Phần 7
Nàng nói và nước mắt trào ra, tôi đưa cánh tay đỡ nhẹ lấy vai nàng, như được vỗ về từ từ nàng chìm vào giấc ngủ. Căn phòng ánh đèn dìu dịu, không xóa đi được cái hình dáng của dòng sông, từng khuôn mặt thân thương đang trôi qua trong đầu và cái bãi ngô đêm ấy cứ hiện ra hiển hiện…
Khi những cơn gió đông về, đám ngô làng tôi tầng tầng lớp lớp xanh ngát trải khắp cánh đồng vụ ngô, trời cho khi vụ lúa trời lấy mất, cái làng lụt đầy sức sống vẫn tồn tại ngàn năm, mẹ tôi háo hức đón chờ ngày cưới vợ cho anh Lợi, Duyên và tôi vui lắm nó bảo:
– Anh Lợi và chị Tuyết lấy nhau hôm đám cưới em cũng đi đón dâu, nhưng anh phải chở em như hai vợ chồng dấy nhé.
Tôi im lặng Duyên hỏi:
– Anh buồn à em đùa đấy.
Rồi ngày đám cưới diễn ra thật vui, thật náo nhiệt.
Cơ quan anh Lợi về thật đông cái sân rộng thế mà bàn ghế kê chật cứng, các anh các chị rất khéo tay, phông màn dán từng đôi chim lồng vào nhau thật đẹp, có cái máy phát điện làm khu vực nhà tôi như đoàn hát về diễn, buổi tối khi anh Lợi và chú phụ rể từ nhà gái trở về say khướt đổ vật ra cái giường cưới, ba gian nhà ngang nơi tôi thường ngủ mấy chiếc chiếu được trải ra.
Trong cái lâng lâng men rượu các anh các chị đem bài ra đánh, cười nói như mở hội, tôi cùng Duyên bưng nước phục vụ rồi ngồi coi vui cười thỏa thích, cô Nga cùng mấy người phụ nữ nữa đến giúp mẹ nấu nướng, cái đài cassette phát ra những điệu nhạc chữ tình du dương.
Khoảng chín giờ tối khi những ván bài đang náo nhiệt, nhiều cái mặt đầy lọ nồi thì có hai chị kêu lên:
– Tao thèm ngô quá hồi chiều thấy ruộng ngô đã chín giờ có nồi bắp ngô thì…
Tôi cười bảo chị:
– Tưởng gì nhà em cả đống.
Trong cái se lạnh, sương xuống mờ mờ tôi cầm cây đèn pin và cái bao tải nhỏ dẫn đường, hai chị bước theo:
– Có xa không Tình?
– Gần thôi mà. Tôi trả lời.
Ra hết bậc cổng xa khuất khỏi ánh đèn điện trong sân nhà đã mờ đi bỗng “ối…” một chị ngã vật xuống, tôi chiếu đèn pin lại coi, thì ra cái guốc cao gót của chị ấy vướng vào rể cây xoan sứt quai, chiêc guốc lòng thòng tuột khỏi chân, tiếng cười ngặt ngẹo, chị Lam phải quay về không theo chúng tôi nữa, tôi cùng chị Hồng đi tiếp ra bãi, con đường quen thuộc nhắm mắt tôi cũng nhớ, tôi bước băng băng chị Hồng thở hổn hển bước như chạy theo tôi trong cái ánh sáng nhạt nhòa giữa ánh trăng và ánh đèn pin lấp loáng.
Cái ruộng đây rồi, vạt ngô đã chín nằm ở tuốt phía trong, cái ruông nằm xâu giữa hai thửa ruông bên bờ cao đến hơn môt mét phủ dầy lớp cỏ.
Tôi và chị Hồng lọt thỏm trong cái mênh mông sâu lắng của cánh đồng, lá ngô man mác cứa nhẹ vào đôi má, khuất gió không khí trong bãi ngô ấm, sực thoang thoảng hơi rượu tỏa ra từ người chị Hồng, mặt chị ánh lên đôi mắt long lanh như có lửa, chị cầm đèn pin soi cho tôi bẻ ngô, lựa những bắp ngô đã già tôi bẻ thật nhanh chẳng mấy chốc bao ngô đã nặng, hơi thở chị thật gần âm ấm sát vào mang tai của tôi, khi tôi đang cúi xuống tẽ lớp vỏ bắp để xem.
Bỗng chị hỏi nhẹ:
– Tình học lớp mấy rồi? Có bạn gái chưa?
