Phần 6
Tối hôm đó tôi đi ăn buffet cùng gia đình mà lòng cứ đau đáu nghĩ về em. Chắc giờ này em đang ngủ rồi, vì cả đêm qua em em đã không ngủ. Ăn uống xong buổi tối tôi chạy xe qua nhà bạn trên thành phố vì hôm đó có tiệc chia tay một anh bạn PhD chuẩn bị sang Cali làm thầy giáo.
(Hội bạn Vn ở thành phố khá vui, du học sinh giao lưu với nhau không phân biệt tuổi tác, trình độ, trường… Đại Học có, Thạc Sĩ có, Tiến Sĩ có, mà đi làm cũng có, mọi người chơi với nhau rất thoải mái).
Gặp đám bạn tôi cũng vui vẻ chào hỏi. Mọi người cũng nhận ra hôm nay tôi vui vẻ lạ thường.
– Anh có gì vui à? – Thằng cu L, đang làm Kỹ Sư phần mềm hỏi tôi.
– Đâu, anh bình thường mà.
– Thật không? Thấy hay nhìn điện thoại, hay đang tán tỉnh em nào?
– À cũng có 1 em, nhưng cũng chưa có gì đâu – tôi cười.
Thằng em và hội bạn dĩ nhiên không tha cho tôi, bắt tôi kể chuyện.
À, nói chung có hẹn hò, hôm nay get lucky từ buổi sáng, mệt mỏi lắm – tôi trả lời, ra vẻ ngao ngán, nhưng thật ra là khoái chí – một kiểu humble bragging điển hình của con trai.
Cả bọn tròn mắt nhìn tôi.
– Get lucky từ buổi sáng luôn, kinh nhỉ – một anh trong nhóm bình luận.
– Em nào, tóc vàng à, có hình không cho anh em xem? – Anh PhD chen vào.
Tôi cho mọi người xem mấy ảnh của em mà tôi chụp sau lưng. Ai cũng trầm trồ ghen tị.
Tôi nhớ ra mình chưa connect với em qua gì cả, trừ sdt. Lên Instagram tìm tên em, mà mãi không nhớ họ em đánh vần như thế nào (họ Đức khó nhớ quá). Cuối cùng chợt nhớ ra mình có lấy một danh thiếp của em, tôi lục ví ra, may quá, tên đầy đủ đây rồi, mà danh thiếp còn bị ướt 1 góc do chúng tôi làm đổ rượu lên, nhìn lại thật mắc cười. Tôi gửi yêu cầu follow em trên Instagram.
Được 1 lúc thì phải đi mua thêm rượu, tôi vừa đi, vừa nghĩ đến em, liền lấy điện thoại ra nhắn.
– Em dậy chưa? Nhớ uống nước thật nhiều vào cho tỉnh táo và tìm gì ăn nhé!
Khoảng gần 10h tôi, tôi thấy em nhận lời follow trên Instagram, không quên gửi lại lời follow tôi, có lẽ em vừa thức, tuy nhiên không hề hồi âm cho tôi tin nhắn kia. Buổi tiệc diễn ra và kết thúc mà không có một tin nhắn nào từ em.
Cuộc sống cứ vậy mà diễn ra, tuần đó trôi qua mà tôi suy nghĩ rất nhiều, có thể người đọc sẽ xem đây là câu chuyện bình thường ở Mỹ nhưng phải sống, phải trải nghiệm, phải nhìn và những gì tôi trải qua thì mới thấy nó hay, lạ, và cuốn hút như thế nào. Chẳng phải ngồi nhâm nhi với ly rượu trên tay, ngắm cô gái tóc vàng mình vừa gặp chầm chậm thay đồ trong căn phòng nhỏ đầy khói thuốc vape trên nền nhạc nhẹ nhàng là một điều ta chỉ thấy trên phim sao? Vậy mà tôi đã trải qua mà không hề dự đoán trước.
Tôi càng suy nghĩ, thì càng tò mò về em. Đến một lúc, tôi bất chợt google tên em, và thật ngạc nhiên, có rất nhiều kết quả trên google, mà đúng là em chứ không ai khác.
