Phần 17
Thiếu Lâm Tự…
“A di đà phật! Ma đầu đồ diệt sinh linh vô tội, các ngươi thân là phật giáo đệ tử lĩnh ngộ phật đạo từ bi hỷ xả cứu khổ cứu nạn lại dậm chân tại chỗ sợ tai bay vạ gió thật khiến ta thất vọng vô cùng!”
Trong một mật thất ở sâu trong lòng đất, một lão tăng sư hiền từ nhìn qua phía Vô Danh Thánh Tăng nói, mắt lão tăng vẫn là nhắm nghiền nhưng Vô Danh Thánh Tăng cũng không dám chậm trễ cúi đầu một cách nghiêm trang nghe lời răn dạy.
“Ma Tôn tên này dường như là tâm phúc của Thập Lục Tháp cao tầng, nếu thật xuống tay với hắn chẳng khác nào Thiếu Lâm Tự ta hoàn toàn trở mặt với chúng, đệ tử sợ là…” Vô Danh Thánh Tăng ngập ngừng nói tràn đầy bất đắc dĩ, muốn cứu rỗi chúng sinh thì trước hết cũng phải giữ được cái mạng trước.
“Một trăm năm lão nạp không lộ diện nên bọn chúng là quên tên ta? Lão nạp – Tru Ma sẽ e ngại thứ gì cản ta đồ diệt đại ma đầu sao?”
Lão tăng sư cuồng nộ quát đầy giận dữ, khí thế tỏa ra cưỡng bức Vô Danh Thánh Tăng bị đánh bật về sau không thể chống đỡ, còn đâu một lão tăng sư già gần đất xa trời mà thay vào đó là một vị phật sống tràn đầy phật khí tinh thuần cùng mạnh mẽ, thân hình lão cũng theo đó cuồn cuộn những múi cơ xếp ngăn nắp làm cỗ áo cà sa căng phồng lên muốn rách ra.
Hai chữ Tru Ma chắc thời đại này đa phần võ giả đều không biết nhưng nếu là những tồn tại xa xưa chắc hẳn sẽ phải giật mình bởi vì Thiếu Lâm Tự – Tru Ma Thánh Tăng quá đỗi nổi danh ở thời kỳ kia, chỉ cần kẻ nào tay dính máu nghe đến bốn chữ này đều là thần hồn nát thần tính tìm cách trốn chui trốn lủi một cách nhanh nhất có thể.
“Sư phụ! Ngài thật là động thủ?” Vô Danh Thánh Tăng lo lắng nhìn qua lão tăng su và cũng chính là sư phụ của lão gấp gáp nói, trở mặt với Thập Lục Tháp trong thời kỳ rối ren này quả thật không khôn ngoan chút nào tuy nhiên tính tình của sư phụ thì Vô Danh Thánh Tăng còn lạ gì, lão tăng này trong việc phải tru diệt đại ma đầu là có một cỗ tín niệm vô cùng kiên định đến nỗi có chút điên khùng.
Hơn trăm năm trước lão cũng là vì ra tay huỷ diệt một tên Tôn giả của Thập Lục Tháp mà bị Độc Cô Cầu Bại đích thân đến bái phỏng đánh cho lão hơn ba năm không thể xuống giường mà khi ấy tên Tôn giả kia cũng chỉ là vô tình huỷ diệt một thôn xóm nhỏ trong lúc luyện công thôi đấy.
“Động thủ? Ngươi tên nhóc con cũng quá coi thường ta rồi, tru diệt tên đại ác ma này cũng không cần chúng ta phải ra tay.” Tru Ma Thánh Tăng mở miệng đầy cơ trí khiến Vô Danh Thánh Tăng há hốc mồm, hắn là lần đầu tiên chứng kiến bộ mặt này của sư phụ, lão chẳng phải trước giờ đều là một tên bạo lực cuồng bất cần suy tính sao?
“Ựccc… sư… sư phụ lão nhân gia ngài không phải ăn nhầm thứ gì chứ?” Không tin vào mắt mình, Vô Danh Thánh Tăng cẩn thận dò hỏi.
“Bốp! Thằng nhóc con này, ngươi thật là mong Độc Cô tên kia đến lấy mạng ta để ngươi thoải mái chưởng khống Thiếu Lâm Tự phải không?” Tru Ma Thánh Tăng vỗ đầu trọc của Vô Danh Thánh Tăng quát, trông qua hình dáng của lão lúc này còn trẻ tuổi hơn đồ đệ nên kẻ nào nếu chứng kiến cảnh tượng Vô Danh Thánh Tăng bị đập đầu răn dạy khá là quái dị.
“A di đà phật! Đệ tử sao dám bất kính với lão nhân gia ngài, chỉ không biết ý tứ của sư phụ là?” Vô Danh Thánh Tăng xấu hổ nói còn trong đầu thì thầm khinh bỉ lão già này té ra là sợ Độc Cô Cầu Bại tên kia tới bái phỏng một lần nữa, người ta nói càng già càng sợ chết không có sai.
“A di đà phật! Một núi không thể có hai hổ, Chấp Pháp Trưởng Lão chức vụ kia quyền cao chức trọng chẳng khác nào một tay che trời, Độc Cô Cầu Bại có thể không để ý đến chuyện vặt vãnh này nhưng mấy thằng nhóc Độc Cô gia thì lại khác, chúng từ lâu đã nuôi ý định thay thế Thập Lục Tháp trở thành thế lực chung cực chưởng khống giang hồ Trung Hoa rộng lớn này mà Ma Tôn chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất trước mặt chúng, chỉ cần chúng ta đứng bên cạnh châm dầu vào lửa để Ma Tôn cùng Độc Cô gia va chạm thì còn sợ không có phim hay để coi sao?” Tru Ma Thánh Tăng cười nhạt nói, quả không hổ danh lão bất tử đầy kinh lịch.
“Đệ tử hiểu, ta sẽ ngay lập tức sắp xếp!” Vô Danh Thánh Tăng gật gù nói.
“Đi đi, tiện thể phái người mang thằng nhóc Cửu Tiêu đến đây, ngoại thương của hắn các ngươi đã chữa trị tốt cả?”
“Vốn dĩ ta chỉ có năm thành nắm chắc, nếu là sư phụ thì chắc chắn sẽ thành công rồi!” Vô Danh Thánh Tăng vui mừng nói, lão là có năm thành hy vọng có thể gieo trồng phật chủng vào não hải Cửu Tiêu chân nhân để khiến lão thành con rối do mình điều khiển nhưng nếu là Tru Ma Thánh Tăng ra tay thì đến mười phần mười Võ Đang sẽ là vật nằm trong túi Thiếu Lâm Tự rồi.
“Khặc khặc… lão nạp cũng là lâu chưa trồng phật chủng vào một tên võ giả nên cũng có chút ngứa ngáy tay chân, ngươi là nhanh chân một chút.”
“Đệ tử đi ngay.”
Buồn cười đạo gia tính toán đến Thiếu Lâm, Thiếu Lâm lại tính toán đến Độc Cô gia, kẻ nào cũng là muốn làm chim bọ ngựa bắt ve nhưng không biết ở sâu trong bóng tối thăm thẳm vẫn còn đó một cặp mắt lạnh lùng đang không ngừng quan sát chúng.