– Em còn hai năm học nữa, bạn học thì nhiều lắm, năm nay em mười bảy. Tôi trả lời.
Tiếng chị lạc đi:
– Chị ước ao được quay trở lại đep nhất cái tuổi học sinh.
Trong cái sáng tối mênh mang ánh trăng trải khắp cánh đồng, chị bước nhẹ theo tôi chập chờn ẩn hiện. “Uỵch” bỗng cả người chi đổ ập vào lưng tôi, vì là những vạt dây chìa vôi bò lan trên bãi níu lấy cẳng chân, cây đèn chao đi rơi xuống đất.
Tôi đưa tay ra phía sau đỡ, chị dạt qua một bên kéo tôi ngã theo cả hai chúi lăn xuống cái rãnh ngô cùng cười ngặt nghẹo, nhưng tiếng cười không làm cho tôi quên được cái cảm giác là lạ, âm ấm châp chờn sát bên, làm ngây ngất như say với hơi rượu ấm sực cay nồng ngay má tôi.
Đã đánh thức con cu đói khát nhìn thèm suốt thời gian qua từ từ ngóc dậy, mặt tôi và chị sát lại thật gần trong sự mơ màng khát khao tôi đưa đôi môi tới, ánh sáng từ cây đèn pin rơi trên rãnh ngô tỏa rõ khuôn mặt chị, đôi mắt khép hờ im lặng đón nhân nụ hôn của thằng con trai làng lụt.
Tôi say mê hôn khắp khuôn mặt, chị đẫn đờ mê đắm đón nhận, dở mình ngồi dậy, tôi dìu chị ra bờ đất dựa lưng kéo ập chị vào lòng, con cu tôi cương cứng lồng lên cà mạnh trên mu lồn chị, người chị đờ ra nềm nhũn trong vòng tay tôi, đẩy mạnh áo chị lên cà mạnh đôi môi lên hai bầu vú.
Không thể chịu đựng lâu hơn nữa chị luồn tay vào trong quần bóp mạnh lấy đầu buồi của tôi, cả quần của tôi và chị được tụt nhanh xuống trong chớp mắt, tôi lao con cu to dài cứng đờ vào giữa cái lồn chị đang ẩm ướt há ra chờ đợi… “Á… á”… Khi cái mu buồi tì mạnh lên mu lồn của chị, thì người chi nhũn ra chịu đựng những cú dập thành thạo phình phịch của thằng con trai mười bảy, như đang trút cái đói khát giận hờn nhớ nhung bấy lâu nay xuống mu lồn chi…
…
Những cú dập liên tục, con cu tôi như vỡ ra, vòng tay ghì chặt hông chị, chị Hồng mềm nhũn không còn sức đứng vững, lật chị xoay lại tôi đẩy mông chị vào bờ đất, ngả người chị ra cái lồn trắng phau của chi dưới ánh sáng lờ mờ, lơ phơ vài cọng lông vẫn đang há ra chờ đợi, con cu tôi lại lao vào chị luống cuống ôm cứng lấy tôi, vòng tay níu chặt lấy vai và cổ tôi miệng há ra rên không thành tiếng, “phạch phạch” vang lên cái âm thanh ấy cứ hòa cùng tiếng gió lướt qua bãi ngô xào xạc, đè xiết làm nát nhằu đám cỏ cộng với mùi dây chìa vôi bị đè dập, lớp phấn trên thân cây vương đầy tóc chị cảnh tượng thật khẩn trương.
Tôi không còn nhìn ra ai đang ở trước mặt, tất cả nhòa đi để cho cơn sướng kéo căng hai đùi, tì mạnh cái mu buồi đã rậm rì lông lá đẩy sâu vào hơn nữa trong lồn chị, đám tinh trùng được bơm ồ ạt vào tận cùng người chị, giật lên từng hồi, chị vươn cao cổ há miệng cắn mạnh vào bờ vai tôi, trong lúc mu lồn cứ hẩy lên ép chặt để cả hai đổ gục rã rời…
Chìm đắm trong sung sướng, im lặng hưởng thụ dư âm thật lâu ngước mắt nhìn tôi chị hỏi:
– Tình ơi, em có tin trên đời này có tình yêu sét đánh không?