Đầu tiên là Linkedin của em. Một sự bất ngờ nho nhỏ, Linkedin profile của em rất hệ thống, rõ ràng, từ những thành tựu em dành được từ cấp 3, những việc làm thêm, đến học bổng em dành được từ đại học, đến việc em làm ở nhà xuất bản của trường M (the M Press). Tất cả trình bày rõ ràng, có tóm tắt, có hình ảnh, rất chuyên nghiệp và đầy đủ. Linkedin của môt cô bé học chưa xong đại học mà còn dài hơn 1 đứa học Masters như tôi, và rất bắt mắt, chuyên nghiệp, ai nhìn vào cũng biết là cô bé này rất giỏi. Hình ảnh cô bé say xỉn dường như không ai có thể tưởng tượng được.
Tiếp đến là những tin về, có những tờ báo nhỏ, có Washington Post, có New York Times. Cô bé đến từ một gia đình nghèo ở K giành được học bổng đến W nhờ vào những bài viết của mình, và quyết tâm thay đổi hệ thống giáo dục ở K. Đọc thì đúng là em rồi, có hình ảnh ở đó, có tên em ở đó. Sao lại khác với em mà tôi biết thế nhỉ? Càng làm tôi ấn tượng và tò mò hơn.
Cuối cùng là blog của em trên các trang của học sinh, sinh viên. Em viết về cuộc sống của mình, những gì em đã kể với tôi, những khó khăn em trải qua khi lớn lên trong một gia đình bảo thủ. Những nỗi sợ, những cảm xúc bất lực, và đấu tranh của em để những học sinh ở những bang nghèo như em có nhiều cơ hội hơn. Tôi ấn tượng nhất là bài “Tôi chỉ viết bằng bút” – tôi chỉ viết bằng bút. Bài blog nói về khó khăn của em khi hòa nhập cuộc sống ở W, khi bị bạn chê cười vì hoàn cảnh, quá khứ, và những phát biểu của mình, về những giáo sư cố giúp em hòa nhập, và khẳng định mình sẽ không dừng bút, sẽ liên tục viết. Một đoạn blog của em mà tôi rất thích như sau:
“… Và giờ tôi đã trở lại, và tôi từ chối để những lời nói nhỏ nhặt của những con người không biết những đau khổ tôi đã trải qua để đến đây – những người không thể làm tổn thương tôi hơn gia đình tôi, làm im lặng tôi. Nơi này là không gian của tôi, và đây là những sự thật mà tôi sẽ đứng ra để kể dù các người có thích hay không. Nếu tôi muốn viết để kể ra sự thật về những trải nghiệm của mình, tôi sẽ viết…”
…
Tôi lấy điện thoại ra nhắn cho em.
– Tuần này em rảnh không? Mình có thể nói chuyện tiếp về chủ nghĩa cộng sản chứ?
Và cũng không một hồi âm nào. Không bỏ cuộc, tôi like dạo hình em trên Instagram, những lần em đi chơi với bạn bè, hoặc những story về chính trị, và dĩ nhiên cũng không có hồi âm. Tôi cũng tiếp tục với cuộc sống của mình. Trong thời gian này, tôi xác định rõ ràng với Lenna, cô bạn Mỹ La Tinh mà tôi đang date, là chỉ nên làm bạn. Sex đối với tôi cũng ổn, nhưng không thể có cảm xúc như Abby được.
Lenna không vui vẻ lắm nhưng cuối cùng cũng đành ok. Tôi đi chơi với bạn bè, tâm sự cho đỡ suy nghĩ. Các cô bạn thân đều bảo rằng em chỉ xem tôi như 1 cuộc chạm mặt chóng vánh thôi, sẽ không có gì đâu, nhưng các cô cũng hiểu đó là cuộc chạm mặt đặc biệt, và để lại cho tôi nhiều ấn tượng. Một cô khuyên tôi rằng cứ tiếp tục cuộc sống, khi em “xuất hiện” lại, em sẽ gọi tôi, không thì, xem như là một trải nghiệm đẹp, không cần suy nghĩ làm gì.
