Phần 9
Tôi ngẩng đầu dậy nhìn em, trong đầu chạy hàng nghìn suy nghĩ, em muốn làm gì đây? Không cần chờ tôi hỏi, em nói ngay.
– Anh biết rằng em luôn có nỗi sợ mình sẽ bị ai đó giết, giống như hồi còn ở miền Nam chứ?
– Anh biết, em có kể.
Nhưng mọi người bảo em là ở đây không có như vậy. Nếu em có đi lòng vòng, hay đi lạc vào nhà người khác, người ta sẽ chỉ nhẹ nhàng bảo em đi thôi.
– Anh cũng nghĩ vậy, anh nghĩ ở đây rất an toàn là đằng khác.
– Nhưng em vẫn chưa tin lắm, em muốn được một lần đi lạc qua bên kia đồi – em chỉ tay về hướng cửa sổ – rồi gõ cửa từng nhà, hỏi đường, xem họ phản ứng như thế nào.
Tôi ngồi dậy, ngạc nhiên.
– Đây là điều mà em muốn làm bấy lâu nay sao?
– Đúng vậy. Ở kế bên khuôn viên trường là một khu nhà rất giàu, toàn là biệt thự kiểu biệt phủ. Nhà trường muốn mua lại khu đất này nhưng họ không ai bán cả. Em muốn đi vào đó, gõ cửa một nhà ngẫu nhiên, nói là mình sinh viên và đi lạc, xin họ một tách trà, mong họ chỉ đường về nhà. Chỉ vậy thôi, hoặc em sẽ bị họ bắn chết trong sân vườn.
Tôi bất chợt nhìn ra cửa sổ, trầm ngâm. Trước đây tôi luôn cho rằng ở đây rất an toàn, gõ cửa nhà người lạ thì cũng lắm bị đuổi khéo đi thôi, cho đến khi tôi xem một clip về một cậu da đen 15 tuổi ở Michigan, gõ cửa hỏi đường và bị người chủ nhà da trắng cằm shotgun ra đuổi. Ông này sau đó bị đi tù vì tấn công người trái phép, do cậu kia chạy đi mà ông vẫn đuổi theo bắn, không đúng theo luật “stand your ground”. Nhưng nhìn chung một nước Mỹ hỗn loạn với súng đạn và nạn phân biệt chủng tộc, cộng với những điều em vừa nói, cũng làm tôi chột dạ.
– Sao, anh đi với em chứ?
– Anh đảm bảo với em là chẳng sao đâu, cái này anh confirm đó – tôi mạnh miệng.
– Nếu anh chắc vậy thì mình cứ thử có sao đâu?
– Ok, nhưng anh nói trước là không có gì đâu.
Nếu người nhà tôi biết được tôi chơi liều đi gõ cửa nhà biệt phủ ở đây cùng một cô bé sinh viên khùng khùng trong tình trạng say xỉn, chắc họ sẽ giết tôi trước khi tôi bị ai bắn mất. Tôi thầm nghĩ ít ra mình cũng không phải người da đen, và tự xấu hổ với ý nghĩ phân biệt chủng tộc của bản thân.
– Nhưng anh phải đi theo em, em sẽ là người đi trước.
– Tại sao vậy?
Vì em biết đường, và quan trọng hơn, em da trắng, tỷ lệ mình bị bắn sẽ thấp hơn. Thật đáng buồn nhưng đất nước này là vậy đấy.
Tôi nhìn em và suy nghĩ, chắc em nói đúng rồi, dẫu sao mình cũng là minority ở đây, theo em vẫn tốt hơn. Chúng tôi ngồi dậy, tôi vuốt tóc em, và bảo em mặc áo mới vào để khi chúng tôi đi ra ngoài.
– Mặc luôn bây giờ hả anh?
– Trời tối rồi cũng trở lạnh đó, mặc áo tay dài cho chắc ăn em, vả lại anh cũng muốn xem em mặc áo mới.
– Được thôi anh – em cười.
– Nhưng em đừng mặc bra, mặc áo thôi.
– Ơ?
– Anh năn nỉ, mặc vậy sexy hơn, hehehe.
Em ném cho tôi cái nhìn kiểu hờn dỗi nhưng vẫn nghe lời mặc mỗi chiếc áo của tôi vào. Ngực em nổi lên bên trong chiếc áo mới trong quyến rũ khỏ tả, vừa mới xong việc mà người tôi lại nóng râm ran. Tôi xoa xoa phần ngực bên ngoài áo cho nó nổi cộm thêm lên.
