Phần 105
“Đó là Ma Tôn? Sao… sao hắn có thể đẹp trai đến vậy?”
Ở bên dưới, Trúc Anh si mê nói khiến Đức Dũng liếc đến, mới ngày hôm qua nàng còn thề thốt rằng sư thúc của mình là người đẹp trai nhất trên thế giới vậy mà nhìn xem… quả nhiên là lời nói của nữ nhân không thể tin tưởng mà…
“Hắn rất mạnh!” Không đến nỗi mê trai như đồ đệ mình, Mỹ Dung tuy cũng bị thu hút bởi bề ngoài của Ma Tôn nhưng nàng càng khiếp sợ hơn với thực lực của hắn, ở khoảng cách xa đến như vậy mà máu thịt nàng như muốn nổ tung khi mới chỉ tiếp xúc với khí tức của hắn, điều đó là đủ để chứng minh Ma Tôn thực lực vượt qua nàng quá xa, tuy hắn vẫn không thể so sánh với sư phụ nàng một vị Vương Giả nhưng nàng tự hỏi làm thế nào một kẻ còn trẻ như thế có thể nắm trong tay một cỗ lực lường cường đại đến vậy chứ?!
Cũng đồng dạng như Mỹ Dung, từng tên thiên tài đứng trên võ đài đều có chung một cảm giác như vậy khi nhìn thấy Long, trước khi đến đây thì trong suy nghĩ của chúng Ma Tôn cùng lắm thực lực cũng chỉ hơi mạnh một chút nhưng một khi đã đứng tại đây và được đối diện trực tiếp với hắn rồi mới biết chênh lệch là lớn lao đến cỡ nào, chính Long cũng không biết sự hiện diện của hắn vô tình tạo ra một sự đả kích không hề nhỏ đến sự tự tin của những tên võ giả trẻ tuổi này.
“Đại nhân, giờ lành đã đến!” Đợi Long an vị xong xuôi, một tên Tôn giả cẩn thận tiến đến nói.
“Bắt đầu đi!” Long gật đầu đáp.
“Vâng!” Tên Tôn giả lĩnh mệnh ra hiệu cho đám người bên dưới.
…
“Chào mừng các vị đến với Tiềm Long Đại Hội, lão phu Đinh Hạo hân hạnh được làm trọng tài các trận đấu của đại hội này, về quy củ thì các vị ở đây đều là người trong giang hồ nên lão phu cũng không cần nhiều lời, tranh đấu trên võ đài này không hề có quy định hay bất cứ ràng buộc nào mà kẻ sau cùng còn có thể đứng trên võ đài là người chiến thắng, dĩ nhiên nếu vị võ giả nào tự nhận thực lực bản thân không bằng đối phương thì có thể nhận thua…”
“… Tiếp theo về quy tắc thi đấu cũng khá đơn giản khi đại hội chia làm bốn vòng đấu, mỗi vòng các đấu sĩ sẽ tham gia bốc thăm ghép cặp thi đấu, người thắng có quyền đi tiếp, kẻ thua bị loại… nếu không may bốc phải đối thủ cùng phe thì tiếc rằng các vị buộc phải loại lẫn nhau.”
Một vị lão giả xuất hiện ngay giữa võ đài dõng dạc tuyên bố, lão là Đinh Hạo một tên Tôn giả của Thập Lục Tháp, tu vi của Đinh Hạo không có gì nổi trội khi dừng bước tại cửu cấp đỉnh cao nhưng bằng kinh lịch lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm của lão đã đủ để lão nhận lấy trọng trách trọng tài của Tiềm Long Đại Hội.
“Ta muốn hỏi, trong thi đấu có thể hạ sát đối phương hay không?” Một tên võ sĩ Muay Thái mở miệng ồm ồm nói và nhận được rất nhiều cái gật đầu đồng tình.
“Như lão phu đã nói, một khi đã bước lên võ đài thì sinh tử là do chính các vị đến định đoạt, lão phu cũng xin nhắc nhở các vị võ giả đi theo bảo hộ rằng không được tùy ý tiếp cận võ đài cho dù đấu thủ bên mình có bị làm sao đi chăng nữa nếu không sẽ phải nhận lấy trừng phạt hết sức nghiêm khắc.” Đinh Hạo cười nhẹ nói nhưng ai cũng nghe rõ ý tứ uy hiếp trong lời lão.
