Phần 7
Em!
Tôi gặp em khi tôi đang phải học lại môn triết học do cả 2 lần thi đi và thi lại đều không qua nghiễm nhiên tôi có trong cái danh sách phải học lại môn này. Đăng ký học cùng khóa dưới mình 1 khóa. Các buổi học trôi đi bằng những giấc ngủ nhẹ nhàng nơi cuối lớp cho đến khi chuông reo thì điểm danh và về.
Một buổi học như thế tôi tỉnh dậy giữa chừng vì có thằng bạn cùng học cùng lay dậy bảo:
“Dậy! Kiểm tra giữa kỳ”.
Nó dúi cho tôi tờ giấy và cái bút của tôi nhưng lại đang lăn lóc tận bên chỗ nó. Tôi uể oải vươn vai:
“Kiểm tra ah! Có phao chưa! Không lại chết đuối thì lại ốm”.
Có tiếng cười khúc khích bên cạnh tuy rất nhỏ vì có cảm giác người cười đã bụm miệng lại để cười nhưng tôi vẫn nhận ra. Quay sang tôi nhìn thấy em, một khuôn mặt đang đỏ ửng vì thấy tôi nhìn sang, cặp kính cận trên mắt, mái tóc chỉ dài qua gáy 1 tí chiếc mũi dọc dừa và cái miệng thì nhỏ xíu! Tôi nheo mắt rồi quay sang thằng bạn nói giọng trêu trêu:
“Tao tưởng mỗi tao với mày xuống cuối lớp ngủ hóa ra cũng có đồng nghiệp kìa”.
Thằng bạn chưa kịp cười thì tôi đã nghe thấy giọng nói đầy chất thép vọng sang:
“Ấy nói ai đấy, ai là đồng nghiệp của ấy! Tớ đi muộn mới phải xuống đây chứ không phải là như ấy đâu nhé! Đừng suy bụng ta ra bụng người”.
Tôi tròn mắt vì ở cái trường kỹ thuật này thì 100 thằng con zai mới có gần 10 đứa con gái nên bọn nó nhát lắm thế mà con bé này chả sợ gì mình cả, mà nghe cái giọng nó thì bôn – sê – vích(tức là sống theo kiểu nguyên tắc và cổ hủ) thế là tôi cũng phải xuống nước:
“Thì tớ nói thế thôi không phải thì thôi sao ấy dữ thế! Trêu một tí cho tỉnh ngủ thôi mà! Mà có người cười mình trước thì phải”.
Em đỏ mặt định chống chế thì thầy giáo bắt đầu ghi đề bài kiểm tra lên bảng. Tôi thấy em rút kính ra lau mấy lần rồi nhìn lên nhưng chẳng viết được chữ nào liền đoán ra ngay là không nhìn rõ chữ. Tôi bèn bảo:
“Ấy ghi đi tớ đọc cho!” Rồi tôi đọc các câu của đề kiểm tra tuy nhiên có câu cuối cùng tôi lại bịa ra 1 câu khác chứ không đọc đúng vì nhìn em Bôn sê vích qua muốn trêu một tí.
Nhưng rồi mài quay bài với thằng bạn nên quên khuấy là phải nhắc em chỉnh lại câu đấy cho đến tận khi nộp bài tôi mới nhớ ra quay sang định nhắc thì em đã mang lên nộp bài và ngồi luôn lên phía trên với mấy đứa con gái khác. Tôi cũng chẳng để tâm đến em nữa và cũng quên luôn nếu không có hôm thầy giáo trả bài kiểm tra.
Tôi hí hửng với con 6(điểm trên 5 là được thi chính thức nếu không sẽ lọt thẳng vào vòng thi lại) thì em đã đứng bên tôi từ bao giờ, khuôn mặt sát thủ nhìn tôi và gào lên đồng thời ném bài kiểm tra vào mặt:
“Tớ không ngờ ấy là kẻ như thế! Con trai mà tiểu nhân, nhỏ mọn như thế ah! Thế thì làm thằng con trai làm gì cho nó nhục ra…” Và rất nhiều nữa tôi luống cuống cầm tờ kiểm tra trong ánh mắt của bao nhiêu người đang nhìn vào, 5 điểm tuy làm hết cả 2 câu và tôi chợt nhớ ra là lỗi tại ai.
