Phần 82
Biệt viện…
Đúng ba ngày sau theo cuộc hẹn, xuất hiện trước cánh cổng biệt viện là ba thân ảnh thướt tha… là Thừa Lâm và hai nam nữ đệ tử khác của Đào Hoa đảo…
“Sư tỷ… nghe nói vài ngày trước Ma Tôn chính là đồ sát hàng trăm người bình thường, Thiếu Lâm Tự những lão sư tăng đã thề bất lưỡng lập với hắn… không chỉ có vậy, nhiều thế lực lớn như Võ Đang, Nga My và các đại gia tộc cũng gửi thư vấn tội hắn lên cao tầng Thập Lục Tháp… Ma Tôn dạo này danh tiếng thật sự lớn nha. ” Trước cổng, nam đệ tử ghé vào tai nữ đệ tử nói nhỏ.
“Hừ… thế thì lại như thế nào, danh tiếng lớn cỡ nào thì hắn cũng chỉ là một tên Cường Giả thất cấp, Thánh Mẫu hay Thánh Vương chỉ một tay cũng có thể bóp nát hắn thành cặn bã… trước Đào Hoa đảo chúng ta thì Ma Tôn chả là cái thá gì… ” Nữ đệ tử kiêu ngạo nói.
“A… phải phải… ” Nam đệ tử lau mồ hôi trên trán gật gù, trong thâm tâm hắn thì cho rằng lời nói kia của sư tỉ không đúng lắm… Ma Tôn mới bao nhiêu tuổi chứ, cho hắn thời gian thì hắn sớm muộn trên giang hồ sẽ không còn đối thủ, đến lúc đó Đào Hoa đảo không chừng còn bò dưới chân người ta mà nịnh bợ.
“Đừng nhiều lời ở đây… chúng ta đến đây để làm việc, xong sớm về sớm… ” Thừa Lâm lạnh lùng quát.
“Vâng sư tỉ!” Hai nam nữ đệ tử tái mặt cúi đầu, coi bộ chúng ăn không ít thiệt thòi từ vị đại sư tỉ này rồi nên mới thành thật như vậy.
…
Mười phút sau, ba người được dẫn đến một căn phòng tươm tất gọn gàng, trên bàn đã được bày biện nhiều món ăn đẹp mắt thơm phức… dù sao cũng là đạo đãi khách nên Long căn dặn Đoàn Dự không được lơ là…
“Haha… mới vài ngày không gặp mà Thừa Lâm cô nương trông lại đẹp hơn mấy phần… thật là khiến bản tọa hâm mộ không thôi… ” Long từ bên trong bước ra với gương mặt tươi cười niềm nở, Thừa Lâm thì còn tốt vì biết không ít đến sự vô sĩ của tên này còn hai nam nữ đệ tử còn lại có chút ngỡ ngàng, trong tưởng tượng của cả hai thì một tên ác ma phải là mặt mày bặm trợn hung thần ác sát chứ không phải một tên lưu manh mặt giày điển hình như thế này.
“Lục trưởng lão! Chúng ta đến đây theo lệnh Thánh Mẫu, phiền ngài sắp xếp một chỗ đủ rộng để bàn bạc chi tiết kế hoạch chuyến đi… ” Thừa Lâm mở miệng, ả không quên lấy Hừa Tình ra cảnh cáo Long một phen.
“Con đĩ!” Long chửi thầm, vừa đến nhà đã dọa nạt làm hắn khó chịu, miệng hắn nhếch lên…
“Ấy da… Thừa Lâm cô nương sao lại lạnh lùng vậy, đến… đến… ba vị hày nhìn xem những món này, đều là những món ngon nhất được đặt tại các nhà hàng nổi tiếng trong Bắc Kinh ngay trong buổi sáng nay… chẳng lẽ mọi người lại xem thường tấm chân tình của Ngụy mỗ sao… thật là đau lồ… n… à… đau lòng mà… ” Long trưng ra bộ mặt đáng thương.
Thừa Lâm trùng mắt trước sự vô sĩ bậc nhất của gã, biết tên này nổi tiếng là điên nên ả cũng không dám quá lãnh đạm mà ra hiệu cho hai sư đệ sư muội ngồi vào bàn, ả không tin là Ma Tôn dám dở trò gì vào trong thức ăn… quả thật Long đúng là không động tay động chân vào những món này, chỉ đơn thuần là một bữa ăn đặc sắc mà thôi…
Hai tiếng sau… kết thúc bữa ăn, kẻ hầu nhanh chóng tiến lên dọn dẹp cái bàn và bưng những tách trà thơm nghi ngút lên đãi khách…
“Lục trưởng lão! Chúng ta đã có thể đi vào chính sự chưa? Sư phụ vẫn đang đợi chúng ta trở về báo cáo… ” Thừa Lâm cố gắng áp chế lửa giận nói, ban nãy bữa ăn thế mà bị hắn câu kéo đến hai giờ với bao nhiêu trò lố lăng, không biết thưởng thức những tách trà này hắn còn muốn câu giờ đến lúc nào nữa, chưa biết chừng đằng sau uống trà còn trò gì nữa thì đến mai cũng không xong mất…
“Ui chao… Thừa Lâm cô nương sao lại vội vàng quá vậy? Chúng ta là mới lần đầu gặp gỡ mà Ngụy mỗ đã cảm thấy các vị chả khác nào bạn hữu thân thiết nên trong thâm tâm một lòng muốn giao lưu với các vị, đặc biệt là một người xinh đẹp như cô nương… ” Long mở miệng trêu ghẹo, ánh mắt không hề dấu đi sự dâm tà với Thừa Lâm… kỳ thực hắn đơn thuần là muốn trả đùa chuyện ả vừa tới đã lấy Hứa Tình ra đe dọa mình mà thôi.