“Được…”
“Tốt lắm… mau mau bắt đầu, tay chân ta đã có chút ngứa ngáy rồi.”
Câu trả lời của Đinh Hạo đã khiến toàn bộ võ giả xung quanh hài lòng đặc biệt là đám võ sĩ Muay Thái cùng Pencak Silat, với chúng thì những trận đấu mang tính chất giao hữu điểm đến là dừng chỉ làm cho chúng thêm bó tay bó chân không thể thỏa thích thi triển sát chiêu mà thôi.
“Nếu các vị đã không có ý kiến thì lão phu xin tuyên bố… Tiềm Long Đại Hội chính thức bắt đầu.”
Nhìn quanh một lượt không có thêm một câu hỏi nào, Đinh Hạo khoác tay nói, đám võ giả các nơi theo đó lũ lượt rời khỏi sàn đầu nhường chỗ cho những trận đấu nảy lửa sắp sửa diễn ra.
…
Trên đài cao, Long vẫn không ngừng quan sát diễn biến bên dưới võ đài, hắn tin chắc chuyện bốc thăm sẽ có người dở trò mang lại lợi thế cho võ giả Trung Hoa nhưng không thể vạch trần lấy… hắn cũng quan sát đến võ giả nước Việt và đương nhiên là bị sắc đẹp của Trúc Anh cùng Mỹ Dung thu hút nhưng vào lúc này hắn thật không có ham muốn chiếm lấy các nàng mà chỉ mong thực lực của Trúc Anh cùng Đức Dũng đủ cường để dành chiến thắng trước các đối thủ đầu tiên.
…
Kết quả bốc thăm cuối cùng cũng được xác định, đúng như Long dự đoán ngay lượt trận đầu hai tên võ giả Trung Hoa chỉ phải chạm trán những đấu thủ không quá nổi trội còn đối thủ của Trúc Anh cùng Đức Dũng phải chạm trán những đối thủ có thực lực khá cường.
“Trận đầu tiên, xin mời Trúc Anh cùng Sudsakorn.” Đinh Hạo ngay tức thì tuyên bố.
…
“Không được để hắn áp sát quá mức!” Mỹ Dung cẩn thận căn dặn đồ đệ, trước khi đến đây thì ba người nàng đều đã xác định sẽ gặp khó khăn ngay từ vòng đầu và quả thật đúng là như vậy nhưng đã là võ giả thì phải biết đương đầu với mọi thách thức.
Trúc Anh gật nhẹ đầu tỏ đã hiểu, nàng cũng không phải loại người rụt rè khi ngay từ nhỏ đã được cho giao đấu nhiều lần với những đệ tử khác trong Phi Long Các.
Sudsakorn tự tin bước lên võ đài, đối thủ chỉ là một nữ nhân nhỏ nhắn nhưng thái độ của hắn cũng rất nghiêm túc vì hắn biết có mặt tại đây đều không phải là những nhân vật đơn giản.
“Ra tay đi!”
Đối diện với đối thủ cao hơn mình một cái đầu, Trúc Anh bình tĩnh mỉm cười ngoắc tay ra hiệu làm Sudsakorn sững sờ, hắn thật là đang có ý nhường nàng nhưng không ngờ đối phương lại làm trước, mặt hắn ngay lập tức đỏ lên vì tức giận khi nghĩ mình bị coi thường.
“Như ngươi mong muốn!”
“Xoạc… Xoạc… Vù… Vù…”
Chỉ với ba bước dài, Sudsakorn đã tiếp cận được Trúc Anh và ngay lập tức hắn tung một cú đấm cực mạnh hướng vào ngực nàng oanh sát, có thể nói Sudsakorn một đấm này cực mạnh khi thân và hông hắn xoay ngược chiều kim đồng hồ để rồi chuyển đổi trọng tâm từ chân sau sang chân trước, hai điều này giúp hắn có thể tập trung lực lượng của toàn cơ thể lên cú đấm tung ra.