Biết là vậy, nhưng không bỏ cuộc. Vì biết vẽ nên tôi sketch lại bức ảnh ngược sáng “again” mà em up trên Insta, và thật ngạc nhiên, em đã xóa ảnh đó ngay trước khi tôi vẽ xong. Tôi gửi em ảnh tôi vẽ qua Insta mà không nói gì.
“A is typing…”
…
Nhưng mãi cũng không có gì, tôi check lại thì em chỉ like bức ảnh đó thôi. Thất vọng.
Một lần khác, thấy em để story đang ở M, mà tôi đang ở trong thành phố, liền nhắn em:
– Getting home from work?
– Yes – lần đầu tiên em trả lời tin nhắn của tôi.
– Need a ride? – Em cần quá giang không?
– Thanks but I’m fine, em chỉ muốn về dành chút thời gian cho riêng mình.
– Ok.
Cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, tuần thứ hai sau khi gặp, vẫn không có chút tương tác nào. Một ngày buồn, ăn nhậu với bạn, tôi ngủ lại nhà cô bạn thân, vì ngủ ở sofa nên tôi phải cắm sạc điện thoại ở xa. Không hiểu sao có linh tính đêm đó sẽ có gì đặc biệt, nhưng vì say tôi cũng kệ, để điện thoại xa và nằm suy nghĩ, và trò chuyện với cô bạn (đang nằm trên giường) về em, về những suy nghĩ vẩn vơ.
3 giờ sáng, tôi bật dậy khỏi sofa và lấy điện thoại.
1 missed call. Abby. 1: 50AM.
Tôi muốn giết mình vì cái tội không để chuông điện thoại. Tôi gọi lại, không ai bắt máy, dĩ nhiên rồi. Tôi quay lại ngủ, tâm trạng rối bời không tả được. 10h sáng, vẫn không quên được, tôi nhắn em:
– Hôm qua em gọi nhầm ah?
Không một hồi âm trong ngày hôm đó, chắc là mọi chuyện chỉ đến đây thôi. Hai ngày sau, đang ngồi chơi PS4 hăng say thì điện thoại tôi rung.
– Em không phải đang trốn tránh anh đâu. Em chỉ bận và đang nghèo thôi haha.
Tôi chợt nhớ ra rằng, mình dường như quên đi những khó khăn mà sinh viên gặp phải. Đúng rồi, đâu phải em cũng như tôi, có thể đi lại, ăn uống thoải mái mà không phải lo lắng, suy nghĩ nhiều?
– Không sao đâu em, lần sau có gì thì trả lời anh, anh có cắn đâu? Im lặng như vậy sao anh biết ntn. Hơn nữa đừng lo vụ tiền bạc, có nhiều chỗ rẻ đi chơi mà.
– Chắc chắn rồi anh (em không có đang ở W, vì em vừa mới mua vé về nhà dịp Giáng Sinh này. Có ngày em còn không có đủ tiền train đi làm nữa, haha)
– Nếu em có cần anh đưa đón trong phạm vi quanh đây thì báo anh, nếu được anh đưa đi cho.
– Cảm ơn anh, luv.
– Không có gì, cứ cho anh biết.
Biết được em không ignore mình là tôi đã vui rồi. Suy cho cùng cuộc sống cũng phải có những lúc có nhiều cảm xúc, có mong mỏi, tò mò, đợi chờ, thì mới có chút thú vị. Tuần này bạn bè tôi từ Canada đến thăm, thầm muốn em tham gia nên sau đó tôi nhắn hỏi em có rảnh không, thì dĩ nhiên lại không có một hồi âm nào. Nhắn tin thứ hai, tôi nói rõ là em đi tiền bạc anh lo cho. Vẫn không hồi âm.
