươi không sao chứ…” Hứa Vương Sang lo lắng hỏi.
“Sang… Sang nhi… ngươi mau… mau trốn…” Hứa Vương Chấn cố gắng rặn ra từng chữ một nhưng Hứa Vương Sang có thể cảm giác được sự sợ hãi đến cùng cực trong giọng cha mình.
“Cha… có chuyện gì… kẻ đến là ai mà cha lại như thế… chúng ta còn có Dương gia cơ mà… cha…” Hứa Vương Sang cố gắng trấn tĩnh Hứa Vương Chấn.
“Sang nhi… nghe cha… mau trốn, trốn nhanh đi… cha đặt toàn bộ kỳ vọng vào ngươi nên không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu…” Hứa Vương Chấn gấp đến không thể gấp hơn nói nhanh với thằng con mình.
“Ầm!” Đúng lúc này cánh cửa phòng nát vụn trước một lực đạo khổng lồ từ kẻ nào đó bên ngoài.
“Kẻ nào?” Hứa Vương Sang trợn tròn mắt hét lên.
“Pặc!” Cơ mà hắn không thể tiếp tục mở miệng được nữa rồi vì cổ đã bị một bàn tay còn cứng hơn so với kìm sắc bóp nghẹt, đối phương thân thủ quá kinh khủng khiến hắn cùng đám thuộc hạ bên cạnh không kịp phản ứng dù chỉ là một cử động nhỏ nhất… trên bàn tổng giám đốc, Vạn Hứa Phấn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm khiếp sợ.
Kẻ đến là năm tên Hộ Pháp trong đó một tên đang bóp cổ Hứa Vương Sang như một con gà con.
“Các… các… ngươi… có… có biết… ta… là… là ai không?” Hứa Vương Sang run rẩy cố gắng rặn ra từng chữ một ngọng nghịu từ cuống họng đau rát, trong một phút giây hắn cảm tưởng xương cổ minh như vỡ vụn rồi may sao tên Hộ Pháp kia khống chế lực vừa đủ.
“Rầm!” Không có tiếng đáp lại Hứa Vương Sang mà là một nắm đấm, một tên Hộ Pháp khác lạnh lùng cho hắn một quyền thẳng vào cái miệng của công tử sang trọng lấy đi toàn bộ hàm răng phía trước của hắn… khuôn mặt Hứa Vương Sang cứ như lõm hắn vào trong, răng cùng máu từ miệng hắn rơi vải đầy đất.
“Sang nhi… Sang nhi… con không sao chứ… trả lời cha… trả lời cha…” Chiếc điện thoại trong tay của Hứa Vương Sang tràn đầy những âm thanh gào thét của Hứa Vương Chấn cha hắn.
“Đã hết năm phút… bọn mày tưởng tao nói đùa?” Gã Hộ Pháp họ Huy cười lạnh quét mắt nhìn Hứa Vương Sang cùng đám chân tay của hắn sau đó là một ánh mắt ra hiệu… ba tên khác nhanh chóng hiểu ý động thủ… bốn hinh bóng như tiêu thất trong không gian.
“Vù… vù…”
“Rắc… rắc… rắc… bộp… bộp…”
Chỉ mười giây ngắn ngủi, bốn tên Hộ Pháp đã trở lại vị trí ban đầu… bọn lưu manh này trong mắt chúng chả khác gì những con kiến bò ngo nghoe mà thôi, mươi hai cái xác nóng hổi… kẻ gãy cổ, người xuyên tim nhanh chóng gục xuống khi gương mặt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Vạn Hứa Phấn hai mắt trợn trừng, dù là một người cứng rắn nhưng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng giết người mà còn là ngay trước mặt mình và thậm chí hơn mười người một lúc khiến nàng chịu một cú sốc không nhỏ, trong suy nghĩ của nàng thì mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng luật pháp hay là tiền bạc quan hệ chứ không bao giờ dùng bạo lực đến sát mệnh như thế này… người đẹp nhanh chóng ngất lịm đi trước cú sốc lớn.
“Hừ… cũng coi như có cái báo cáo với đại nhân… đi…” Gã Hộ Pháp họ Huy cười lạnh, hắn liếc qua chỗ Vạn Hứa Phấn vừa ngất một chút rồi ra hiệu xuống dưới… Hứa Vương Sang lúc này thê thảm đến cùng cực rồi, miệng đầy máu đau đớn đến cả người run lẩy bẩy, dưới quần là một mùi khai nồng nặc vì sợ té đái… hắn liên tục ngoái đầu nhìn chiến điện thoại di động rơi trên mặt đất, thứ còn đang vang lên không ngừng tiếng gào thét của cha hắn.