Phần 20
Uống xong chén thuốc sẫm màu, Chu Cẩm mặt mày nhăn nhó há miệng ngậm viên kẹo trong tay Hạo Hiên.
“Đến bao giờ mới ngừng đây, đắng quá.” Thậm chí còn đắng hơn lúc ban đầu, liều lượng ngày một tăng lên. Thuốc bồi bổ cũng chả uống nhiều như vậy.
“Hừm… phải cho đến khi trị dứt điểm mới được.” Hắn đặt cái chén lên bàn, phất tay cho người hầu mang xuống. Chu Cẩm nghi ngờ, cậu đâu bị bệnh gì, sao lại phải trị dứt điểm. Nhiều lần muốn hỏi, gã đàn ông chỉ niết lên má, bảo rằng phải ngoan ngoãn nghe lời, cậu liền im lặng quay mặt sang chỗ khác.
Mùi vị không dễ chịu, thuốc này cũng không mang lại quá nhiều sự khác biệt. Duy chỉ có đời sống tình dục với Hạo Hiên, nơi đó đặc biệt chảy nhiều nước. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng những lúc gã dùng sức đâm vào trong đều khiến cậu thực thỏa mãn. Rốt cuộc nó có công dụng gì? Chu Cẩm không biết, chỉ bắt đầu thấy lo sợ, vậy mà cậu nuốt thứ này vô bụng đã hơn hai tháng rồi.
Còn một tuần nữa là đến bữa tiệc mừng thọ, tuy được tổ chức ở một nơi sang trọng, nhưng trong nhà dần xuất hiện không khí hối hả nhộn nhịp. Người vô người ra đông như trẩy hội, có người hầu tất bật chuẩn bị, có khách quý đến ghé thăm lão phu nhân, quà tặng thường xuyên được gửi tới, phòng của bà chứa không nổi nữa, đành phải chất một tháp cao ngoài phòng khách.
Hạo Hiên cùng Chu Cẩm đứng từ lầu hai nhìn xuống, hắn ôm eo cậu, hỏi rằng có thích không, đến khi nào sinh nhật cậu sẽ còn làm hoành tráng hơn thế, Chu Cẩm chỉ lắc đầu, nói rằng mình không cần, sau đó đi vào phòng đóng cửa lại.
Che lồng ngực bức bối khó chịu, bữa nay cảm giác chóng mặt buồn nôn cứ âm ỉ trong người, thậm chí buồn ngủ kéo dài khiến cơ thể trở nên mệt mỏi. Chu Cẩm thà chịu đựng sự khó chịu này một mình, nói cho Hạo Hiên biết chỉ càng thêm phiền phức, không biết lúc đó hắn sẽ ầm ĩ như thế nào, có khi lại bắt cậu uống thêm một đống thứ đắng nghét dở tệ.
May sao mọi thứ vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng, nếu được cậu vẫn sẽ cố gắng ăn thêm, còn không sẽ lấy cớ trốn lên phòng.
Nhưng làm sao có thể che giấu mãi được, hắn ta kè kè bên cậu, đã sớm phát hiện ra tình trạng không ổn. Nam nhân mặt mũi u ám, túm lấy Chu Cẩm tức giận tra hỏi cho rõ ràng, liền quyết định mời bác sĩ tới xem thử.
Vị bác sĩ khám xong, bình tĩnh hướng hắn ta nói.
“Không có chuyện gì, nghỉ ngơi sẽ tốt thôi.” Ánh mắt liếc tới, Hạo Hiên lập tức đứng lên tiễn ông ta xuống nhà.
Cậu có chút không tin vào chuẩn đoán vừa rồi. Sự khó chịu kia không phải là ảo giác. Có vẻ hắn ta giống cậu. Ngay trong chiều hôm đó liền vội vã mang người tới bệnh viện kiểm tra.
“Mọi thứ đều ổn cả.” Vẫn là câu nói kia, Chu Cẩm cúi gằm mặt ngồi một bên, cảm nhận vị bác sĩ cứ mãi lén nhìn, điều này làm cậu thật xấu hổ. Cơ thể dị dạng cứ thế mà phơi bày ra trước nhiều người.
Gã đàn ông cầm tờ kết quả trên tay, mặc kệ đây là bệnh viện, không nói không rằng ôm chầm lấy cậu kịch liệt hôn môi.