Cô bạn và chồng đến thăm tôi rất vui, và cũng lắng nghe câu chuyện tầm phào của tôi. Những xúc cảm, suy nghĩ vẩn vơ tuổi 2x này chắc hẳn không hứng thú mấy với cặp đôi đã lập gia đình, vậy mà họ vẫn nhiệt tình tư vấn, khuyên nhủ, và không quên mời tôi ăn uống, cho quên đi những chuyện không đâu. Chúng tôi ăn uống khắp thành phố, đi cả bar ở trường M mà em đang đi làm.
Cuối tuần tôi rủ thêm bạn bè, cô bạn thân E mà tôi ngủ lại nhà hôm nọ, đi xuống thành phố P chơi, cách chỗ chúng tôi 1: 30 chạy xe. Hôm đó tôi chạy xe cả quãng đường, chúng tôi vui chơi tại thành phố, rồi lái xe xuống bãi đá, ăn tôm hùm, chụp hình, và vui đùa trên bãi biển. Một ngày mùa hè đáng nhớ, đi lại với bạn bè làm đầu óc tôi thanh thản và thoải mái hơn.
Tối hôm đó, chúng tôi tranh cãi về chỗ ăn uống, vừa ăn ở biển, chồng bạn tôi muốn về ăn món gà đặc sản ở 1 thành phố khác, cách chỗ tôi 45 phút lái xe. Lái xe cả ngày khiến tôi mệt mỏi, tôi gợi ý là mình có thể về, để các bạn đi ăn xa. Cô bạn thân đánh anh chồng, ăn gà lúc nào chả được, đi ăn gần với bạn chứ, mấy tháng mới gặp mà. Anh chồng cười đành phải chiều vợ, họ hỏi tôi ăn ở đâu. Trong đầu tôi, dĩ nhiên chỉ có một chỗ, là cái town ở kế bên nhà.
– Ăn ở W nhé, có 1 quán sushi rất ngon.
– Dĩ nhiên rồi – các bạn Canada, bao gồm bạn tôi, chồng của cô ấy và 1 cô bạn nữa, cùng cười.
Chạy xe về 2 tiếng đồng hồ, chúng tôi đậu xe ở W và đi bộ về quán Sushi, tôi cố tình đậu ở ngay quán Starbucks.
Chữ Starbucks này và chữ ở tiệm thuốc đối diện đều bằng vàng đó – tôi chỉ.
Biết rồi, nãy có nghe kể rồi mà – các bạn cười.
Chúng tôi đi bộ dọc theo con phố trung tâm, con phố điển hình của nhà giàu Mỹ. Trời tối các bóng đèn tròn sáng lên, rực cả một con phố nhỏ nhưng sang trọng một cách cổ điển. Xa xa có một quán dinner bán đồ Địa Trung Hải, bày bàn ghế ra ngoài như phong cảnh Paris, với dàn đèn nhỏ trên mái.
Chỗ này quá đẹp, không ngờ một town nhỏ mà dễ thương lên vậy – cô bạn tôi thốt lên.
Chúng tôi vào quán sushi, gọi đồ ăn đầy bạn, rượu sake, và các loại cocktail lạ của quán, có vị xoài, vị chanh, cả vị dưa hấu. Vì phải lái xe về nên tôi uống vừa phải, nhưng vị sake nóng nhẹ nhàng xen lẫn vào các món cocktail mà tôi uống thử, cũng làm đầu óc tôi xoay chuyển nhè nhẹ. Tôi thắc mắc, bên kia cánh rừng, không biết em có đang trong ký túc xá không, em đang làm gì, em có còn nhớ tôi là ai không?
Bất chợt điện thoại tôi rung lên, và trong sự ngạc nhiên của chính tôi, đó là Abby.
– Em đã tìm được vòng tay của anh rồi đây.
…
“I told you, I was trouble… you know, that I’m no good”.
Amy Winehouse.
Dù rất hí hửng khi nhận được tin nhắn từ em, tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đặt điện thoại xuống và tiếp tục ngồi ăn với bạn. Tầm 5 – 7 phút sao, tôi nhắn lại:
– Tuyệt, hôm nào anh qua lấy được đây?