“Rầm! Trưởng lão! Thứ cho không thể phụng mệnh, cả tôi và tin chắc rằng sư đệ sư muội đều không có hứng thú gì với cái gọi là giao lưu của ngài, nếu ngài không muốn bàn bạc kế hoạch sắp tới với tôi thì hãy để sư phụ tôi đến trực tiếp bàn với ngài đi… ” Thừa Lâm vỗ bàn đứng dậy, trước ánh mắt dâm tà của hắn thì ả không chịu nỗi, ả cực độ ghét và khinh bỉ đàn ông đặc biệt là những kẻ tham sắc như kẻ trước mặt mình.
“Hahaha… thật là hung dữ làm sao… trước cũng là Thánh Mẫu, sau cũng là Thánh Mẫu… cô nương à, có đôi lúc là phải đựa vào chính thực lực bản thân mà nói chuyện, đừng có lúc nào cũng đem cái ô của mình ra đe dọa người khác… ” Long cười lạnh.
“A… Ngụy đại nhân dạy bảo rất đúng, cơ mà tôi cũng có vài lời cho ngài… đôi lúc cũng phải biết bản thân mình ở đâu, đừng có không biết tốt xấu mà trêu chọc thứ không nên trêu chọc để rồi đến lúc chết cũng không biết vì sao mình lại chết… ” Thừa Lâm nở nụ cười khinh bỉ.
“Hắc hắc… Thừa Lâm cô nương nói quá chí lí… cơ mà Ngụy mỗ vẫn tính là hiếu kỳ cái ‘thứ mà mình không thể trêu chọc’ ấy rốt cuộc là đáng sợ cỡ nào đây… ” Long cười đáp.
“Hừ… coi bộ ngài khá tự tin với thực lực của bản thân… đến giờ mới biết vì sao bên ngoài người ta lại gọi Ma Tôn là Cẩu Tôn, trông chẳng khác gì một con chó ngu ngốc… ” Thừa Lâm cười gằng.
“Ma Tôn! Đợi sư phụ tới thì ngươi cho dù muốn nói chuyện cũng không dễ dàng nữa đâu. ” Nữ đệ tử còn lại cũng chua ngoa chỉ thẳng vào mặt Long gầm lên… nam đệ tử thì lại khôn ngoan hơn, hắn cúi đầu không biết đang nghĩ tới điều gì.
“Cẩu Tôn sao? Hắc hắc… hay lắm… các ngươi thật nghĩ là cái bản mặt này của bản tọa có thể tùy tiện kẻ nào cũng có thể đánh vào sao?” Long giận rồi… khí thế vừa tỏa ra đã đẩy lùi ba người lùi về sau vài bước.
“Được lắm một cái Ma Tôn, ta cũng tò mò là thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào đây… ” Thừa Lâm cũng không hề yếu thế mà vận nội lực sẵn sàng ra tay, trong thâm tâm ả vẫn là chắc nịch hắn không dám đả thương đến bất kỳ ai vì sư phụ sau lưng… tuy nhiên… ả cũng là đánh giá thấp cái ‘điên’ của kẻ đối diện rồi.
“Ngươi… hahaha… ” Long như bị chọc cười mà ngửa đầu cười lớn… tràng cười vừa sảng khoái, vừa giận dữ lại vừa thê lương… sảng khoái vì tao ngộ một nữ nhân thú vị, giận dữ vì bị khinh thường đến một kẻ chưa đột phá Cường Giả cũng muốn khiêu chiến mình và thê lương thay cho những con người được bồi dưỡng trong xa hoa quyền quý mà lúc nào cũng đặt tầm mắt trên đầu.
Thừa Lâm khó chịu trước nụ cười kia… không biết từ lúc nào trong tay ả đã có một cái chùy thủ sắc nhọn, thân ảnh ả lao vọt tới trước huy động chùy thủ đâm một kích hung hiểm vào cổ Long…
Long vẫn đứng bất động, hắn đã thu lại nụ cười mà đưa mắt nhìn Thừa Lâm một cách khó hiểu… ả thật sự là ngu ngốc hay là quá tự tin về cái ô của mình…
“Vút… ” Ngay khi chủy thủ sắp chạm vào cổ Long cũng là lúc Thừa Lâm trợn mắt, một bóng đen thế mà đột ngột xuất hiện ngay trước mặt ả, hai cánh tay ma mị quấn chặt lấy tay ả chế trụ một cách đơn giản để rồi lại thêm một cái lên gối cực mạnh vào bụng ả làm ả đau đớn gục người xuống… là Ga In vừa mới ra tay.
“Dám đả thương sư tỉ? Ngươi muốn chết?!” Nữ đệ tử gào lên.
“Phốc… hự… ” Ga In lạnh lùng quét mắt quá, tay trảo biến thành tay chưởng lao vụt tới đập một chưởng vào đỉnh đầu ả khiến ả trợn mắt bất tỉnh ngay tại chỗ, nàng khống chế lực đạo vừa đủ để không giết đi ả.
“Ọc… ọc… ng… ươi… ngươi… sẽ phải trả giá. ”Thừa Lâm ôm bụng nói không thành tiếng, miệng ả trào dịch đủ biết đau đớn là không nhỏ, trong mơ thì ả cũng không nghĩ tới hắn thật dám ra tay với mình.
“Ta rất muốn xem phải trả giá ra sao đây… hahahaha… ” Long lại cuồng tiếu cưới, ma khí tàn loạn trong không trung vọt thẳng tới bao trùm lấy Thừa Lâm rồi cường thế xâm nhập vào trong chế trụ toàn bộ người ả…
“Bịch !” Không còn khí lực chống lại cơn đau, Thừa Lâm yếu đuối gục xuống hôn mê…