“Liễu Diệp Bộ Pháp!”
Quyền đầu chưa đến mà quyền kình quét qua đã rát cả da mặt nhưng Trúc Anh không hề sợ hãi, nàng thôi động thập phần chân khí đến hai chân, cả người nhẹ nhàng di động như một chiếc lá liễu hết sức nhỏ bé và nhẹ nhàng trong cơn gió để từ đó lách ra khỏi cú đấm hung bạo của Sudsakorn.
“Vù… Vù… Phốc!”
Nắm đấm không thể chạm đến góc áo đối phương nhưng Sudsakorn cũng không nao núng, chỉ trong nháy mắt hắn biến chuyển chiêu thức để rồi chân trước làm chân trụ, toàn thân xoay chuyển dồn lực lên chân sau quét một cước chéo từ dưới lên trên nhằm phá giải bộ pháp của Trúc Anh.
“Hấp… Phốc… Phốc…”
Chỉ với một cái dậm nhẹ, Trúc Anh thân hình nhỏ nhắn lùi về sau ba bước cũng là vừa đủ tránh thoát cú đá của Sudsakorn vậy nhưng cũng không tránh khỏi việc y phục của nàng đã bị cắt ra một đường dài trước ngực, tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh.
“Chết đi!”
“Oanh… Vù… Vù…”
Rốt cuộc cũng đã đến lúc xuất ra sát chiêu chân chính, Sudsakorn nhận thấy bộ pháp của Trúc Anh đã có chút rối loạn trước chiêu thức công phá của mình vì vậy quyết đoán triển lộ sát chiêu kết liễu, hắn dậm mạnh hai chân xuống mặt đất để cả người lao đến như một cỗ xe tăng không thể cản phá, tay hắn cứ thế dơ cao lấy thế và gập lại tung một đòn chỏ vào đỉnh đầu Trúc Anh, nói thì chậm nhưng ba đòn của Sudsakorn tung ra đều là chiêu nối chiêu không hề khựng lại một nhịp nào.
“Liễu Diệp Bộ Pháp!”
“Vô Ảnh Châm!”
Trúc Anh hai mắt tỏa sáng vì thời cơ đã đến, Sudsakorn đòn chỏ hung tàn nhưng yếu điểm chính là tư thế ở trên cao không thể di động như một tấm bia cho người ta tập bắn và trong một sát na đó cũng là đủ để nàng thi triển phản đòn, cô gái nhỏ bé thân ảnh lại một lần nữa nhẹ nhàng lách qua được khủy tay của võ sĩ Muay Thái sau đó tung ra ám chiêu bằng tám cây kim châm không biết từ lúc nào đã được kẹp chặt nơi khe hở giữa các ngón tay.
Vô Ảnh Châm là tuyệt kỹ ám khí của Trúc Anh, kim châm được chế tạo đặc biệt nhìn qua khó có thể nhận biết vì gần như trong suốt, độc tính bên trong kim châm cũng có nhiều mức độ từ nhẹ đến nặng tùy theo mục đích.
“Phập… Phập… Phập…”
Ở khoảng cách quá gần và trong tư thế không thể di động nên Sudsakorn ngay tức thì ăn phải tám cây kim châm đâm xuyên qua da thịt, độc tính lan truyền khiến hắn rất nhanh cảm giác được đau đớn cùng tê cứng nơi các bắp thịt vậy nhưng không bao giờ có thể coi thường sự cuồng bạo của một tên võ sĩ Muay Thái.
“Khốn kiếp, ta nhất định sẽ giết chết ngươi con đàn bà dơ bẩn.”
“Phốc… Vù… Vù…”
Biết mình trúng độc, Sudsakorn càng thêm điên cuồng, hắn mặc kệ đau đớn mà toàn thân vồ đến chỗ Trúc Anh, dựa vào thế lao đến hắn dùng mu bàn chân làm điểm tựa khi cả người rướn lên một góc nghiêng, chân còn lại của hắn co lại thành gối thúc một phát chéo từ dưới lên nhắm vào ngay giữa mặt Trúc Anh, ăn một đòn này nàng phải chết không cần nghi ngờ.