– Ngày mai anh qua được nè. Em cũng rảnh hôm nay nhưng em đang uống thuốc Adderall và uống rượu nên không biết còn tỉnh táo đến giờ nào thôi, chắc tầm hơn 10h thôi ah. *Đồng hồ lúc này đang là 8: 30 tối* – còn Adderall là thuốc giúp tập trung, các bạn có thể google để biết thêm.
Tôi đưa điện thoại cho các bạn xem. Cô bạn của bạn thân tôi (tạm gọi là D), cười nhìn tôi.
– Trúng mánh rồi nhé, vậy tính sao đây?
– Chưa biết nữa, mọi người thấy sao? Thấy hôm nay trễ rồi, mai chắc có nhiều thời gian hơn. Vả lại, không lẽ ẻm cứ kêu là mình chạy sang, giống kiểu hơi tuyệt vọng, hơi cần ẻm, đúng không? Theo mình để mai hợp lý hơn.
– Đừng, qua liền đi – D nói thẳng.
Tôi ngạc nhiên vì D nhiệt tình đến vậy. Đây mới là lần thứ hai tôi gặp D, cô cũng chỉ là bạn của cặp vợ chồng Canada là bạn thân của tôi, vậy mà cô chú ý chuyện của tôi hơn cả, và cũng là người để vào đó nhiều suy nghĩ nhất.
– Con gái thường hay rất mông lung, yếu đuối, nhất là về ban đêm – D nói – và một khi đã nhắn như vậy, nghĩa là đang cần bạn đó. Chưa kể tính cách em này random như vậy, chưa chắc ngày mai là còn muốn đâu.
– Nhưng nếu mình qua ngay bây giờ không phải là quá tuyệt vọng sao?
– Chẳng phải bạn cũng đang rảnh sao, lúc này ẻm cũng đang say rồi, chẳng nghĩ nhiều đâu. Điều quan trọng là khi em cần, bạn có mặt ngay lúc đó.
Cặp vợ chồng gật gù tán thành. Well, D đã thuyết phục được tôi rồi, tôi nhắn lại em:
– Tuyệt, anh sẽ qua bên em, tầm 30 phút nữa nhé.
– Tuyệt, hẹn gặp lại anh.
Chúng tôi thanh toán nhanh rồi ra lấy xe về nhà. Tôi thì dĩ nhiên rất khoái chí còn các bạn thì không ngừng cười. Về đến nhà chúng tôi trao cho nhau những cái ôm tạm biệt, bọn bạn không quên nhắn good luck còn tôi thì lao vào tắm nhanh, thay đồ sạch sẽ thơm tho vì hôm nay đã đi cả ngày rồi. Tôi phóng nhanh xe ra thị trấn W, và lại đậu xe ngay trước tiệm Starbucks, rồi đi bộ vào khu ký túc xá của em. Hai cánh rừng yên tĩnh là thường trong màn đêm, gió thổi nhẹ cũng tạo cảm giác hơi se lạnh trong ngày hè tháng 7. Đến trước cửa, tôi gọi em xuống. Đợi chờ hồi hộp tầm 4 – 5p thì có bóng người phía bên kia cánh cửa, đúng là em rồi. Em mở cửa ra, nhìn tôi cười:
– Chào anh – rồi em đưa chiếc vòng tay ra – của anh nè.
– Cảm ơn em – tôi cầm lấy rồi nhanh chóng bước vào trong – em tìm được lúc nào vậy?
– Lúc em dọn nhà hôm qua, nó nằm ngay dưới bàn đó, em thấy gì lạ nên cúi xuống xem thì nhớ ra chính là cái vòng tay anh kể – Em cười – Anh có muốn ở lại chơi không?
– Ok em.
Việc em đưa ra vòng tay ngay khiến tôi lúc đầu chợt nghĩ em chỉ muốn trả tôi, cũng may tôi nhanh chóng bước vào trong và em cũng mời tôi ở lại. Có những lúc mình phải tinh tế và nhanh chóng để tránh khỏi những tình huống ngượng ngùng. Giả như tôi chỉ lấy rồi đứng yên thì không biết em có mời tôi lên không. Tôi chợt nhận ra là khuôn mặt em rất nhỏ, ví như cùng một chiều cao, cân nặng, thì khuôn mặt em sẽ nhỏ hơn của một người phụ nữ Á Châu nhiều, có khi cả đầu em chỉ dài bằng gang tay của tôi. Em không quên trao cho tôi nụ cười lúc đi lên cầu thang.
