Phần 24
Chu Cẩm dựa vào lòng Tử Văn, ngón tay vẽ vòng tròn lên khuôn ngực rắn chắc, khuôn mặt xinh đẹp buồn rười rượi, cậu không nói gì cả, chỉ lặng lẽ hưởng thụ sự ấm áp ôn nhu này.
Tử Văn vuốt ve làn da mịn màng, anh biết cậu đang lo lắng, liền vỗ lưng trấn an.
“Ổn thôi mà, ngày mai chúng ta sẽ đi đến nhà bạn anh, hắn có một căn nhà cách đây khá xa, cũng vắng vẻ nữa.”
Ánh mắt to tròn khẽ chớp, cậu ngước lên nhìn anh hỏi.
“Chúng ta cứ mãi trốn chui trốn lủi sao? Sẽ trốn đến bao giờ đây, kéo anh vào những chuyện như vậy, thực sự em không muốn.” Bọn bọ đã đi được ba ngày, di chuyển liên tục, có những nơi chỉ ở mấy tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Sức khỏe của cậu không ổn, ngủ li bì trên xe. Từng giây từng phút như rút cạn hy vọng của cậu. Chu Cẩm bây giờ đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi.
“Không sao đâu mà.” Đặt lên trán cậu một nụ hôn. Tử Văn tựa đầu vào đối phương, trong lòng rối như tơ vò.
Bố liên tục gọi đến, có vẻ gã ta đã đánh động đến người nhà anh. Không ngờ mọi chuyện lại khó khăn phức tạp như vậy, anh không dám chắc chạy thoát thành công, chỉ biết rằng nếu thất bại, Chu Cẩm là người thiệt thòi nhất.
Anh không sợ hắn làm gì mình, ít nhất là cái mạng này chắc chắn được bảo toàn, người nhà anh sẽ không để cho hắn ta manh động. Nhưng Chu Cẩm thì sao?
Để cậu ở lại không được mà đưa cậu đi cũng không xong. Tử Văn chưa bao giờ thấy bất lực như hiện tại. Nhục nhã trách bản thân ngu ngốc vô dụng, đồng thời cảm thấy lo sợ cho Chu Cẩm.
“Anh Tử Văn, cảm ơn, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, em rất vui vì gặp lại anh.” Thiếu niên hôn lên gò má nam nhân thầm nghĩ, như vậy là đã đủ rồi.
Tử Văn gục trên vai cậu, lặng lẽ siết chặt vòng tay.
“Anh xin lỗi.”
Hiện thực phũ phàng đập tan giấc mộng của hai người trẻ tuổi. Trong đêm tối ôm chặt lấy nhau, tuy bọn họ không nói ra, cũng không muốn thừa nhận, nhưng những gì sắp đến sẽ là một hồi ký ức không thể quên.
Hồi nhỏ khi Chu Cẩm ôm cái bụng đói meo ngồi trên chiếc giường tồi tàn xập xệ, cậu hay thường ngước lên nhìn bầu trời sao qua ô cửa sổ, bất chấp màn đêm tăm tối vẫn tỏa sáng rực rỡ, Chu Cẩm tưởng tượng mình sẽ giống như vậy, một ngày nào đó cậu sẽ sống một cuộc đời như ý nguyện.
Nhưng có những lúc các vì sao ấy sẽ bị màn đêm nuốt chửng.
Hạo Hiên dẫn theo đoàn người chặn cửa, bao vây hai con người đang ra sức che chở nhau. Gã đàn ông mặt mũi phờ phạc, râu ria lởm chởm, mắt thâm quầng trũng sâu vì thiếu ngủ nhiều ngày, điều đó không giảm đi uy thế hơn người, mà khiến hắn càng trở nên âm trầm nguy hiểm.
Chu Cẩm hoảng loạn chỉ biết túm chặt lấy Tử Văn, hàm răng lẩy bẩy đập vào nhau giương đôi mắt đỏ hoe nhìn đoàn người trước mặt. Tử Văn không chịu yếu thế, chắn lên phía trước cậu, giờ có nói gì cũng vô dụng, hai người bọn họ đều tự hiểu, họ chắc chắn không đấu lại Hạo Hiên.
Hạo Hiên biểu tình vô cảm, đi lên trước một bước dang hai tay hướng Chu Cẩm, giọng điệu không nóng không lạnh nói.
“Tiểu Cẩm, lại đây với anh.”
Chu Cẩm lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi tái mét hét lên.
“Không! Tôi không muốn, tôi sợ lắm, xin anh buông tha tôi!”
