Phần 16
Cuộc đời này của Hạo Hiên, có hai người hắn đối xử đặc biệt nhất. Một là Chu Cẩm, hai chính là bà của hắn.
Nhìn lão bà ngồi trên ghế giận hờn, Hạo Hiên than lên một tiếng, như chó con chạy tới quấn quýt không rời.
“Bà nội à. Con xin lỗi, thực sự con bận công việc, bây giờ đang đứng trước mặt người đây” Hắn rót một tách trà, vội dâng lên.
Bà lão hừ một tiếng nhận lấy, quở giọng trách mắng.
“Con hư lắm, phải cho đến khi Giai Ý đi đến tận nơi mới rước được con về, vậy mà còn dẫn theo…” Liếc đến Chu Cẩm đứng cách đó không xa, bà thở hắt một cái.
“Chẳng phải chính là cùng tình nhân nhỏ ân ân ái ái quên trời quên đất sao?”
Hạo Hiên có chút bất đắc dĩ, đứng khép một chỗ nghe bà cằn nhằn. Chu Cẩm nhìn đến ngây người, trước kia đều là hắn bá đạo chuyên quyền, bây giờ lại có người có thể áp chế được hắn. Cậu tự nhiên sinh ra lòng vừa kính phục vừa sợ hãi.
Phải đến khi hắn nói rằng mình sẽ ở lại đây một thời gian. Lão bà mới nguôi ngoai cơn tức, phẩy tay đuổi hắn đi.
“Coi vậy thôi chứ bà trẻ con lắm, em đừng để ý.” Hạo Hiên cười trừ giải thích. Tay mở cửa mời Chu Cẩm vô phòng.
Cậu ngó nghiêng lung tung, còn hắn ta thì bận rộn xếp đồ. Căn phòng có màu chủ đạo là đen trắng, tường màu đen kết hợp với gạch men vân đá, sàn nhà cũng là gỗ tối màu, trên tường treo mấy bức tranh nghệ thuật điểm xuyết thêm đèn vàng tinh xảo ấm áp, có lẽ để lấn át đi sự lạnh lẽo u tối mà nơi này mang lại. Tất cả kết hợp, tạo ra một tổng thể vừa quyến rũ mà quyền lực. Thực sự rất phù hợp với con người Hạo Hiên.
Phòng rộng vô cùng, cửa kính sát trần rọi thẳng xuống hồ bơi dưới sân vườn, phòng thay đồ và phòng tắm cách biệt riêng với chỗ ngủ, ngăn bởi một bức màn bằng gỗ. Chu Cẩm ngồi trên giường cảm thán không thôi.
Hắn cầm lấy chai nước đút cho cậu, đi xe khiến cổ họng khô khốc, cậu liền ngoan ngoãn uống hết.
“Nơi này lâu rồi chưa ai ở, may sao được dọn sạch sẽ. Nếu có gì không ổn cứ nói với anh.”
Chu Cẩm chớp chớp mắt, há miệng ngáp một cái. Hạo Hiên lập tức ôm cậu đi ngủ.
Bà nội đứng trong bếp phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn, cháu trai lâu rồi mới về, bà thậm chí còn đích thân làm món súp thịt hắn thích nhất.
Bên ngoài có tiếng xe chạy, Giai Ý đang đứng một bên phụ việc liền ngẩng đầu nói.
“Chắc anh ấy về, để con ra đón.”
Giày da bóng lộn từ trong xe bước ra, theo đó là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi. Phong thái đĩnh đạc, khí chất ngời ngợi. Khuôn mặt tuy đã xuất hiện dấu vết năm tháng nhưng vẫn còn anh tuấn phong độ lắm. Giai ý tươi cười, hướng ông quan tâm hỏi han.
“Đi đường mệt chứ?”
“Không có gì.” Hạo Lân cười đáp lại một tiếng, cởi áo khoác ra đem treo ở móc, sau đó quay sang Giai Ý hỏi.
“Hạo Hiên về chưa?”
“Được một lúc rồi, còn dẫn theo cả người.”