– Anh cứ tự nhiên nhé.
Em nói khi chúng tôi vừa bước vào căn phòng ký túc xá. Mọi thứ vẫn không thay đổi. Có lẽ gọn gàng hơn một chút. Nhưng lần này là buổi tối, yên tĩnh hơn và cảm giác thư thái hơn. Em chỉ bật đèn vàng làm cho mọi thứ trong tầm quan sát có chút mờ ảo, hay là do tôi đang say sake và cocktail nhỉ.
– Mà anh, em xin lỗi anh nhé.
– Chuyện gì em?
– Lần đầu tiên mình gặp, trời ơi thật đáng xấu hổ. Em không nhận ra mình say đến mức nào cho đến tối hôm đó. Em nói năng linh tinh, còn làm đổ cả ly nước nữa – Em nhìn tôi cười ngại ngùng.
– Haha, có gì đâu em, là một trải nghiệm vui mà.
– Và em đã rất bực khi anh không cho em mang ID theo khi mình đi ăn buổi chiều, em nghĩ – thằng cha này làm quái gì vậy – đến tận lúc sau em mới hiểu ra là anh không muốn cho em uống.
– Anh muốn làm em tỉnh thôi, anh không muốn cho em uống thêm và muốn em uống nhiều nước – tôi nói.
– Và em rất trân trọng điều đó – em nhìn tôi cười trìu mến – không phải ai cũng làm như anh vậy đâu.
Tôi quay sang ôm em, em ôm lại thật chặt. Vuốt ve mái tóc vàng của em, tôi hỏi:
– Vậy em còn nhớ em nói gì với anh không?
– Em nói quá nhiều, em chỉ nhớ một ít thôi.
Lúc ở trong quán ăn đó.
– Lúc nào nhỉ – em bối rối buông tay ra nhìn tôi.
– À thật ra không phải là nói, em chỉ type vào điện thoại thôi.
Em nhíu mày suy nghĩ một lúc.
– AHHH, chuyện lấy nhau phải không anh? – Em cười tươi, đôi mi cong thật dễ thương khi chúng ở ngay sát mặt tôi.
Thật ngạc nhiên và có một chút thích thú khi biết rằng đó không phải là một ý nghĩ bất chợt của em.
– Đúng rồi em, em làm anh bất ngờ lắm đó.
– Haha, nhưng em vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó, anh cứ suy nghĩ đi.
Tôi vừa vui, vừa không biết phải trả lời như thế nào, chúng tôi buông ra cùng ngồi xuống và như thường lệ, em chỉnh nhạc rồi rót rượu cho tôi, lần này là vang trắng.
– Em xin lỗi nha, hết rượu rồi, anh uống cái này đỡ nha, còn một ít.
– Không sao em, nãy biết vậy anh mang rượu qua, để em mời hoài, sorry em.
– Không sao đâu anh, em cũng đang uống adderall, uống rượu ít ít thôi để còn tỉnh táo.
– Ahh, anh cũng vậy, vẫn còn hơi say sake và cocktail nè.
Rồi chúng tôi cùng nói chuyện về lần đầu gặp, em vẫn còn xin lỗi và xấu hổ vì say xỉn. Rồi chúng tôi nói về chủ nghĩa cộng sản, như thường lệ:
– Vậy anh nói rằng, cộng đồng khép kín em lớn lên, trong khuôn viên nhà thờ và quân đội, không phải một dạng cộng sản ah?
– Maybe, nhưng chừng nào tụi em hoàn toàn khép kín, rồi cùng lao động sản xuất tạo ra mọi thứ, rồi chia đều, thì mới là cộng sản đúng, haha. Mà không tồn tại được lâu đâu em, thế nào cũng cãi nhau rồi tan vỡ, như những mô hình cộng sản đã từng tồn tại thôi.