Hạo Hiên không có phản ứng gì, lông mày hắn giật giật, gằn từng chữ lặp lại yêu cầu.
“Anh bảo, lại đây với anh.”
Cậu thoát ra khỏi vòng tay Tử Văn, sợ hãi lùi về phía sau, lý trí mách bảo phải tránh xa gã điên kia, đồng thời bản năng cơ thể không tự chủ tách ra khỏi Tử Văn, giờ đây đầu óc trống rỗng, tay chân bủn rủn không còn chút sức chống đỡ nào.
Tử Văn kéo Chu Cẩm xanh mét như tàu lá chuối lại, nhìn chằm chằm Hạo Hiên nói.
“Nếu có muốn đánh muốn đập thì cứ trút vào tôi đây này, đừng đụng vào Tiểu Cẩm, em ấy không chịu nổi, tất cả là lỗi do tôi.”
“Không mà… Làm ơn tha cho anh ấy, anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần thả anh Tử Văn ra, làm ơn…” Chu Cẩm rơi nước mắt nhìn sườn mặt nghiêm nghị của Tử Văn, quay ra cầu xin gã đàn ông, trái tim như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Hạo Hiên nhìn hai người tình thương mến thương, gân xanh nổi đầy trán, hắn cười khẩy một cái rồi phất tay.
“Lũ ngu ngốc, yên tâm, hai người đều sẽ nhận đủ.”
Ngay lập tức thuộc hạ chạy đến tách hai người, Tử Văn vùng vẫy gào thét, trơ mắt nhìn Chu Cẩm bị Hạo Hiên tát ngã sõng soài ra đất.
“Tiểu Cẩm! Tiểu Cẩm! Tên hèn hạ, sao mày nỡ làm như vậy!?”
Cơn đau rát như ngọn lửa lan bùng trên bãi cỏ, âm ỉ nhức đến tận óc. Mấy ngày nay di chuyển liên tục không kịp nghỉ ngơi, Chu Cẩm bị cái tát này đánh cho mơ màng muốn ngất đi, khoang miệng nếm được mùi máu tanh, bên má rất nhanh đã đỏ ửng sưng vù, cậu đau đớn ôm mặt, liền cảm nhận vòng tay quen thuộc.
Hắn ôm chặt cậu cứng ngắc, vòng tay cường tráng như muốn ép thân hình nhỏ bé hòa làm một, Hạo Hiên bưng mặt cậu, hôn hít tới tấp khắp nơi, từ trán, mi mắt, má, cái mũi cho đến đôi môi, không thiếu một thứ gì, mới giây trước còn sát khí đùng đùng, giây sau đã hèn mọn bày tỏ nỗi nhớ thương.
“Tiểu Cẩm của anh, ông xã thật nhớ em, không có em bên cạnh, không một đêm nào anh được yên giấc. Tiểu Cẩm xem, ông xã khổ sở như thế nào, lúc nào cũng lo em chịu khổ chịu lạnh. Để anh kiểm tra, xem người em có bị cái gì không?”
Xé rách quần áo trên người cậu, luồn vào trong sờ nắn lung tung. Chu Cẩm nhục nhã cố gắng ngăn hành động của Hạo Hiên lại, hãi hùng lắc đầu cầu xin.
“Đừng mà! Dừng lại đi mà!” Đừng là hắn muốn là cái đó ở đây. Không được, cậu không muốn, hắn định dùng cách này trừng phạt cậu sao?
Tử Văn đỏ mắt bị đè chặt dưới đất, bất lực nhìn cảnh tượng kinh tởm trước mắt, thiếu niên khóc lóc giãy giụa, bị gã đàn ông lột sạch quần áo, thân hình trắng nõn xinh đẹp cứ như vậy mà lộ ra trước bao nhiêu người.
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má nam nhân, Tử Văn gào lên một tiếng thê lương, căm hận nhìn Hạo Hiên cởi thắt lưng.
“Đừng đối xử với em ấy như vậy, coi như tôi cầu xin anh, tha cho em ấy đi!”
Hạo Hiên ngẩng đầu, hờ hững khinh thường liếc Tử Văn một cái, phất tay ra lệnh cho đám thuộc hạ.
“Dám đụng đến người của tao, tất nhiên mày cũng không thoát.”
Ngay lập tức từng cú đấm thi nhau giáng xuống người Tử Văn, ra tay rất tàn độc, toàn nhắm vào điểm yếu mà đánh, anh co quắp ôm đầu, cắn răng chịu đựng tra tấn khốc liệt này, thống khổ nghe thấy tiếng la thảm thiết của Chu Cẩm, là cậu đang xin tha cho anh, nức nở tuyệt vọng.