– Anh làm gì đó – em nhảy ra, cười nhìn tôi.
– Cho em thêm nổi bật.
Hai đứa cùng nhìn xuống phần áo của em. Lúc này tôi mới nhớ ra vì đây là áo trắng, ánh đèn chiếu vào thì chẳng khác gì… không mặc gì. Thật vậy, em bật đèn vàng lên và nhướng mắt nhìn tôi.
– Không ổn nha anh.
– Yeah, anh sorry haha, em mặc bra vào đi.
Em cười rồi lại cởi áo ra để mặc áo ngực vào. Có lý do nhìn ngực em thêm lần nữa nên tôi không có gì phải buồn phiền. Chúng tôi mặc hết quần áo vào rồi quyết định là sẽ mang theo đồ uống. Em lấy trong tủ ra hai chiếc ly kiểu uống cafe, nhưng bằng nhựa cứng chứ không phải ly giấy như trong quán.
– Em lấy đâu ra mấy cái ly này đẹp vậy?
– Một bạn em đã từng date tặng cho em. Em không liên lạc với bạn đó mấy tháng trời rồi gần đây tụi em nói chuyện lại, do bạn đó dỗi em. Ban đầu em cũng thấy hơi có lỗi nhưng suy cho cùng cũng không có gì đáng để nghĩ, bạn đó muốn có một mối quan hệ 1 – 1 còn em không muốn.
– Vậy em không thích bạn đó à?
– Không đến mức vậy. Bạn đó đang chuyển giới sang đàn ông, mà em chỉ thích phụ nữ thôi.
Nghe chói tai thật, nhưng dường như tôi đã quen với sự thật này rồi. Tôi thầm nghĩ rằng thật sự mình cũng đâu cần gì hơn từ em, điều mà tôi vẫn luôn tự nói với bản thân bấy lâu nay, tôi chỉ cần có em bên cạnh và cùng trải qua những cuộc ân ái như điên dại, và những câu chuyện không có điểm dừng. Đến cuối cùng, cũng không cần là gì của nhau cả.
– Nhưng có điều này trước khi mình đi anh nên biết – em quay lại tôi trước khi bước ra cửa – mình sẽ không mang điện thoại theo, chỉ mang ví thôi nếu lỡ bị cảnh sát hỏi.
– Không mang điện thoại theo luôn.
– Thì mình đóng vai đi lạc mà, nếu có điện thoại thì còn ý nghĩa gì nữa đúng không, vả lại như vậy cũng hứng thú hơn.
– Rồi, anh đồng ý – tôi bị thuyết phục.
Chúng tôi rời khỏi toà nhà ký túc xá cổ kính và đi bộ dọc xuống đồi, trời bắt đầu trở nên tối hơn và tầm nhìn xung quanh bị thu hẹp lại. Qua các ánh đèn vàng tròn cổ kính lác đác khắp khuôn viên trường, tôi nhận ra rằng khu vực này rộng hơn tôi tưởng nhiều. Phía dưới khu đồi là một đồng cỏ lớn, ngăn bởi các đường đi dành cho người đi bộ và xe chạy.
– Khu mà em nói ở đâu vậy?
– Bên kia kìa anh, bên kia bờ hồ, có một khu vườn nhỏ, mình leo lên đó là bắt đầu vượt qua biên giới của W rồi.
Tôi thấy gì chết liền, trời quá tối, ánh sáng mập mờ làm cho việc hình dung rất khó khăn. Nếu bạn ở nông thôn bạn sẽ hiểu cảm giác trời tới ít đèn nó như thế nào, ở Mỹ vì đất rộng người thưa, việc chiếu sáng ngoài ở thành phố lớn ra thì rất kém. Với một người ở thành phố quen như tôi việc làm quen với ánh sáng ban đêm ở thị trấn nhỏ thật không hề đơn giản.
Dễ hiểu sao mà các cô cậu sinh viên Mỹ dễ dàng ân ái khắp nơi trong bóng tối, các cánh rừng, các tòa nhà rải rác… tôi vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa bước theo bước chân của em qua các bãi cỏ, tiếng ếch nhái, tiếng dế kêu rất rõ rệt, cứ ngỡ như mình đang ở miền Tây sông nước. Bước gần đến bờ hồ, tôi nhận ra mình cũng hơi loạng choạng một chút. Chết tiệt, rượu bắt đầu hơi thấm rồi, không biết lát nữa ăn nói sao đây.