Nhìn em rất đăm chiêu.
– Vậy mà em cứ nghĩ là cùng chia nhau gia súc, nước uống, thực phẩm, cùng làm việc cùng nhau như vậy là cộng sản rồi chứ.
– Anh nói rồi, một phần thôi, không phải tất cả, nhất là em đang sống ở một nước tư bản như Mỹ.
Chúng tôi lại tiếp tục các câu chuyện với rượu, nhạc, và chuyền tay nhau vape – lần này là hương xoài – như vị cocktail tôi vừa uống. Chúng tôi đi hết chủ đề này đến chủ đề khác. Đầu tiên là năng lượng nguyên tử – điều đầu tiên mà em đề cặp trong buổi hẹn hò đầu tiên. Tôi hỏi em tại sao thì em trả lời, vì em nghĩ rằng Khu Vực 2 nơi quê nhà em đang là nơi có lượng lớn rác thải nguyên tử, mà chính quyền cố lấp liếm. Hỏi kỹ thêm thì em nói là do bạn trai cũ, cậu bạn gay học trường H, có làm trong ngành và có share cho em vài tài liệu mật, tuy vậy em tìm mãi không ra trong laptop. Tôi cho rằng mình cũng may mắn khi em không tìm ra vì suy cho cùng tôi cũng không muốn biết thông tin gì confidential của chính phủ Mỹ – đặc biệt khi nó liên quan đến năng lượng hạt nhân.
Chúng tôi chuyển chủ để qua các buổi học của em ở bootcamp ở Nhật. Em kể ra em phải làm những gì, thuyết trình ra sao, và gặp gỡ ai trong tuần đó.
– Thề với anh, em gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp, đến từ khắp nơi, trong tuần đó. Mọi người đểu ở khách sạn để tham gia khóa học, rồi tối đi ăn uống với nhau. Vậy mà cuối cùng, em không ngủ với ai hết.
– Oh, hay vậy, anh tự hào về em đó! – Tôi khen động viên em.
– Em cũng vậy, em tỉnh táo một cách đáng ngạc nhiên trong tuần đó – Em nhìn tôi cười.
Rồi bất chợt, em hỏi tôi.
– Anh có biết Mr. XX không (1 cái tên người Nhật)?
– Anh không biết, sao vậy em?
– Ông này là giáo sư ở trường M. Hôm ở Nhật ông có phát biểu về các nghiên cứu về khoa học, kỹ thuật, thiết kế, và đời sống. Em rất ấn tượng.
Rồi em mở máy đưa cho tôi xem một cái sơ đồ có vẻ triết học, lý luận rất cao siêu về đời sống, khoa học kỹ thuật.
– Đây gọi là vòng sáng tạo – em nói – nó rất hay anh nhìn nè.
Thật sự tôi rất muốn viết lại những gì em giải thích nhưng nó hơi cao siêu và không cần thiết cho câu chuyện – nên tạm thời bỏ quá. Ai hứng thú có thể google cái tên của sơ đồ và đọc về nó.
– Ông đến bootcamp và nói về chủ đề viết mới nhất của ông, Resisting Reduction, anh có nghe đến bao giờ chưa?
– Chưa em – dĩ nhiên chưa, tôi thầm nghĩ, tôi học cao học nhưng cũng không nerd đến như thế.
Rồi em say sưa diễn giải cho tôi Resisting Reduction là gì, em lên trang mạng của M và cho tôi đọc essay của ông Nhật này luôn. Thú thật là 10h đêm, say cocktail, sake, và vang, tôi không thể theo dõi được hết những thông tin mà em đưa ra. Tôi lướt nhanh và hiểu ngắn gọn là trong quá trình tiến hóa của lịch sử nhân loại, các yếu tố vật chất dần được chuyển thành “currency” – tiền tệ, để đơn giản hóa và giúp cho sự phát triển của loài người.