“Vậy anh lên phòng trước, nhờ em mang mấy gói thuốc này cho mẹ.” Hạo Lân đưa một bọc to cho Giai Ý, sau đó xoay người rời đi.
Giai Ý nhìn bóng lưng khuất sau khúc quẹo cầu thang mới đi vào bếp.
Bữa ăn hôm nay đặc biệt làm lão phu nhân cao hứng, lâu rồi gia đình mới tề tựu đông đủ như vậy, liên tục rôm rả cười nói.
Chỉ có cha con Hạo Hiên đôi lúc đáp lại, còn Chu Cẩm và Giai Ý hoàn toàn im lặng.
Chu Cẩm mới ngủ dậy nên hơi mệt mỏi, cậu ngơ ngẩn ngồi nhìn chén cơm, đến khi Hạo Hiên đặt tay lên đùi mới lấy lại tinh thần.
“Tiểu Cẩm à, ăn cơm đi, anh gắp thịt cho em nhé?” Sau đó như thói quen gắp thức ăn cho cậu, điều này xảy ra kể từ khi ở với Chu Cẩm. Hạo Hiên thích vậy, hắn muốn vì cậu mà tự tay làm tất cả.
“Còn ngẩn ra đó làm gì, muốn anh đút ăn luôn sao?”
Hắn ta ngứa ngáy muốn trêu chọc cậu một trận, tay dưới gầm bàn vuốt ve lên tận háng, nếu như chỉ có hai người ở đây, có lẽ Chu Cẩm sẽ bị hắn bắt lấy giày vò đến khóc lóc xin tha. Gã đàn ông khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt không rời khỏi cậu một giây nào.
Gã điên, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có thể biến thái được.
Chu Cẩm không được tự nhiên, đưa mắt liếc nhìn một vòng xung quanh, không ai có phản ứng nào. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc của mình.
Lão phu nhân lúc này như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi Giai Ý.
“Nghe bảo con có chuyện gì muốn nói?”
Giai Ý mỉm cười buông đũa, hào hứng thông báo với mọi người.
“Con vừa nhắm trúng đối tượng xem mắt cho Tiểu Hiên, là đứa con gái mới đi du học về của nhà họ Trương. Phu nhân bên đấy cũng rất ưng ý Tiểu Hiên nhà mình. Sẵn đây hai đứa cũng đến tuổi lấy vợ lấy chồng, chi bằng gán ghép bọn nhỏ với nhau. Không phải mẹ cũng muốn có chắt bế sao?”
Lão phu nhân ồ lên, khẽ liếc tới khuôn mặt u ám của Hạo Hiên, liền nói.
“À, thì ra là chuyện này, ta cũng đã biết đại khái. Lúc trước thì không nói làm gì nhưng chẳng phải bây giờ…” nhìn tới thiếu niên bên cạnh, ẩn ý của bà ai cũng biết.
Bỗng nhiên cả ba cặp mắt đều dồn về phía cậu, Chu Cẩm túa mồ hôi như mưa, đồng thời trong lòng dấy lên một cỗ sung sướng.
“Thôi đi, chuyện kết hôn của con, không cần mẹ phải nhúng tay vào.” Hắn lạnh lùng nói, quai hàm bạnh ra, có thế thấy được hắn tức giận đến cỡ nào.
“Mẹ chỉ là đang nghĩ đến tương lai của con…” Giai Ý nhăn mày giải thích đã bị cắt lời.
“Là nghĩ cho con hay là cho mẹ.”
“Sao con lại dám nói mẹ như vậy? Tất cả những gì mẹ làm đều nghĩ cho cái nhà này, vậy mà con cứ mãi chống đối, chẳng phải trước kia…”
“Đừng ích kỷ như vậy, con biết thừa mẹ muốn gì.” Một lần nữa không để bà nói hết câu. Hắn ta buông ánh mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đối diện.