Bãi cỏ dọc bờ hồ, trong ánh chiều tà với những ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn, thật thơ mộng. Ở Mỹ và phương Tây dù mang mác phát triển những cảnh quan thiên nhiên vẫn ăn đứt xứ quê nhà, tôi luôn thầm thán phục cách họ quy hoạch. Nếu yêu một cô bạn sinh viên ở đây mà hẹn hò ở khung cảnh như thế này thì còn gì để chê nhỉ, bấn quá cứ vào cánh rừng mà làm ăn, tôi tự cười. Em bước chân thoăn thoắt không ngừng nghỉ, thoáng cái chúng tôi đã theo đường bờ cỏ, qua bên kia hồ.
– Này em, dừng lại chút.
– Gì vậy anh – em quay lại hỏi.
Tôi chỉ em một con đường mòn nhỏ, dẫn ra mép hồ, giống như có ai đã đi qua đây rất nhiều, để lại lối đi này. Chúng tôi đi theo, con đường ngắn khoảng 5m, cuối đường không còn cây um tùm nữa mà mép hồ ngay sát chân. Ánh hoàng hôn cuối cùng rọi xuống, phản chiếu lên mặt hồ. Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, trở thành một lòng đỏ trứng gà đang tan trên nền trời, lấp ló phía sau đỉnh của nhà thờ trong trường với đỉnh tháp cao mang kiến trúc Gothic.
– Chỗ này đẹp quá em, anh muốn nhìn lại ngắm cảnh xíu.
– Yea anh, công nhận đẹp – em nhìn tôi.
Hai chúng tôi trầm ngâm một lúc rồi cạn hai ly “cafe” trên tay.
– Em tính đi gặp người ta mà cầm hai ly này luôn à?
– Em chưa biết nữa, nãy chưa nghĩ đến, anh thấy sao?
– Anh thấy cũng được, có gì mình nói là cafe hay nước ngọt gì đó.
– Hmmm.
– Em suy nghĩ một chút rồi quay qua tôi.
– Tốt nhất là mình nên bỏ đi anh, em cũng tiếc lắm vì ly tốt, chắc mình cất ở đâu đó rồi quay lại lấy sau. Hay mình lên kia đi – em chỉ sang hướng trên cao, có một cái đình/chòi nhỏ, như chỗ nghỉ chân. Tiếng Anh gọi là gazebo.
Hai chúng tôi trở lại đường mòn rồi leo lên, băng qua một cây cầu nhỏ bằng đá bắt qua đoạn nước rất nhỏ của hồ, đứng đùa và thách nhau nhảy xuống cầu trong khi tranh thủ uống hết số rượu trong ly, vào trong gazebo, cùng ngồi bệt xuống đất. Em lấy thuốc ra và chúng tôi lại hút và uống trong bóng tối.
– Em định sẽ nói gì – tôi lo lắng.
– Thì như em nói, giả bộ mình đi lạc, rồi xin họ chỉ đường về, nếu có thể thì xin thêm một tách trà nóng, xem họ phản ứng ra sao, vậy thôi.
– Vậy đây là điều em vẫn muốn làm?
– Đúng rồi, chỉ để xem phản ứng thôi, và để xem họ tiếp nhận em như thế nào, dù em da trắng, em cũng là một con miền quê thôi mà, còn anh là dân châu Á, mình là một team kỳ lạ phải không?
Tôi cười, đúng là một team kỳ lạ rồi. Chúng tôi giấu hai ly rượu đi, rời khỏi Gazebo và đi tiếp sang hướng bên kia hồ. Một ngọn đồi nhỏ không có đường đi, chỉ có cỏ cây um tùm.
– Anh leo được không? – Em quay sang hỏi tôi.
– Được, anh dân xứ nghèo mà, leo trèo thấm thía gì.
Chúng tôi bước chân lên ngọn đồi, đôi khi dùng tay để bám vào các nhánh cây nếu đoạn đồi quá dốc. Trong bóng tối mờ ảo tôi chỉ thấy chiếc áo trắng của em trước mặt mà đi theo. Lòng thầm nghĩ thật may mắn khi tôi yêu cầu em đổi áo, chứ nếu em vẫn mặc chiếc áo đen buổi trưa thì chắc tôi lạc em trong bóng tối mất.
Qua hết phần đồi dốc chúng tôi chen vào giữa các bụi cây và trở lại một lối đi chính. Có vẻ như tôi đã ở khu đất khác, như một khu dân cư hạng sang, thảm cỏ dài ngăn cách các căn nhà to như là lâu đài. Chúng tôi rảo bước dọc theo đường đi và chẳng mấy chốc đã đến căn nhà đầu tiên. Đó là một biệt thự, không phải, phải nói là một tòa lâu đài.