“Tiểu Cẩm của anh, bảo bối ngoan lắm. Em yên tâm, sẽ không có gì xảy ra đâu.” Hạo Hiên kích động đến mặt mũi đỏ bừng, liên tục vuốt vê trấn an cậu. Chu Cẩm tưởng mình nhìn lầm, trong nỗi xấu hổ ngập tràn thấy được mắt hắn đỏ hoe.
Thái độ của Hạo Hiên trong thời gian này vốn đã mềm mỏng, nay lại càng dịu dàng yêu chiều, cậu không muốn uống thuốc nữa, hắn liền gật đầu đồng ý. Kèm theo đó là sự kiểm soát được đẩy lên mức tuyệt đối. Hắn dứt khoát mang công việc về nhà, dính lấy cậu 24/24. Chu Cẩm chưa có một giây phút nào được rời khỏi tầm mắt của hắn. Kể cả khi ngồi đan len với bà nội, gã đàn ông sẽ cầm theo máy tính, vừa làm việc vừa trông chừng.
Lão bà e hèm một tiếng, ngón tay nhăn nheo thoăn thoắt đan những sợi bông vào nhau.
“Hãy mặc thật nhiều áo ấm, cháu nên chú ý sức khỏe của mình hơn.”
Thiếu niên ngẩn người, bàn tay run rẩy vô thức đặt lên bụng bằng phẳng vuốt ve, bên tai là giọng nói êm ái của nữ phát thanh viên, thông báo nhiệt độ sẽ giảm trong một hai ngày nữa.
Tiệc mừng thọ cuối cùng cũng đã tới, vậy mà hôm nay còn lạnh hơn mọi khi, những bông tuyết trắng xóa rơi trên mặt đất ẩm ướt trơn trượt.
Khác biệt với nhiệt độ ngoài trời, bên trong lại ấm cúng vô cùng. Tiếng đàn violin du dương cất lên, như những giải lụa mềm mại quét vào tai người nghe, xoa dịu những cơ thể run rẩy vì lạnh.
Đại sảnh gắn đài phun nước, thiên thần được đúc bằng đá ngẩng đầu nhìn về phía đèn trùm thủy tinh lấp lánh ánh vàng, trông đặc biệt tinh xảo. Tiếp tân hai bên cúi chào đón tiếp quan khách. Quý ông quý bà sang trọng, nam thanh nữ tú khí chất ngời ngợi, mọi người khoác lên mình bộ lễ phục đắt đỏ, tất cả cười nói vui vẻ, tạo nên bầu không khí chỉ có ở trên phim, xinh đẹp nhưng không kém phần uy quyền, đích thực chính là môi trường của những kẻ săn mồi thực thụ.
Trương Hâm Dao mặc váy trắng thướt tha, khoác tay phụ thân đi tới chào hỏi lão phu nhân.
“Chúc bà sức khỏe dồi dào, an khang thịnh vượng.” Nữ nhân khuôn mặt lanh lợi, trong mắt như có ánh sao, khuôn mặt diễm lệ chôn trong lớp lông trắng mịn, quả thực chính là mỹ cảnh nhân gian.
Lão phu nhân thích lắm, nhận lấy hộp quà mà cô đưa tặng, không ngớt miệng khen ngợi.
“Anh Trương quả thực có cô con gái vừa ngoan vừa xinh đẹp.”
Trương Vượng cười khà khà, tự hào vỗ lên tay con gái cưng, bụng mỡ theo đó mà rung lắc không ngừng. Ông ta như sực nhớ ra điều gì đó, vội liếc ra cửa vẫy tay với nam nhân đang lau đi vết nước dính trên ống quần.
“Con trai, lại đây.”
Nam nhân tuấn tú bảnh bao, độ tuổi khoảng ngoài 20, bộ âu phục màu đen bao lấy cơ thể cao ráo cân đối của anh, khiến cho khí chất điềm đạm dịu dàng ngày thường nay trở nên nghiêm nghị trầm ổn.
Khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười, từ từ đi tới bên cạnh Trương Vượng, giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện lịch thiệp cúi đầu, hướng lão phu nhân chào hỏi.
“Lão phu nhân, chúc bà sinh nhật vui vẻ. Cháu bận sửa sang quần áo, Tử Văn đã thất lễ với bà rồi.”
Bà lão thật thích chàng trai trẻ này, cười cười vỗ lên cánh tay của Trương Tử Văn, mời cả nhà bọn họ đi vào trong.