Bà ta ngay lập tức cứng họng, hằm hằm nhìn Hạo Hiên. Bầu không khí vui vẻ ban đầu bỗng chốc căng thẳng vô cùng, mọi thứ như bị đông cứng lại, trở thành trận so kè nghẹt thở của hai người. Tuy Chu Cẩm vô tội, nhưng cậu biết mình là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, lặng lẽ rụt cổ thu nhỏ sự hiện diện của bản thân hết mức có thể.
Vẫn là lão phu nhân e hèm một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc này, liền tỏ ra mệt mỏi đỡ chán than thở.
“Ta già rồi, đã phải chứng kiến quá nhiều thứ không hay, nguyện vọng cuối đời chính là muốn thấy con cháu vui vẻ hạnh phúc. Đây là chuyện quan trọng của nó, nếu Tiểu Hiên muốn như thế nào, bà già này sẽ không can dự vào.” Rõ ràng chính là tỏ ý không muốn dính dáng đến chuyện này.
Chu Cẩm nghe xong liền trợn mắt ngỡ ngàng.
Giai Ý cũng không ngờ bà sẽ phản ứng như thế, tức giận muốn nói, lại bị Hạo Lân cắt lời.
“Ăn đi, chuyện này để sau rồi tính.”
Cuối cùng mọi thứ kết thúc trong không vui, Chu Cẩm nhìn Hạo Hiên điên cuồng rít thuốc lá ngoài ban công, cậu cảm thấy lo lắng, lời bà nội nói lúc nãy là sao?
Vì sao lại không can dự, đáng lẽ phải giống như tưởng tượng, nhanh chóng phản đối rồi đuổi cậu đi chứ?
Xoắn xít đan ngón tay vào nhau, Chu Cẩm lo lắng bồn chồn bị gã đàn ông ôm vào trong ngực. Hắn giữ lấy mặt cậu, hôn lên đôi môi. Không phải là hôn, mà giống cấu xé hơn. Hết day cắn rồi mút mạnh, đến nỗi Chu Cẩm cảm tượng mặt mình muốn chui hết vào miệng hắn.
Hạo Hiên bực tức, hoả nộ trong người mỗi lúc một bùng phát. Chu Cẩm của hắn, lại có người muốn chia rẽ tình yêu của hắn. Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Đè ngã cậu xuống giường, Hạo Hiên lột áo ra, lao đến nghiến chặt cần cổ thanh manh, bàn tay cũng không rảnh rỗi bóp lung tung vú nhỏ. Chu Cẩm nhẫn nhịn nắm ga giường dưới thân, nghe gã đàn ông thở phì phò gọi kêu.
“Tiểu Cẩm à… Tiểu Cẩm… em yên tâm… anh sẽ cưới em…”
Nhưng tôi không muốn à. Chu Cẩm nhắm chặt mắt, run rẩy chịu đựng hắn nổi cơn điên. Còn nghĩ sẽ bị hắn banh rộng hai chân bắt tiếp nhận dục vọng. Bên ngoài có tiếng gõ cửa chen ngang hành động của hai người.
Vốn dĩ Hạo Hiên định bỏ qua, tiếp tục say mê vùi đầu vào cổ cậu nhưng tiếng gõ cửa dai dẳng không chịu dứt, buộc phải mời người ra cho bằng được. Chỉ nghe Hạo Hiên chửi thề một câu, Chu Cẩm lập tức cảm thấy sức nặng trên người biến mất.
Hắn đùng đùng ra mở cửa, nhìn quản gia gắt gỏng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Lão phu nhân cho gọi, thưa cậu chủ.” Quản gia tóc trắng, làm việc ở đây nhiều năm, bình tĩnh trả lời.
Gã đàn ông nhăn nhăn mày, quay trở lại vào trong dặn dò cậu vài thứ, sau đó theo quản gia xuống nhà.
Chu Cẩm co ro trốn vô góc giường, bần thần nhìn cánh cửa đóng lại. Nhìn vào đôi bàn tay vẫn chưa hết run, cậu hạ quyết tâm, cậu sẽ đi tìm Giai Ý, nhờ bà giúp mình thoát khỏi đây.