Tôi xanh mét mặt nhìn lên, mặt em đang đỏ ửng lên và tôi thấy mắt em ậng nước chỉ chực trào ra. Rồi dường như không chịu được em chạy em chạy thật nhanh ra giảng đường bờ vai vừa rung lên vừa chạy. Không chờ ai bảo tôi vội vàng gạt đám đông đuổi theo em, mãi rồi cũng đuổi kịp em, em đứng ở cuối hàng lang của tòa nhà, 1 nơi vắng vẻ, bờ vai em rung lên theo từng tiếng nấc.
Tôi đến bên cạnh chờ em bớt khóc tôi mới giải trình, rằng tôi là thằng học lại chứ không phải học chung giảng đường(1 giảng được có 4 đến 5 lớp học cùng) và tôi không cố y, tại ấy cười tớ rồi quát tớ nên tớ trêu 1 tí định lúc sau sẽ sửa lại nhưng vì tớ học lại nên mải quay bài để cho qua môn này cho xong đi nên tớ quên mất.
Sau một hồi giải thích cuối cùng em cũng đã nín quay sang lúc này tôi mới có cơ hội được ngắm kỹ em, em có khuôn mặt rất xinh và ngây thơ khuôn mặt em tuy nhỏ nhưng hai má lại bầu bĩnh nhìn rất đáng yêu, em chỉ cao có 1m56 là cùng ngực em bình thường nếu không muốn nói là nhỏ tuy nhiên em lại có vòng 2 rất thon thả nên rất tôn dáng tuy vòng 1 và vòng 3 không được chuẩn. Cái trán hơi nhô lên và cái mũi thẳng rất đẹp. Có thể nói ở trường tôi như thế cũng được liệt vào dạng hoa khôi rồi.
Em nhẹ nhàng nói với tôi:
“Nếu đúng anh cho em xem thẻ”.
Thấy em xưng anh với mình tôi tự dưng thấy mình lớn hẳn thấy mình đàn ông hơn và cảm thấy mình làm thế thật là nhỏ mọn. Tôi rút cái thẻ ra đưa em! Em nhìn kỹ rồi trả lại cho tôi! Em nói:
“Thôi bỏ qua mọi chuyện! Em không muốn nhắc lại nữa, từ nay anh nên chăm chú học và đừng làm thế với ai nữa! Sao cho xứng với cái tên trong thẻ của anh! Chào anh” Rồi em lạnh lung quay đi tôi nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn mềm mại ấy cho đến khi em bước vào lớp.
Từ đấy tôi bắt đầu dành nhiều thời gian tìm hiểu em hơn, em là lớp trưởng của 1 lớp trong giảng đường, em là là thành viên trong ban chấp hành chi đoàn trường, em là 1 cây văn nghệ xuất chúng với giọng hát trong trẻo, khả năng điều hành tốt, và thêm nữa là em có rất nhiều cây si xung quanh tôi biết được điều này khi tôi gia nhập hàng ngũ cây si.
Em ở trọ 1 khu trọ khá là sạch sẽ và độc lập, an ninh cũng rất tốt, em ở với 1 người bạn nữa. Do gia nhập đội ngũ những người tán tỉnh em nên tôi cũng đến chơi 1 vài lần và biết được điều đấy. Đối thủ của tôi thì nhiều lắm, tôi thì xe đạp cà tàng(bố tôi bảo ngày xưa tao khổ gấp ngàn lần mày mà vẫn học nên người thế nên là 5 năm đại học mày chỉ đi xe đạp thôi dù điều kiện có thừa mua xe máy cho tôi) trong đám người đến tán em, có kẻ FX, có kẻ wave thái, rồi dream thái đủ cả chả thiếu xe gì, có kẻ ngày nào cũng có quà, có hoa. Còn tôi tôi chẳng có gì tôi chỉ có ít sách vở học còn lại từ khóa trên cho em, chỉ có tài ăn nói làm em cười, có vốn hiểu biết về cái phố phường, đường xá hà nội.