Hạo Hiên không mảy may động lòng, bế Chu Cẩm trần truồng tới trước Tử Văn bị đánh đập đến mặt mũi biến dạng, lạnh lùng nói.
“Dựng nó lên cho tao, tao muốn cho nó xem một màn trình diễn đặc sắc.” Giọng điệu hứng thú xen lẫn chút mỉa mai, chính là con dao sắc nhọn đục khoét tâm can hai người.
Đám người đem Tử Văn cột chặt trên ghế rồi bịt kín miệng, sau đó cầm gậy liên tục đập vào đùi của anh, bọn họ tự biết đây là thiếu gia Trương thị, chỉ có thể dạy dỗ, không thể đánh chết.
Bên này Chu Cẩm không khá hơn là bao, hậu huyệt hiếm khi bị đụng đến giờ đây bị Hạo Hiên chọc ngoáy, không biết nặng nhẹ cứ thế đâm cả ba ngón tay vào trong. Cậu đau đến mặt mũi tím tái, chỉ biết cầu xin trong tuyệt vọng.
“Đau quá, xin anh, tôi không muốn!”
Hắn ta thật tức điên, cái tát kia vẫn chưa đủ để hắn hả giận, chỉ có dùng cách này mới phát tiết được phẫn nộ trong người.
“Xin xỏ, lúc nào cũng xin xỏ, vậy thì sao còn chạy trốn. Chu Cẩm, em nên tự cảm thấy mình may mắn, nếu như không có đứa bé trong bụng, anh đã đánh chết em từ lâu rồi.”
Hạo Hiên đã rất nhân từ, nhốt cậu một chỗ hắn dư sức làm chỉ là hắn không muốn thấy cậu suốt ngày nhàm chán ủ rũ. Kế hoạch được hắn vạch ra từ lâu, đứa con này chào đời, hắn sẽ ngay lập tức cùng Chu Cẩm tổ chức hôn lễ, chân chính làm một cặp vợ chồng cùng nhau sống suốt đời. Nhưng hết lần này tới lần khác cậu ngang bướng cố tình sai phạm. Vậy hôm nay làm một trận lớn đi, để cho cậu biết Hạo Hiên hắn là ai, để cho cậu biết bổn phận của mình là gì.
Hậu huyệt còn chưa được khuyếch trương cẩn thận, Hạo Hiên đã đem dương vật kê trước cửa huyệt, hắn không nhịn được nữa, hắn phải trừng phạt cậu ngay bây giờ.
“Không! Tôi đau quá! Anh giết tôi đi! Tôi cầu xin anh!” Chu Cẩm bị hiếp giữa bao nhiêu người, đặc biệt còn trước mặt người cậu yêu. Làm sao tâm lý yếu ớt có thể chịu nổi? Nước mắt giàn giụa thấm ướt gương mặt trắng bệch, nhìn tới người nam nhân đang bị đánh đến máu me đầy người kia, Chu Cẩm tuyệt vọng hét lên.
“Anh đừng nhìn! Anh đừng nhìn mà!” Xin đừng nhìn cậu với ánh mắt đau thương ấy, cậu không xứng, cậu cảm thấy mình thật dơ, như kỹ nữ không có chút tự trọng bị đàn ông tùy ý chơi đùa. Tử Văn không đáng phải nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn như vậy.
Hạo Hiên giật tóc cậu, nghiến răng nghiến lợi căm phẫn nhìn Tử Văn nói.
“Phải nhìn, phải căng mắt ra mà nhìn cho rõ tao chơi em ấy thế nào. Dám bỏ chồng đi ngoại tình sẽ phải nhận kết cục thích đáng!”
Ngay lập tức côn thịt dữ tợn không kiêng nể gì xông phá đường đi nhỏ bé, vạch ra những nếp uốn đâm lút cán vào trong. Nơi này vốn không thích hợp làm tình, thịt non chịu không nổi sức ép liền rách toạc, máu tươi tứa ra nhuốm đỏ cả da thịt trắng nõn.
Cả căn nhà chìm trong tiếng hét đau đớn bi ai. Tử Văn rơi nước mắt, những cơn đau buốt từ đùi dường như biến mất, chỉ còn lại linh hồn dần hóa thành tro tàn.
Cơ thể như con thuyền đung đưa giữa cơn sóng hung tợn, phó mặc gã đàn ông điều khiển chơi đùa. Hắn ta tức giận vung tay đánh vào mông cậu, ánh mắt nhiễm đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm da thịt dần đỏ lên, miệng liên tục mắng chửi.