Hai hàng cây trải dài tạo ra một hàng rào tự nhiên, lối đi chính dẫn vào chiếc cửa gỗ sồi to lớn, nằm lọt giữa một khối kiến trúc đồ sộ này. Căn nhà này cao chừng ba tầng, trải rộng ra hai bên, tôi không đếm được có bao nhiêu cửa sổ nữa, một kiến trúc châu u điển hình. Nếu đã từng xem phim Knives Out mới ra năm nay, bạn sẽ hình dung được căn biệt thự này vì nó giống với tòa nhà trong phim, nhiều khi tôi nghĩ nó chính là toà nhà đó, haha (fun fact là Knives Out có quay ở W và ở gần nhà tôi)
Chúng tôi lốc cốc bước đến cửa chính, tôi có phần hơi chột dạ nhưng đã lỡ rồi, không lẽ lại rút lui, vả lại rượu vào cũng làm mình… ngu đi bớt, và không quan tâm mấy đến chuyện sợ nữa. Tôi theo phía sau em, chúng tôi đứng cạnh cánh cửa sồi to lớn rồi em bấm chuông.
Tiếng chuông vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
– “Ai vậy” – tiếng một người đàn bà lớn tuổi reo lên.
…
– Bọn cháu là sinh viên, làm ơn mở cửa – em trả lời.
– Đợi một chút – tiếng người đàn bà vọng lại.
Tôi và em đứng nhìn nhau im thin thít, trong đầu tôi chạy bao nhiêu ý nghĩ. Xem nào, ly rượu đã cất đi, điện thoại thì không có, hơi thở có hơi chút mùi cồn, trong chúng tôi đúng là giống như hai đứa sinh viên nát rượu rồi, giờ chỉ cần làm mặt nghiêm túc chút thôi. Hai chúng tôi trao nhau một ánh mắt cười khi cánh cửa hé mở, ánh đèn vàng trong nhà rọi ra. Một người phụ nữ da trắng (dĩ nhiên, haha), tầm hơn 40 tuổi, tóc ngắn, mở cửa ra. Tuy vậy bà không mở hết cửa mà hé ra, rồi ló đầu ra nhìn chúng tôi, như thể bà sợ chúng tôi là trộm cướp – mà nếu có nỗi sợ như vậy thì cũng là hợp lý.
– Xin chào?
– Chào cô, cháu là sinh viên trường W – em mở lời.
– … – mặt bà vẫn bối rối.
– Tụi cháu bị lạc sang khu này và đi lòng vòng nãy giờ – em tiếp tục, giọng em ra vẻ hoang mang, tôi không ngờ cô bé này đóng kịch giỏi thế – tụi cháu xin một ít nước và xin cô chỉ đường về được không ạ?
– Lạc nãy giờ đi lòng vòng mới tìm thấy căn nhà đầu tiên thưa cô – tôi tiếp lời.
Người phụ nữ chau mày, ra vẻ suy nghĩ như đang xử lý thông tin ở trên.
– Xin lỗi… tôi không biết đường ở khu này – bà trả lời.
– W ở ngay cạnh đây thôi cô, chỉ cần cô chỉ tụi cháu ra khỏi khu nhà ở là được rồi.
– Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không biết – bà trả lời nhanh hơn – tôi chỉ là người giúp việc, không có ai ở nhà, vậy nhé…
Rồi bà khép nhanh cánh cửa lại.
– Ok cảm ơn cô – cả hai chúng tôi đồng thanh trả lời với theo cánh cửa gỗ sồi đã đóng nhanh lại.
Chúng tôi lẩn thẩn đi ra, có phần hơi thất vọng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không nói với nhau câu nào cho đến khi ra khỏi khuôn viên. Tôi thì thầm với em trong lúc cả hai bước đi dưới ánh đèn mờ của khuôn viên.
– Thất vọng em nhỉ…
– Yea anh, bà này cẩn trọng quá, nhưng chắc bả lo ngại cũng đúng.
– Dù gì bả cũng là người giúp việc thôi mà em.
– Anh nghĩ bả nói thật à? – Em quay sang nhìn tôi.
– Anh không biết, có thể đúng, có thể không, nhưng đành tin người vậy.
– Em không nghĩ một căn nhà đồ sộ như vậy lại thuê một người già già như vậy làm giúp việc, bao nhiêu người trẻ khỏe xinh đẹp đâu? Dù sao thì mình cũng không biết được.