Nhiều hôm đến nhà chơi tôi thấy em mặc váy, những chiếc váy bằng vải mềm má em hồng lên bên cái cái bếp dầu(sv ngày ấy chủ yếu đun bếp dầu) miệng em khe khẽ hát cái ngực nho nhỏ phập phồng theo từng lời hát, tôi chi biết đứng ngoài cửa nhìn em mà cảm giác ấm áp lạ thường, không khao khát thỏa mãn, không vồ vập, không sở hữu, mà chỉ muốn được ôm nhẹ vào lòng hôn lên mái tóc ấy vuốt ve nó. Muốn được che chở cho em, được san sẻ bữa cơm với em. Và dù có đôi lần tôi nhìn thấy dưới cái váy ấy là một chiếc quần lót trắng ôm gọn lấy 2 cái múi bưởi tròn căng nhưng nhỏ xíu, lòng tôi cũng không hề vẩn đục. Tôi chỉ thấy hơi nóng người lên rồi lại bình thản cười hạnh phúc nhìn em.
Và đến lúc này đây khi chuẩn bị điện thoại cho em để hỏi thăm em bao giờ lên HN tôi vẫn chỉ là 1 cây si trong vô vàn những cây si khác đang muốn có em.
Tiếng chuông nhà em đổ dài, đến tiếng thứ tư thì có một giọng trung niên nghiệm nghị(bố em)vang lên “alo”.
Tôi hít sâu vào lồng ngực nói vài câu chào hỏi rồi xin phép được gặp em. Khi chiếc alo được bỏ xuống để bố em đi gọi em tôi mới thở hắt ra được, ông cụ nhà em Bôn chả kém gì em nên phải hết sức cẩn thận và giả nai tốt may ra mới chiếm được cảm tình. Giọng nói trong trẻo vang lên trong máy:
“Alo ai đấy ạ!”
Tôi cười và nói “Anh đây! Anh H đây bao giờ thì em lên hà nội thế”.
Nghe thấy giọng tôi em liền chuyển sang cái giọng tinh nghịch:
“Em á! Em không lên nữa đâu ở nhà bố mẹ kiếm chồng cho rồi!”
Tôi liền đáp ngay:
“Ớ thế bố mẹ em lên gặp bố mẹ anh xin em về nhà anh rồi ah! Sao anh không biết nhỉ chắc bố mẹ anh muốn làm anh bất ngờ! Tệ quá phải đi hỏi mới được” rồi tôi giả bộ gọi mẹ tôi mặc dù chả có ma nào ở nhà. Giọng em hốt hoảng:
“Này này! Đùa hay thật đấy! Ngày mai em mới lên cơ!” Tôi cười hì hì rồi nói “Anh hỏi thế để mai anh đón cái balo của em ấy mà! Còn em nếu có đi nhờ cái balo cũng được không sao anh không cấm”.
Tiếng em cười giòn tan trong máy:
“Anh khôn nhỉ! Thế để em hỏi xem cái balo của em nó có quen biết anh không nhé!”
Tôi bảo “Em hỏi làm gì cái balo nó lúc nào mà chẳng im lặng, mà im lặng là đồng ý đấy em cứ thử hỏi mà xem”.
Em lại cười và nói:
“Anh dẻo mỏ quá nhỉ! Chịu anh rồi đấy! Nhưng ngày mai em không cần anh đón đâu mai em tự đi xe bus về không lạc đâu mà lo”.
Nghe thế là tôi tìm mọi cách năn nỉ ỉ ôi, dọa nạt đủ kiểu cuối cùng em cũng đồng ý để tôi đón và tôi thầm sung sướng trong lòng nói chuyện thêm dăm ba câu chuyện nữa rồi cúp máy và chào em.
Đang mỉm cười đắc chí thì vô tình nhìn lên cuốn lịch treo tường thấy còn hơn 10 ngày nữa là valentine đến rồi, thầm nghĩ mình phải đẩy nhanh chiến dịch để đến ngày ấy còn có thể tỏ tình với em được. Từ giờ phải thân thiết với em hơn mức bình thường một chút không thể bỏ lỡ ngày này được.
Sáng sớm căn giờ xe em chạy là 6h sáng tầm 8h tôi đã có mặt ở bến xe Gia Lâm, đạp con chiến mã cà tàng gần 20km sang Gia Lâm khiến tôi mệt bở hơi tai nhưng cái niềm vui sướng được là kẻ đón em trong bao nhiêu kẻ ham muốn khác khiến tôi quên đi tất cả. Ngồi ngóng từng xe biển 14 đi vào tôi cứ mong sao đấy là xe em đi nhưng phải đến xe thứ 5 tôi mới thấy bàn tay nhỏ bé của em vẫy vẫy qua cửa xe.