Ví dụ tiền tài và quyền lực đang là currency. Tuy nhiên khác với tự nhiên, khi vật chất quá dư thừa sẽ biến đổi thành vật chất khác (ví dụ nhiều nước thì bốc hơi thành mây, để hoàn thành vòng tuần hoàn), những currency của con người cứ thế tích tụ đến nổi làm nhân loại hóa điên và quên đi mục đích sống của mình. Sự đơn giản hóa các tinh hoa của cuộc sống thành “currency” dần làm cho nhân loại lạc hướng, và chúng ta nên tìm cách thay đổi quá trình này, cho nên có định nghĩa “resisting reduction” – chống lại sự giảm thiểu. Ví dụ, nhiều người nghĩ càng máy tính càng mạnh thì chúng ta càng thông minh, nhưng thực chất chúng ta chỉ có máy tính mạnh hơn thôi, đầu óc chúng ta vẫn như vậy, sự dư thừa không được chuyển thể.
(… phạm trù này liên quan đến triết học rồi, nói cả ngày không hết, tôi chỉ tóm tắt vậy thôi nhé)
Tôi không ngờ một buổi tối tưởng chừng nhẹ nhàng để cùng enjoy cơ thể và linh hồn với nhau trở thành một cuộc bàn luận phức tạp như thế này. Tôi dùng hết neuron thần kinh để tiếp chuyện với em, và trong làn khói thuốc cùng ánh đèn mờ ảo, em trở nên xinh đẹp, thông minh hơn bao giờ hết. Ngưng câu chuyện, tôi kéo mặt em lại và hôn em thật sâu. Em khẽ run người, rồi bỏ rượu và vape xuống, choàng tay ôm tôi thật chặt. Chúng tôi cứ hôn nhau thật lâu không biết đến khi nào. Dần dần tôi hôn xuống và cởi áo em ra.
– Ohh, nãy giờ anh quên hỏi, sao ở nhà mà em mặc bra?
– Ah, em không giống mấy đứa con gái khác đâu, em thích mặc bra đầy đủ, kể cả khi ở nhà, em cảm thấy vậy thoải mái hơn. Em chỉ cởi khi cần cởi thôi.
Nghĩ lại cũng đúng, ngày đầu tiên về nhà em thay đồ, em vẫn mặc bra. Chúng tôi lại hôn nhau, tôi cởi hết áo em ra và hôn phần ngực trần của em. Em thốt lên từng tiếng nấc nhẹ.
– Anh này.
– Sao em?
– Anh đừng buồn nhé, nhưng em đang period, em xin lỗi – em cười bẽn lẽn.
– Hơi buồn chút – tôi thở dài – Nhưng không sao đâu em, có em là vui rồi.
Và chúng tôi lại hôn nhau. Thật ra tôi không hề nói dối, dù bản thân có thất vọng vì mình không get lucky đêm nay, tôi cũng không cần gì hơn. Có em, có tôi, có ánh đèn mờ ảo trong màn đêm yên tĩnh cùng tiếng nhạc nhè nhẹ, có những câu chuyện không đầu không đuôi, có làn khói vape bay chậm chậm trên hương xoài ngọt và vị đắng của vang trắng, tôi có cần gì hơn đâu.
Mái tóc em không còn óng ả trong bóng tối không có nghĩa là tim tôi không còn đập nhanh như lần đầu khi áp mặt vào sát và ngắm em, em không còn say xỉn như lần đầu không có nghĩa là em quên tôi hoặc quên những gì đã xảy ra. Chúng tôi âu yếm nhau không rồi trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ, hôn nhau rồi lại ôm nhau, rồi lại cùng nhau khiêu vũ trên nền nhạc. Những lúc đến đỉnh điểm cả hai cùng nổi da gà, không chịu nổi thì lại buông nhau ra. “God Dammit!” – Mỗi lần như vậy là em lại chửi thề rồi nhìn tôi cười, còn tôi thì đã mất khái niệm thời gian rồi.
Đến hơn nửa đêm thì em ngồi lên tôi, hôn vào cổ và nói:
– Em đói quá, mình đi ăn gì nha anh.