Lại im lặng… Ở tuổi tôi thời đó đã có sách vở nào dạy tôi điều ấy đâu! Mệt mỏi buông tay nhích ra, con cu dần trượt ra khỏi cái lỗ lồn, chị ngồi dậy tôi nhặt cây đèn pin soi, chị đứng lên xoay người đưa lưng về phía tôi, bờ mông trắng phau dính đầy lá cỏ, vệt khí lồn pha lẫn máu hồng đang chảy từng dòng, từng giọt xuống hai đùi, chị bật khóc, sụt sịt nước mắt chị ứa ra. Tôi bối rối hỏi:
– Em làm chị đau lắm hả?
Chị nói:
– Đau, đau lắm cái của em to quá nhưng… thôi về đi không mọi người chờ đợi.
Bao bắp ngô được mang ra đến bờ ruộng, chị bước nhanh sánh ngang vai tôi rồi dừng lại tiếng chị nhè nhẹ bầy tỏ:
– Chị yêu em.
Tôi thả bao bắp vòng tay ghì chặt bờ mông im lặng gật đầu.
Về tới nhà, xúm xít mọi người cùng tách vỏ, ánh đèn soi rõ cùi trõ cánh tay tôi còn vương lá cỏ, cô Nga liếc qua nhìn như dò hỏi nghi ngờ, rồi ánh mắt tối lại khi nhìn thấy chi Hồng đi vào nhà tắm, trên đầu tôi và chị Hồng đầy phấn ngô.
Nồi nước ngô luộc ngọt như đường mọi người tranh nhau uống, tiếng chị Lam đang trêu ghẹo chị Hồng gì đó rồi cả hai cùng cười rinh rích ở đầu hồi.
Sáng hôm sau đoàn xe đạp rước dâu dài dằng dặc, Duyên ôm ngang lưng tôi, cặp má nó đỏ hồng lâu lâu xe sóc ổ gà khuôn ngực nhu nhú cưng cứng của nó đập vào lưng tôi nhè nhe.
Đám cưới tan chiếc xe ca công đoàn đưa đoàn người đi hết, mẹ tôi mang hai bao tải bắp ngô lên xe làm quà, tôi cùng Duyên khiêng bàn sang trả nhà cô Nga, khi Duyên chạy đi tôi phụ cô mang bao gạo vào nhà, quay lưng cô nhìn theo, quay đầu lại trong ánh mắt cô như có lệ, phải chạy nhanh, tôi vội bước ra khỏi nhà…
Căn nhà bình yên trở lai sau tiệc cưới, anh Lợi được nghỉ một tuần, chiều thứ bảy sau đó tôi đạp xe từ trường trở về đến cổng nhìn vào góc sân, ai đó đang sàng gạo có vòng eo thắt nhỏ, đôi mông nảy nở hằn sâu căng cứng làm nổi bật cái quần con lằn lên sau cái quần ka ki trắng mỏng, vòng xoay cái xàng gạo quay tít, mẹ tôi à lên:
– Nó về kia rồi.
Hóa ra là chị Hồng, mẹ tôi nói:
– Tắm rửa rồi ăn cơm con, chị Hồng quên đôi hoa tai bỏ trong nhà tắm may mà không mất.
Chị nhìn tôi cười cười không nói gì, lát sau vợ chồng anh Lợi về bữa ăn gia đình thật đầm ấm, hai chi mang mâm bát ra sân rửa, mẹ tôi ngồi uống nước, lên tiếng hỏi:
– Chị Hồng thế nào?
Anh Lợi ái ngại trả lời:
– Số chị ấy khổ lắm mẹ ạ, quê chị ấy ở mạn ngược, học cấp ba chỉ còn một năm thì hết, xong không hiểu sao bỏ học năm hai mốt tuổi, làm đám hỏi xong chỉ còn hai tháng thì cưới, anh chồng bị lũ cuốn trôi cả làng đồn chị ấy tướng sát phu. Buồn chán, có ông chú thương cháu xin về làm nhân viên phòng thí nghiệm cơ quan, ai cũng ngại, chị hai tám tuổi rồi mẹ ạ, nhiều hôm thấy chị khóc tội lắm, chị bảo chị không lấy ai nữa.
Mẹ tôi nói:
– Nó là đứa con gái đẹp, nhưng gò má hơi cao, mình xà trường túc, thắt đáy lưng ong, mắn đẻ lắm mà đôi mắt nó đep thế, đúng là đám đàn ông không có mắt.
Rồi me lại bảo:
– Thôi mẹ đi ngủ sớm, sáng mai phải thức 4 giờ còn mang gạo đi chợ.