Lòng rộn ràng tôi dựng con cào cào lại rồi chạy ra đón em! Đoàn khách đang chen dần xuống cửa xe, ai cũng đồ đạc lỉnh kỉnh, tiếng lơ xe quát khách xuống nhanh, rồi tiếng người gọi nhau đón nhau í ới tạo lên mớ âm thanh lộn xộn. Nhưng dường như tôi chẳng nghe thấy gì tôi chỉ chăm chú nhìn em, lúc em xuống em hất nhẹ mái tóc đã dài hơn trước tết 1 ít đôi má hơi hồng, cái trán dô lấm tấm mồ hôi, em mặc một cái áo phông màu hồng khoác áo khoác ngoài không cài khóa và đeo cái balô sau lưng.
Em đi giày thể thao và mặc 1 cái quần jean trông khá bụi, nhìn em toát lên vẻ năng động và rắn rỏi. Em nở 1 nụ cười chúm chím trên cái miệng nho nhỏ xinh xinh, hàm răng trắng ngần và kêu tôi “anh xe ôm đây rồi!”
Tôi mỉm cười và chạy ra đón em, bất chợt cái balo căng phồng của em va vào 1 túi đồ của người khác và em mất thăng bằng ngã về phía trước. Vừa lúc tôi chạy đến, tôi vội đưa lấy hai tay ra đỡ em nhưng khoảng cách không đủ và hơi cuống nên vô tình tôi đỡ trượt cái eo của em và trượt lên cái ngực căng phồng sau lớp áo phông. Vừa chạm vào tôi thấy như điện giật, người nóng bừng lên, một cảm giác mềm mại như bông chạm vào tay tôi, thằng cu khẽ dựng lên.
Tôi vội vàng chỉnh lại hai tay vào cái eo thon thả của em nâng em lên rồi kéo em vào lòng. Khuôn mặt em khẽ áp vào ngực tôi, tôi thấy 1 cảm giác lâng lâng khó tả. Em vội vàng đứng vững lại rồi đẩy tôi ra mặt đỏ rần rần, tôi thấy em xấu hổ vội nói ngay:
“Em không sao chứ!”
Rồi không chờ em nói tôi đỡ lấy cái balo của em đeo vào mình. Em nhìn tôi rất lạ một ánh mắt có gì đó cảm kích vừa có cái gì đó xúc động xen lẫn với xấu hổ. Bỗng nhiên thấy em hiền hậu lạ thường em đi theo tôi và leo lên cái xe.
Phải một lúc sau trên đường về em mới lấy lại cái vẻ hoạt bát ngày thường, em kể về những ngày tết, rồi em kể anh kia đến nhà chơi, anh này thì điện thoại, anh nữa thì gửi quà. Tôi nghe mà trong lòng dâng lên 1 niềm đố kỵ và ghen ghét chỉ muốn bảo “uhhh em theo các anh ấy đi! Sao phải khoe mãi” nhưng tôi nín lại chỉ ậm uhh rồi trả lời lơ đãng vài câu kiểu như “thế ah”, “hay nhỉ”, “sao nữa”. Em thấy tôi trả lời như thế mãi cũng chán chả nói gì nữa. Tôi cũng im lặng đạp xe về đến nhà em cho đồ vào nhà ngồi chơi 1 lúc rồi tôi cũng ra về!
Hôm đấy về xong tôi cũng giận em nên mấy hôm sau đi học tôi cũng không ghé qua lớp em chơi, cũng không thi thoảng buổi tối đến nhà em chơi! Tôi nghĩ chắc em chẳng thích gì tôi chẳng qua chỉ coi như bạn! Chắc em ấy thích những thằng đã lặn lội đến nhà em, những thằng không tiếc tiền buôn di động vào máy bàn với em, cả những thằng ngày tết tối cả khối tiền để chuyển hoa chuyển quà cho em. Tôi tự thấy cơ hội của mình chẳng có, tự dưng sao thấy em cao quá, chắc tôi không thể với tới được rồi. Trước đến giờ tình cảm của em chắc chỉ do tôi tự ảo tưởng ra mà thôi.
Cho đến ngày sát ngày valentine tôi vẫn chẳng có ý định tặng em cái gì cả, định chôn chặt trong lòng mối tình đơn phương. Nếu không có ngày hôm đấy…