“Đĩ điếm dâm loạn còn đang mang thai, vậy mà dám chạy đi theo người đàn ông khác, thèm được chịch lắm sao? Phải chơi chết em, phải chơi chết cái đồ lăng loàn nhà em!”
“Nhận lấy này, nhận lấy này đồ điếm!” Mỗi câu nói là một lần thúc mạnh. Lỗ nhỏ đánh thương đã rách toạc ra rồi.
Chu Cẩm ánh mắt ngây dại, bất động nằm yên không nhúc nhích, khuôn mặt cậu trắng bệch, đôi môi tái nhợt khô nứt, cậu rất muốn ngất đi, rất muốn quên đau đớn trên người, nhưng không thể.
Hạo Hiên nắm tóc Chu Cẩm, hướng về phía Tử Văn ngất đi từ bao giờ, thân dưới vẫn không ngừng lại, đem lỗ nhỏ chơi đến huyết nhục mơ hồ, điên loạn hét to.
“Nói! Ai đang chịch em? Mau nói!”
“Đánh mạnh nữa lên!”
Chu Cẩm không nghĩ được gì nữa, nhưng tiếng gã ra lệnh kéo lại chút ý thức còn sót lại, cậu oà khóc vội vã trả lời.
“Là ông xã chịch em…”
Tiếng đánh cùng với tiếng khóc hòa vào nhau, những số phận đáng thương chịu chết dưới tay của Hạo Hiên.
Chu Cẩm tự dưng không khóc nữa, bình tĩnh đến lạ kỳ nhìn Tử Văn phía trước, giọng vẫn còn chút nghèn nghẹn nói với hắn ta.
“Ông xã… Em biết lỗi rồi, em không dám chạy nữa… Em sẽ ngoan ngoãn ở cạnh anh, sinh con đẻ cái, làm một người vợ yêu thương chồng… a… Em không dám nữa… Cũng không mong anh dừng lại… Chỉ xin hãy nhẹ tay…” Cậu buông bỏ rồi, hoàn toàn buông bỏ mọi thứ, chấp nhận số phận đã an bài.
Cậu không thể thoát, Tử Văn không thể giúp cậu, vậy thì ôm ấp hy vọng làm gì. Đến giờ phút này cậu không cần gì hết, chung sống với Hạo Hiên cũng được, đẻ con cho hắn cũng không sao, cậu chỉ cần Tử Văn được thả ra. Anh ấy sắp không xong rồi.
Lần đầu tiên Chu Cẩm dùng giọng điệu này nói với hắn, quả nhiên đã kiềm chế được gã đàn ông đang ra sức sát phạt. Cơn giận cùng với sự sung sướng nơi hạ bộ truyền khắp toàn thân, khiến cho hắn thở hổn hển, lại vung tay đánh lên bờ mông đỏ như trái đào, ngón tay quét lấy máu tươi dính bên đùi, biến thái ngậm trong miệng thưởng thức.
“Quăng hắn ra ngoài. Các người cũng đi ra đi.”
Sau đó Chu Cẩm ngất xỉu được mang tới bệnh viện. Chính thức trải qua cuộc sống cầm tù, ngày ngày đối mặt với bốn bức tường, không rời khỏi phòng nửa bước.
Tử Văn thương tích đầy mình, hai xương đùi bị gãy, được Trương gia mang đi nước ngoài chữa trị, từ đó không bao giờ trở về nữa.
Mặc dù Tử Văn đi biệt tăm mấy ngày rồi được tìm thấy trước cổng nhà, nhưng Trương Vượng biết thủ phạm là ai. Ông xót con trai cũng rất tức giận Hạo Hiên, nhưng hắn ta nắm trong tay chứng cứ ông tham nhũng, một phần là do con trai ông cướp người của hắn. Đành phải nhẫn nhịn cho qua chuyện, trong lòng lại ngấm ngầm khắc sâu mối thù này.
Quãng thời gian sau đó Chu Cẩm không nhớ gì cả, lúc nào cũng mơ mơ màng màng đợi gã đàn ông đi làm về yêu thương. Nhiều lúc hoảng sợ vô cớ, hắn liền mời bác sĩ tâm lý giúp cậu trị liệu. Đúng như lời đã hứa, cậu trở thành vợ nhỏ ngoan ngoãn của Hạo Hiên, nuôi dưỡng thai nhi trong bụng lớn dần.
Mùa hè nóng bức khó chịu, Chu Cẩm 18 tuổi, nằm trên bàn mổ thành công hạ sinh đứa con đầu lòng.