Tôi nhún vai, em chỉ đường đi tiếp theo, chúng tôi rời khỏi con đường chính và băng qua một bãi cỏ để đi tắt nhanh qua căn nhà tiếp theo. Đi hết bãi cỏ chúng tôi chạm một căn nhà đó. Căn nhà này cũng to nhưng thuộc dạng to kiểu nhà Mỹ bình thường, chứ không phải biệt phủ như căn nhà đầu tiên. Căn nhà được xây kiểu hiện đại, sáng sủa hơn là vẻ cổ kính uy nghi lúc này. Tôi nhìn em:
– Thử nhà này nhé.
– Ok anh.
Hai chúng tôi đi lại căn nhà mới này rồi tôi bấm chuông. Tiếng chuông nhỏ hơn (có lẽ vì nhỏ hơn nhà vừa rồi) nhưng vẫn rất vang trong bóng tối.
– Không một tiếng động. Một phút, hai phút, ba phút trôi qua.
Tôi và em nhìn nhau đầy suy nghĩ. Tôi bấm chuông lần thứ hai. Một vài tiếng bước chân nhỏ vang lên.
– Chờ chút, tôi xuống ngay đây! – Một giọng đàn ông khàn thều thào, nghe rất già, vang lên từ trên tầng hai.
– Chúng tôi kiên nhẫn đứng chờ. Lại thêm ba bốn phút nữa trôi qua, mà không có thêm một tiếng động nào.
– Sao lâu vậy anh – em thì thầm sau lưng tôi.
– Anh không biết nữa, nhưng rõ ràng nghe có tiếng người trả lời mà phải không em?
– Em cũng nghe, chắc mình chờ thêm xem sao.
Lại chờ đợi, có cảm giác 5 phút trôi qua mà như cả năm trời. Tôi và em nhìn nhau không biết điều gì đang chờ bên trong cánh cửa, tôi đã nghĩ có khoảng 10% khả năng là một người đàn ông da trắng với cây shotgun trên tay rồi. Thế rồi tiếng bước chân ngày một lớn hơn và cuối cùng tiếng mở khóa cửa lộc cộc cũng vang lên cùng với giọng vọng ra “tôi đang đến đây” từ phía bên kia cửa.
Cánh cửa hé mở ra từ từ chầm chậm rồi dần rộng hơn, hiện lên phía sau một người đàn ông phải rất già rồi, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò, tay chống gậy, trong bộ đồ ngủ sọc đen mà chúng ta hay thấy trên phim. Ông nhìn hai đứa chúng tôi, chau mày suy nghĩ xem hai đứa quái gở trước mặt mình là ai và chuyện gì đang xảy ra.
– Chào ông – em mở lời – tụi cháu là sinh viên W và tụi cháu đang bị lạc, ông có thể chỉ đường cho tụi cháu được không ạ?
Ông vẫn chau mày nhìn chúng tôi, rồi yếu ớt hỏi lại.
– Gì đó? Tôi không nghe rõ.
Trời ơi, giờ tôi mới nhận ra là ông này già cỡ nào, chắc phải U100. Nhìn giọng ông yếu ớt, động tác chậm chạp, tôi thật không hiểu ông có hiệu tụi tôi nói gì không nữa. Nhưng Abby vẫn kiên nhẫn lập lại.
– Tụi cháu bị lạc từ bên W, ông giúp được không ạ?
– Ahhhh, lạc à, từ đâu? – Ông lập lại chầm chậm.
– Từ W ạ – cả em và tôi cùng đáp.
– Ahhh – ông thốt lên rồi lại suy nghĩ một lúc lâu. Tôi và em vẫn đứng đó nhìn ông, một sự im lặng kỳ cục khó tả. Tôi đang muốn bảo Abby bỏ cuộc thì ông nói tiếp – các cháu vào đây đi, để ông chỉ cho…
Rồi ông chậm rãi mở cửa to hơn, lui lại vào nhà, chúng tôi chầm chậm bước vào, tôi và em không quên đá mắt nhìn nhau, có vẻ lần này sẽ tiến triển hơn.
– Bị lạc từ W phải không? Đi từ hướng nào qua đây?
Giọng của ông rất khàn và thấp, nhưng rõ từng chữ, thật chầm chậm, đến nỗi tôi nghĩ đây là giọng của người đang lâm chung.
– Từ hướng trường W sang đây ạ, có băng qua cái hồ và khu vườn.
– Ahhh, vậy à – ông trầm ngâm một lục, nhíu mày nhìn chúng tôi – vậy thì chỉ cần đi ngược lại thôi, theo tôi này.